Chương 8: Nỗi Nhớ Không Thể Gọi Thành Tên

Chương 8: Nỗi Nhớ Không Thể Gọi Thành Tên

Biệt thự sang trọng phủ ánh đèn vàng ấm áp, nhưng trong lòng Lâm Kha lại lạnh đi từng nhịp. Thai đã mười bốn tuần, bụng cậu tuy mới chỉ hơi nhô lên, nhưng những cơn nghén lại ngày một dữ dội. Ăn vào nôn ra, mùi vị trở thành kẻ thù. Vú nuôi người Ý, bác sĩ Pháp, đầu bếp Thuỵ Sĩ xoay vòng chế biến từng món cầu kỳ – tất cả đều không thể làm dịu đi cảm giác mệt nhoài của một người mẹ trẻ đang mang song thai trong cô đơn.

Lâm Kha ngồi tựa vào gối, môi khô khốc, bàn tay ôm lấy bụng nhỏ, khẽ vuốt nhẹ như đang dỗ dành.
"Ba nhỏ không sao đâu... cố gắng thêm một chút nhé... hai bảo bối giỏi lắm..."

Cậu không biết vì sao mình lại được đưa đến căn biệt thự đẹp nhất khu vực đắt giá bậc nhất Thượng Hải. Nhưng cậu không ngốc. Tất cả mọi điều xa hoa đến bất thường – từ chăn gối lụa Ý đến nước hoa dịu nhẹ trong phòng – đều gợi lại một người duy nhất. Tư Mặc Kỳ.

Cậu không dám nghĩ sâu thêm. Chỉ biết bản thân còn chưa đủ tiền để mua đủ vitamin loại tốt cho hai con, giờ lại được truyền dịch bằng thiết bị y khoa tối tân nhất thế giới. Bác sĩ riêng của cậu – một chuyên gia sản hàng đầu Thụy Sĩ – nhẹ giọng thông báo sau khi khám thai:
"Cậu Lâm, hai đứa bé rất khỏe mạnh. Chỉ có mẹ thì đang mệt quá mức. Chúng tôi sẽ truyền dịch tăng đề kháng, ổn định áp lực máu. Nhưng... xin cậu cũng đừng quên chăm sóc chính mình."
Bác sĩ báo: nghén nặng là bình thường với song thai, nhưng nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mẹ và con.

"Cậu ta không biết tự chăm sóc mình sao?" – giận dữ là thế, nhưng ngay sau đó ra lệnh thuê thêm 3 y tá nữ, bác sĩ dinh dưỡng 24/24 túc trực bên cạnh.

Sau khi nghe bác sĩ trình bày chi tiết, ông không hỏi Lâm Kha có sao không, chỉ trầm giọng:
"Hai đứa con trai... không ảnh hưởng gì?"

Bác sĩ: "Không, thưa ngài. Chúng rất khỏe."

Ông mới khẽ thở ra, nhíu mày lạnh lùng:
"Tốt. Chăm kỹ thêm cho cậu ta. Chỉ cần hai con tôi được sinh ra bình an."

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất trong cùng tòa biệt thự, đèn trong phòng sách vẫn chưa tắt.

Tư Mặc Kỳ không ngủ. Trong tay ông là bức ảnh siêu âm mới được chuyển đến từ bác sĩ riêng. Một tay ông siết điện thoại, tay kia lần nhẹ trên hình ảnh mờ ảo ấy – nơi hiện rõ hai sinh linh nhỏ đang xoay mình, tim đập đều đặn.
Con trai. Hai đứa con trai.

Lồng ngực ông chợt thắt lại. Cảm xúc đè nén quá lâu bắt đầu trỗi dậy như dòng nham thạch dưới lớp đá núi lạnh lùng. Không ai biết... Tư Mặc Kỳ – người từng đứng trên đỉnh cao tài chính thế giới – lại có thể yêu một cách khốn khổ đến vậy. Không phải yêu Lâm Kha. Mà là yêu hai đứa con trai trong bụng người kia – tình yêu duy nhất ông thừa nhận trong đời.

Bữa tiệc tối ở tầng dưới bị hủy. Mỹ nhân váy đỏ đứng đợi trong vô vọng. Những ly vang nghìn đô nằm yên trên khay bạc.
Quản gia gõ cửa, nhận được lệnh lạnh lẽo:
"Không ai được làm phiền. Mang kết quả khám thai của Lâm Kha lên. Còn lại... không quan trọng."

Ông xem từng con số, từng chỉ số như đang giải mật mã sinh mệnh. Chuyên gia ghi chú: "Bệnh nhân Lâm Kha bị nghén nặng. Có tiền sử ngất xỉu. Tâm lý ổn định nhờ tiếp xúc với môi trường yên tĩnh và đủ dinh dưỡng."

Một dòng thôi, mà khiến lòng ông đau như bị cắt.
Ngất? Cậu đã từng ngất mà ông không hề hay biết. Trong thời gian đó, ai ở bên chăm cậu? Ai đặt tay lên trán cậu xem nhiệt độ? Ai dỗ dành hai đứa bé mỗi khi cậu đau đến cong người?

Tư Mặc Kỳ ngả lưng, đưa tay lên che mắt, hít một hơi dài.
"Ba lớn xin lỗi..." – ông thì thầm với bóng tối – "Ba chưa thể gặp các con... Ba sợ nếu bước ra, ba nhỏ sẽ chạy trốn..."

Rồi ông lại nhìn ảnh siêu âm, như kẻ mộng du giữa đêm vắng.
"Các con... đợi ba thêm chút nữa, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro