Chương 58

“Cái gì! Một năm trước cũng từng xảy ra vụ án  tương tự ư?”

Tiếng hét của thanh tra Megure khiến Nakatani giật mình, ông ta căng thẳng đưa tay lau mồ hôi trán, ấp úng nói:
“Đúng vậy… cũng ở căn phòng vẽ tranh đó. Một năm trước từng có một học sinh…”

“Ông nói ‘giống hệt nhau’ là ý gì?” Takagi tiến lên hỏi dồn.

“Là… cũng ở chỗ đó, dùng dao gọt hoa quả tự cắt cổ tay tự sát.”

“Không thể nào là tự sát!” Gã tóc đỏ mặt mũi dữ tợn hét lớn, bi thương hiện rõ trên gương mặt, hai hàm răng nghiến chặt. “Giai Tử làm sao có thể tự sát! Cô ấy vốn rất lạc quan, luôn vui vẻ, sao đột nhiên lại tự sát được chứ!”

“Ông Nakatani! Phiền ông kể lại chi tiết vụ án năm đó đi!” Conan chen qua mấy cảnh sát, sốt ruột nói.

“A… được. Năm đó, Giai Tử là học trò nổi bật nhất lớp chúng tôi, rất thân thiện, ai cô ấy cũng cười nói vui vẻ. Nhưng… sau giờ nghỉ trưa, tôi quay lại phòng vẽ thì thấy cô ấy một tay cầm dao gọt hoa quả, một tay ngâm trong chậu nước… cứ thế mà tự sát…”

“Nếu lúc đó ông về sớm hơn một chút thì đã khác rồi! Bình thường ông vẫn là người trở về sớm nhất cơ mà!” – Gã tóc đỏ gào lên, túm cổ áo Nakatani.

“ Kazuichi tiên sinh, bình tĩnh lại!” – Megure ra lệnh, Takagi lập tức kéo hai người tách ra.

“Xin… xin lỗi…” Bị thả ra, Nakatani lảo đảo vài bước, nhưng gương mặt không hề giận dữ, chỉ tràn đầy hối hận.

Sato Miwako đưa mắt nhìn về phía cô nữ sinh lặng lẽ lau nước mắt. Cô gái khẽ nghẹn ngào:
“Bác sĩ từng nói, nếu sớm hơn ba bốn phút thì vẫn còn có thể cứu được…”

Không khí trĩu nặng. Tất cả đều im lặng, tiếc nuối.

Kazuichi hất tay Takagi ra, đi thẳng đến bên tường, nhìn gương mặt thất thần của Nakatani, rồi chán chường dựa vào tường, không nói gì thêm.

“Một năm trước liệu có liên quan đến hôm nay không?” Amuro và Conan cùng lúc trầm ngâm.

Nếu vụ “tự sát” năm đó thật sự bị dàn dựng… thì Asuka Kiri đóng vai trò gì?

“Anh ơi, cho em xem tay áo của anh được không?” – Conan đột ngột phá tan bầu không khí căng thẳng, chạy tới trước mặt gã tóc đỏ, giọng ngây thơ.

Ngậm điếu thuốc, gã tóc đỏ cau mày cúi nhìn thằng bé, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn chìa tay ra.
“Chơi trò trinh thám à?”

“Vâng ạ! Sau này em muốn trở thành thám tử Holmes cơ!”

Nghe vậy, gã tóc đỏ khựng lại, bỗng cười khẽ, xoa mái tóc xoăn mềm của Conan:
“Cố lên nhé, nhóc.”

“Em sẽ cố gắng!”

Nói xong, Conan kéo tay áo hắn ra xem. Bên ngoài cổ tay áo khá sạch, nhưng mặt trong lại dính đầy màu vẽ loang lổ, xanh đỏ vàng đủ cả.

“Cảm ơn anh!” – Conan lại chạy đến bên Nakatani. “Chú ơi, cho cháu xem tay áo chú nhé?”

“Được chứ, nhóc.” – Nakatani mỉm cười, còn ngồi xuống cho dễ xem. Tay áo ông sạch sẽ, chỉ có một vệt màu đỏ nhạt ở phần cánh tay, rõ ràng đã bị cọ rửa kỹ nhưng vẫn còn dấu.

Trong lúc Conan tập trung quan sát, Amuro tiến đến trước mặt cô nữ sinh tàn nhang, nở nụ cười dịu dàng:
“Tiểu thư, tôi có vài câu hỏi, phiền cô trả lời giúp được không?”

Mặt cô bé đỏ bừng, gật đầu liên tục:
“Dạ… được ạ!”

Nhìn cảnh này, Tsukiyama Asari thầm nhăn nhó. Bourbon này đúng là chuyên dùng “mật ngọt” để lấy thông tin sao!

Miwako cau mày:
“Nhưng Asuka thì có lý do gì để giết thầy Tachibana?”

“Có khi nào… do vấn đề tâm lý?” – Nakatani dè dặt nói.

“Anh nói gì vậy?” – Asari trừng mắt.

Nakatani vội xua tay:
“Xin lỗi… chỉ là… phong cách tranh của Asuka khá quái dị, ít giao tiếp với bạn bè, tôi từng lo lắng cậu ấy có vấn đề tâm lý…”

Mọi người quay nhìn bức tranh treo sau lưng ông: một bức vẽ trông ấm áp, nhưng phối màu đỏ đen hỗn loạn khiến hình ảnh hai nhân vật như bị nhuộm máu, vô cùng áp lực.

Conan phá tan sự im lặng:
“Không phải vậy đâu. Hung thủ lần này rất bình tĩnh.”

Megure liền hỏi:
“Conan, cháu phát hiện gì sao?”

“Dạ! Cháu có xem thi thể thầy Tachibana rồi. Nhát dao đầu tiên trúng tim – đủ để mất mạng ngay lập tức. Vậy mà hung thủ còn đâm thêm nhiều nhát nữa, rạch nát cả áo quần nạn nhân. Đó không phải để giết người, mà là để hả giận.”

Amuro tiếp lời:
“Điều này cho thấy hung thủ oán hận Tachibana từ lâu, hoặc cố tình giá họa cho Asuka Kiri.”

Nói rồi, ánh mắt Amuro xoáy thẳng vào Nakatani:
“Có đúng không, Nakatani tiên sinh?”

Mọi ánh nhìn dồn vào ông ta. Nakatani luống cuống, cãi:
“Vô lý! Sao lại nghi ngờ tôi…”

Amuro mỉm cười:
“Xin mời tất cả đến phòng vẽ tranh. Chúng tôi đã có chứng cứ.”

Amuro tái hiện lại quá trình gây án: Nạn nhân bị cho uống thuốc ngủ pha vào nước trái cây, bị đưa đến phòng vẽ tranh rồi giết bằng dao gọt hoa quả. Hung thủ sau đó mặc áo của Asuka Kiri cho nạn nhân, giả hiện trường thành tự sát.

Quần áo dính máu kia khi kiểm tra thì phát hiện vết máu không ở vị trí phù hợp nếu Asuka thật sự là hung thủ.

Conan bổ sung:
“Điều quan trọng là thói quen xắn tay áo khi vẽ tranh. Mỗi người khác nhau, và dấu vết màu sơn trên tay áo không thể che giấu. Thói quen của Kiri hoàn toàn không khớp với vết sơn trên bộ đồ hung thủ mặc. Nhưng trên tay áo của Nakatani thì lại hoàn toàn trùng khớp!”

Miwako xác nhận khi soi xét áo hoodie dính máu: đúng như lời Conan.

Megure tiến lên quát:
“Nakatani! Giải thích đi, tại sao quần áo ông lại dính máu thầy Tachibana, lại mặc trên người Asuka?”

Nakatani cố chối: “Có lẽ tôi lỡ lấy nhầm áo thôi! Các người đâu có bằng chứng chứng minh tôi cố ý…”

Ngay lúc đó, Asari rút ra chiếc khăn tay, đưa lên:
“Khăn tay này là của ông đúng không? Vậy tại sao trên đó lại có máu của em trai tôi?”

Sắc mặt Nakatani biến dạng. Ông ta phát điên, vớ dao lao đến tấn công Asari.

Nhưng Asari nhanh chóng khống chế, quật ngã ông ta xuống đất, tung cú đấm mạnh khiến miệng đối phương tóe máu.

“Bình tĩnh lại đi!” – Asari gằn giọng.

Cảnh sát lập tức còng tay Nakatani.

Dưới ánh mắt mọi người, Nakatani nghẹn ngào khóc, gào lên:
“Chính Tachibana đã hại chết Giai tử! Cô bé không bao giờ tự sát! Nhưng cảnh sát năm đó lại coi như tai nạn… Tôi làm trợ lý cho hắn suốt, cuối cùng mới phát hiện ra hắn chính là kẻ giết người!”

Nakatani bị cảnh sát khống chế, gục đầu xuống đất, giọng run rẩy:

“Đúng vậy… là tôi giết hắn! Một năm trước, chính hắn ép Giai tử phải mang tranh ra ngoài bán. Khi cô ấy không chịu, hắn bịa chuyện nói tranh đó đạo nhái, bêu riếu trước toàn trường. Giai tử chịu nhục không nổi, mới chọn cái chết… Tất cả… tất cả đều do hắn!”

“Nakatani tiên sinh… Vì sao chứ…?”

Thấy người thầy mà mình luôn tôn kính nay lại lộ ra gương mặt gần như điên loạn, Cương Bản Tàn Nhang hoảng sợ đến mức run rẩy. Cô cố kìm nước mắt, vừa khóc vừa hỏi:

“Vì sao…?”

Người đàn ông dựa lưng vào giá vẽ ngổn ngang. Vẻ cuồng loạn trong mắt dần tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo:

“Thạch Điền… hắn là một tên cặn bã. Chính hắn đã hại chết Giai Tử!”

“Ông… ông làm sao biết được!” – Gã  tóc đỏ và cô gái tàn nhang trừng to mắt, giọng run run – “Nói đi! Làm sao ông biết Giai Tử… đã…”

Nakatani khàn giọng:
“Hôm đó, tôi và Giai Tử đã hẹn nhau cùng đi chọn quà sinh nhật cho cha. Nhưng bất ngờ, cô ấy nhắn tin nói sẽ đến trễ. Tôi đợi rất lâu dưới cơn mưa lớn, đến tận cuối giờ nghỉ trưa vẫn không thấy cô ấy quay lại. Tôi bắt đầu thấy bất an… Khi tìm được thì…”

Ông nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt đẫm ngực áo:
“Rõ ràng đã hẹn đi cùng tôi… sao có thể đột nhiên tự sát? Nhưng cảnh sát và thám tử đều không tìm thấy chứng cứ nào khác, cuối cùng kết luận qua loa thành một vụ tự sát. Tôi không cam lòng, nên mới xin làm trợ lý cho Thạch Điền. Và rồi… từ những dấu vết hắn để lại, tôi phát hiện chính hắn là hung thủ!”

Gac tóc,đỏ và cô gái Tàn Nhang sững sờ, thì thầm:
“Nhưng… vì sao Thạch Điền tiên sinh lại muốn hại chết Giai Tử? Hắn chẳng phải luôn yêu thích tranh của cô ấy sao…”

“Bởi vì hắn dính vào giao dịch phi pháp!” – Nakatani đột ngột gào lên.

Cảnh sát và các thám tử đều cau mày. Thanh tra Megure nghiêm giọng:
“Giao dịch phi pháp?”

“Đúng vậy! Tôi không rõ chi tiết, chỉ biết hắn thường giấu thứ đó trong tượng thạch cao hoặc khung tranh kính. Người mua thì giả dạng thành khách đến mua tranh. Giai Tử… Giai Tử chỉ vô tình chứng kiến lúc hắn giao dịch nên mới bị giết để bịt miệng! Cô ấy vốn chỉ… chỉ vì thấy trời sắp mưa, muốn quay lại lấy ô cho người thầy mà mình kính trọng…”

Một năm trước, vào buổi trưa mưa dông, cô bé đã hẹn với người anh cùng cha khác mẹ để đi chọn quà cho cha. Nhưng trên đường, nhớ ra chiếc ô còn trong ba lô của thầy, cô đã quay ngược về phòng vẽ. Không ngờ, chính hành động thiện ý ấy đã đẩy cô vào vực sâu không lối thoát.

“Là ma túy.” – Một giọng trẻ con vang lên, trầm tĩnh khác thường.

Edogawa Conan mặc bộ vest nhỏ bước tới, trên tay cầm túi nilon chứa bột trắng. Tất cả mọi người lập tức biến sắc.

Conan chỉ sang bên cạnh: mảnh vỡ tượng thạch cao vỡ vụn sau khi bị xô ngã, giữa những mảnh vụn lộ ra nhiều gói nhỏ giống hệt gói trong tay cậu.

“Takagi.” – Megure nhận lấy túi bột trắng, sắc mặt nặng nề, giọng trầm xuống – “Liên hệ ngay đơn vị phòng chống tội phạm có tổ chức.”

“Vâng!” – Takagi gật đầu, rút điện thoại vừa gọi vừa rảo bước ra hành lang yên tĩnh.

Conan quay sang Nakatani, hỏi:
“Vậy vì sao ông lại kéo cả Kiri-chan vào chuyện này? Ông từng mất đi người thân, hẳn ông biết cảm giác ấy đau thế nào. Sao lại vì báo thù mà khiến người khác cũng mất đi người thân chứ?”

Nghe đến tên Asuka Kiri, gương mặt Nakatani thoáng hiện nụ cười chua chát, như chìm vào hồi ức:
“Ban đầu, tôi thực sự rất quý cậu bé đó. An tĩnh, lễ phép… cho đến hôm ấy. Tôi vội vàng trở lại thì thấy nó đang đi toilet, trong tay cầm một chiếc giẻ lau đầy máu!”

Ông rít qua kẽ răng:
“Đó là máu của Giai Tử! Khi bị Thạch Điền kéo vào phòng vẽ nhỏ, cô ấy đã giãy giụa để lại vết máu… Thế mà nó lại thản nhiên lau sạch, không hề bận tâm! Nếu lúc ấy nó chịu nhìn kỹ, chịu đi vào xem… thì đã phát hiện ra Giai Tử! Cô ấy đã không phải chết!”

“Vì vậy ông định giết cậu bé sao?” – Amuro Tooru trầm giọng hỏi.

“Tôi vốn không định giết nó! Nhưng sau đó, khi hỏi chuyện, nó chẳng hề có chút áy náy nào. Nó chỉ lạnh lùng hỏi lại tôi: ‘Chẳng lẽ không nên lau sao?’ Gương mặt vô cảm đó… Nó đúng là một tiểu ác ma! Khoác bộ mặt hiền lành, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân! Thà lau sạch vết máu còn hơn đi tìm người bị thương ngay phía sau bức tường!”

Nakatani gào lên điên cuồng:
“Cho nên… tôi muốn nó cũng phải nếm thử! Nếm cảm giác máu chảy ra khỏi cơ thể là thế nào!”

“Đủ rồi!” – Tsukiyama Asari hất tay Amuro, túm cổ áo Nakatani kéo dậy, giáng cho hắn một cú đấm trời giáng.

“Asuka Kiri bị bệnh mù màu bẩm sinh. Trong mắt nó, máu và màu vẽ hoàn toàn giống nhau. Nó không thể phân biệt được! Không ai có thể buộc tội một đứa trẻ chỉ vì khiếm khuyết đó!” – Giọng Asari lạnh băng, ánh mắt sắc nhọn – “Mất đi người thân là nỗi đau xé lòng, nhưng điều đó không bao giờ là lý do để ông hại thêm người vô tội!”

Nakatani ngã quỵ xuống, run rẩy, mắt vô hồn:
“Mù… mù màu? Hóa ra là… vì thế sao… Chỉ vì thế mà…”

Ông bật khóc, quỳ rạp trên nền nhà:
“Xin lỗi… xin lỗi…”

Ông ta bật khóc nức nở.

Thanh tra Megure cau mày:
“Nhưng dù oán hận thế nào, ông cũng không được phép giết người. Luật pháp sẽ trừng trị kẻ phạm tội.”

“Ha… tôi biết chứ. Nhưng tôi đã đợi suốt một năm rồi! Mỗi đêm đều mơ thấy Giai tử, thấy nụ cười của cô ấy biến thành oán hận… Tôi không thể tha thứ cho hắn!” – Nakatani rống lên.

Cảnh sát dẫn ông ta đi.

Trong căn phòng vẽ chỉ còn lại im lặng.

Cô gái tàn nhang ôm mặt khóc, vai run bần bật. Tóc đỏ lặng lẽ nhìn theo bóng cảnh sát khuất dần, hai tay siết chặt, cuối cùng buông thõng.

Amuro quay sang Tsukiyama Asari, thấp giọng:
“Nếu hôm nay cô không giữ được bình tĩnh, có lẽ mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.”

Asari chỉ khẽ cười nhạt:
“Em trai tôi suýt nữa bị liên lụy… làm anh , tôi không thể khoanh tay.”

Conan đứng yên nhìn vệt máu loang trên sàn, lòng nặng trĩu: Một người vì trả thù mà giết người, một người vì uất ức mà tự sát… những bi kịch như thế, bao giờ mới kết thúc được đây?

Bên ngoài cửa sổ, ánh chiều rơi xuống khuôn viên trường, kéo dài bóng những người còn sót lại trong phòng. Tất cả đều mang theo một nỗi buồn khó gột rửa.

Một chiếc ô không kịp trao đi. Một vết máu vô tình bị lau sạch. Một chiếc khăn tay nhuốm máu được giữ lại. Những thiện ý ấy, cuối cùng lại đẩy ba con người về phía vực thẳm. Có người còn có thể quay đầu… nhưng có người mãi mãi chẳng bao giờ trở lại.

Conan lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Nakatani bị cảnh sát áp giải đi xa.

“Để tôi giúp anh.” – Một giọng trầm khàn vang lên.

Conan ngẩng đầu, thấy trước mặt là chàng trai tóc đỏ – Yaguchi Kazuichi
Tsukiyama Asari chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm. Hai người cùng nhau dọn lại đống tranh vẽ hỗn độn.

Một lúc sau, tóc đỏ ngập ngừng:
“Anh là… anh trai của Asuka đúng không?”

“Ừ.”

Yaguchi Kazuichi gãi đầu, lúng túng:
“Tôi… muốn nhờ anh hỏi giúp một chuyện… Thực ra, trước đây tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy. Rõ ràng nhỏ tuổi hơn mà vẽ đẹp như thế. Nhưng tôi hỏi kỹ thuật phối màu, hỏi cách tô, nó chẳng bao giờ trả lời… Lúc đó tôi tức, nghĩ: giỏi vẽ thì có gì hay, mặt mũi lại lúc nào cũng lạnh lùng.”

Anh thở dài:
“Không ngờ là vì bệnh mù màu… Tôi chỉ muốn nhờ anh hỏi giúp, liệu cậu ấy có đồng ý gặp tôi không. Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng, muốn nó thấy… cái mặt xấu xí này của tôi.”

Asari thoáng ngạc nhiên, cứ ngỡ cậu ta muốn nhờ chuyển lời xin lỗi. Nhưng Dã Khẩu Xuyên Nhất chỉ khẽ lẩm bẩm:
“Xin lỗi thì phải tự nói. Nhờ người khác chuyển thì có ý nghĩa gì. Chỉ cần anh giúp tôi hỏi… nó có chịu gặp tôi không là được.”

Thấy dáng vẻ bối rối kia, Asari bật cười, cầm một cuốn sketchbook đơn giản lên:
“Ừ. Tôi sẽ hỏi giúp.”

“Cảm ơn anh.” – Tóc đỏ thở phào, ánh mắt lướt qua cuốn tập tranh trong tay Asari, liền cười:
“Anh cũng thích tranh của cô ấy sao?”

“Ừ, tôi rất thích.” – Asari lật một trang, ngắm thật kỹ, định nói gì đó thì bị đối phương ngắt lời.

“Đây là quà sinh nhật năm mười tuổi của tôi. Giờ hình như không xuất bản nữa, nên tôi để ở phòng vẽ để mọi người cùng xem. Tôi rất thích phong cách của cô ấy, dịu dàng, ấm áp… Hoàn toàn khác với tranh của tôi.”

Quà sinh nhật…

Asari khẽ mím môi, nuốt hết lời định nói.

Thấy anh im lặng ngắm tranh, Yaguchi Kazuichi cũng không quấy rầy nữa, dọn dẹp xong liền rời đi.

“Asari ca ca đang xem gì vậy?” – Conan bước đến, thấy anh đang chăm chú nhìn trang cuối.

Ở đó có một bức ảnh đen trắng khổ lớn. Thấy có người đến gần, Asari vội khép tập lại, lúng túng cười:
“À… Conan à. Anh chỉ xem tập tranh này thôi.”

“Anh cũng thích à?” – Conan ngạc nhiên. Suốt bảy năm qua, Asari chưa từng bộc lộ hứng thú với nghệ thuật.

“Ờ… Thường thì anh ít xem. Nhưng tập tranh này… là của mẹ anh.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro