52: Quay Phim
Mấy đứa trẻ còn lại trong Đội Thám tử Nhí vốn không quen với Văn phòng Thám tử Vũ trang. Nghe thấy Edogawa Conan trò chuyện với nhóm người vừa đến, cả bọn đồng loạt quay sang nhìn cậu, tò mò hỏi:
"Cậu quen mấy anh lớn này hả?... Ê, Conan, sắc mặt cậu khó coi quá, cậu không khỏe à?"
Ayumi đứng bên cạnh Conan, vẻ mặt đầy lo lắng: "Không khỏe thì cậu phải nói ra nha, tuyệt đối đừng cố chịu đựng đó."
Genta và Mitsuhiko liên tục gật đầu. Mitsuhiko vỗ vào chiếc túi đang đeo sau lưng: "Đúng vậy, đừng gồng quá. Cậu đau bụng hay đau đầu? Mẹ mình chuẩn bị sẵn vài loại thuốc thông thường, lúc này vừa hay có thể dùng!"
Conan nhanh chóng xoa mặt một cái, chỉnh lại biểu cảm, rồi quay người, bất lực nói: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu Mitsuhiko, mình không sao!"
"Vậy thì tốt." Sau khi quan sát biểu cảm của Conan, Mitsuhiko thở phào nhẹ nhõm.
Nakahara Chuuya vừa giận vừa buồn cười, xoa đầu cậu bé: "Dám bày ra cái mặt như vậy, thật sự không muốn gặp chúng tôi đến thế sao? Dù sao cậu cũng tính là thám tử của chúng tôi mà."
"Không phải," Conan bĩu môi, ánh mắt vô thức liếc sang Akutagawa Ryūnosuke và Nakajima Atsushi bên cạnh: "Anh Nakahara lẽ nào có thể yên tâm sao? Có anh Akutagawa thì thôi đi, còn anh Nakajima cũng phải đi cùng..."
Dù Conan chưa gặp hai người họ nhiều lần, cậu vẫn có thể thấy quan hệ giữa họ tệ đến mức nào. Đây không phải kiểu "gặp nhau là đánh nhau" nữa, mà là "gặp nhau là muốn phạm tội" rồi!
Vừa nói, nỗi lo trong lòng Conan càng lúc càng lớn. Cậu thậm chí cảm thấy lần quay phim này mà ra được một video tuyên truyền phòng chống lừa đảo đã là kỳ tích. Conan nghĩ thế nào cũng thấy hai người kia rất có khả năng sẽ bị cảnh sát bắt vì đánh nhau ngay giữa buổi quay.
Cậu không nhịn được, xác nhận lại lần nữa: "Thật sự ổn chứ, anh Nakahara?"
Nakahara Chuuya nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi, đây là nhiệm vụ. Dù thế nào họ cũng phải biết giữ chừng mực—Này! Đừng có tùy tiện rút dao ra trước mặt trẻ con, lỡ làm hư bọn nhỏ thì sao!"
Conan: "...Đây chẳng phải hoàn toàn không có chừng mực sao!!"
Sắc mặt Đội Thám tử Nhí bên cạnh dần trở nên nghiêm túc. Ayumi bước lên, kéo tay áo Conan, ghé sát tai cậu hỏi với giọng nặng nề: "Conan, mấy người này rốt cuộc là ai vậy? Chúng ta có nên báo cho cảnh sát Takagi không?"
Mitsuhiko và Genta mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào Conan.
"...Mấy anh này là thành viên của Văn phòng Thám tử Vũ trang," Conan quay mặt đi, không dám nhìn thẳng, giới thiệu với Đội Thám tử Nhí: "Chính là cái vụ án siêu trộm Kid biến người thành vật sống mà các cậu từng thấy trên báo đó!"
"À!!"
Mấy đứa trẻ đồng loạt kêu lên. Mitsuhiko mắt sáng rỡ, hưng phấn nói: "Kaito Kid! Mình đã xem video họ đăng trên mạng rồi, siêu ghê! Tuy Kaito Kid là tên trộm, nhưng anh ấy là người tốt! Nghe nói những viên đá quý từng trộm đều trả lại nguyên vẹn... Mình đoán Kaito Kid chắc vì nhiều lý do không thể làm cảnh sát, nên mới trở thành siêu trộm!"
Genta: "Một viên đá quý có thể mua rất nhiều cơm lươn đó, nói vậy Kid thật sự là người tốt!"
Ayumi cũng rất phấn khích, hai tay chắp lại đặt bên má, lộ vẻ mặt ngưỡng mộ: "Nói vậy, mấy anh này còn được tận mắt xem màn biểu diễn trực tiếp của Kaito Kid? Trò ảo thuật biến người thành vật sống là làm thế nào! Minh muốn được tận mắt xem quá!"
"...Đúng vậy, Kaito Kid siêu ghê ha ha ha."
Nghe thấy mấy chữ "Kaito Kid", Conan nhắm mắt, không đành lòng, phụ họa một cách gượng gạo.
Lý do thực sự của trò biến người thành vật sống đương nhiên không thể giải thích cho công chúng. Sau đó, cảnh sát trực tiếp mượn cớ liên kết người mất tích đột nhiên xuất hiện ở công viên giải trí với Kaito Kid, không phủ nhận cũng không thừa nhận, cứ để dư luận từ từ nghiêng về phía Kaito Kid.
Tuy chuyện đã qua vài ngày, mấy đứa trẻ nhắc lại cũng không quá kích động như trước, sự chú ý nhanh chóng chuyển sang Văn phòng Thám tử Vũ trang.
Mitsuhiko lén lút liếc nhìn mấy người của Văn phòng Thám tử Vũ trang, hạ giọng như đang tiết lộ một bí mật động trời: "Mình biết Văn phòng Thám tử Vũ trang! Mấy ngày nay rất nổi tiếng, thường xuyên lên TV! Mẹ mình cực kỳ thích vị bác sĩ tóc đen của Văn phòng đó, còn làm poster cổ vũ ở nhà nữa!"
"Ê? Mình không biết chút nào," Ayumi ngạc nhiên, cô bé cố gắng hồi tưởng: "Nhưng cứ thấy cái tên này hơi quen... À! Conan, có phải là văn phòng thám tử mở đối diện văn phòng chú Mouri không?"
Genta đột nhiên nhớ ra gì đó, đôi mắt nhỏ lộ ra ánh nhìn sắc bén. Cậu ta chống nạnh: "Conan, chuyện anh ấy nói 'thám tử của chúng tôi' là sao? Cậu chẳng lẽ bắt cá hai tay rồi sao!"
Hai người kia lần lượt phản ứng lại, nhìn chằm chằm Conan với ánh mắt lên án.
Conan hoảng hốt: "Gì mà bắt cá hai tay! Đừng có nói người ta như thể ngoại tình vậy chứ!"
Nakahara Chuuya đã xem đủ cảnh náo nhiệt, nhịn cười, ho khan một tiếng, lấy giọng nghiêm túc nói: "Vì người đã đến đông đủ rồi, mau chóng đi qua đó đi. Họ chắc cũng chuẩn bị xong rồi."
Mấy đứa trẻ phồng má, giận dữ lườm Conan – kẻ "bắt cá hai tay" – rồi đi về phía địa điểm quay đã được định sẵn.
Cảnh sát đang hoàn thiện việc bố trí trường quay. Nói là hoàn thiện, thực ra chỉ là để người phụ trách kiểm tra thiết bị mà thôi.
Xét thấy các thành viên Đội Thám tử Nhí còn nhỏ tuổi, cảnh sát phụ trách quay phim đặc biệt đã "mượn" nữ cảnh sát Satō Miwako – người khá quen thuộc với mấy đứa trẻ từ Đội Điều tra số 1 – sang hỗ trợ.
"Các cháu đến rồi," Satō Miwako chú ý đến tiếng bước chân truyền đến từ bên cạnh, ngẩng đầu mỉm cười với họ: "Vừa hay, còn một chút thời gian trước khi quay chính thức, cô sẽ nói lại nội dung quay phim lần này cho các cháu một lần nữa nhé."
Ánh mắt Ayumi sáng rực lên: "Cháu biết! Là phim ngắn phòng chống lừa đảo ạ!"
Satō Miwako gật đầu: "Đúng vậy. Toàn bộ quá trình quay được chia thành nhiều phần nhỏ, tập trung vào các kiểu lừa đảo phổ biến gần đây, như lừa đảo thẻ tín dụng, lừa đảo bảo hiểm, v.v."
Cô lật bản in trong tay: "Và, xét thấy tính chất đặc biệt của vụ án hôm qua, lần này còn thêm phần tuyên truyền phòng chống bắt cóc trẻ em."
Một vài thành viên Đội Thám tử Nhí chưa kịp xem tin tức liên quan, chớp mắt, theo phản xạ hỏi lại: "Vụ án hôm qua...?"
Nghe câu hỏi của mấy đứa trẻ, Satō Miwako khựng lại một chút, rồi cười nhẹ, chuyển chủ đề một cách tự nhiên: "Ừm, tóm lại hôm nay nhờ mọi người giúp đỡ nhé!"
Những phần quay về lừa đảo không cần trẻ con xuất hiện, chủ yếu do Akutagawa Ryūnosuke và Nakajima Atsushi đảm nhận.
Một cảnh sát cầm máy quay liếc nhìn Nakahara Chuuya đang đứng bên cạnh, thầm đánh giá hai thiếu niên trước mặt. Vẻ mặt như muốn khóc: "Cái đó... hai vị có thể cười một chút không? Trông hơi bị..."
Không, không phải là "hơi bị" nữa. Hai người này đứng cạnh cảnh sát đóng vai kẻ lừa đảo cứ như thể... không phân biệt được ai mới là người xấu vậy!
Nakajima Atsushi lặng lẽ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười rất nhạt, nếu không nhìn kỹ thì dễ bỏ qua.
Cảnh sát vốn định bảo cậu cười thêm chút nữa, nhưng thấy vẻ gượng gạo của đối phương, người phụ trách quay phim cuối cùng thở dài, chuyển ánh mắt đầy hy vọng sang chàng trai tóc đen bên cạnh.
"Có thể cười một chút không, Akutagawa-kun?"
Akutagawa Ryūnosuke: "..." Sắc mặt nghiêm trọng.
Cảnh sát do dự một chút, cẩn thận hỏi lại: "Cái đó, Akutagawa-kun...?"
"Tôi đã cười rồi," Akutagawa đáp với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngay từ khi anh nói xong."
Cảnh sát: "..."
Không, hoàn toàn không có thay đổi gì mà! Chỗ nào giống đang cười chứ?!
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn đồng nghiệp đóng vai kẻ lừa đảo bên cạnh, thực hiện nỗ lực cuối cùng: "Không được thế này đâu, Akutagawa-kun, cười tươi hơn chút được không? Rất đơn giản! Chỉ cần hở răng ra, rồi khóe môi nhếch lên..."
Vì đây là một phần của nhiệm vụ, Akutagawa hiếm hoi kiên nhẫn làm theo lời mô tả của cảnh sát một lần. Rồi nhìn biểu cảm trên mặt cậu ta, tất cả mọi người có mặt đều chìm vào im lặng một cách kỳ lạ.
Satō Miwako: "Mỗi người đều có những điều không giỏi, cũng rất bình thường... Tóm lại, hãy tiếp tục quay trước đã."
Cảnh sát phụ trách quay phim lau mồ hôi trên trán, chân thành gật đầu đồng ý: "Cô nói rất đúng." Anh ta cố trấn an mình: "Biết đâu như vậy, người dân lại ấn tượng sâu sắc hơn về phim ngắn thì sao?"
Satō Miwako cười bất lực ở bên cạnh. Ấn tượng sâu sắc hơn? Vì nạn nhân trong phim ngắn lại giống tội phạm hơn à?
Dù sao thì quá trình quay vẫn tiếp tục khá suôn sẻ. Những phần quay trước không có lời thoại quá phức tạp, chủ yếu dựa vào cảnh sát đóng vai kẻ lừa đảo để dẫn dắt câu chuyện.
"Tiếp theo là vụ bắt cóc trẻ em."
Cảnh sát quay phim nhìn kịch bản: "Chú ý, bây giờ là cảnh ngăn chặn sai lầm khi tên tội phạm cướp trẻ con—Bắt đầu!"
Akutagawa dắt Conan – đóng vai trẻ bị bắt cóc – đi về phía trước. Cảnh sát đóng vai tội phạm bất ngờ xông ra từ bên cạnh, kéo một tay Conan cố gắng chạy đi—nhưng lực kéo từ phía sau quá mạnh khiến anh ta đứng yên tại chỗ, thậm chí còn loạng choạng lùi lại một bước.
Cảnh sát đóng vai tội phạm: "???"
Cảnh sát quay phim: "CẮT!" Anh ta cau mày: "Chuyện gì vậy?"
Cảnh sát tội phạm: "...Anh có thể không tin," Anh ta mặt đơ ra: "Tôi không giằng lại được cậu ta."
Akutagawa Ryūnosuke: "Tôi không dùng sức."
Những người khác có mặt: "..."
Cảnh sát quay phim giật giật khóe miệng: "Hết cách nói! Đổi người trước đã. Nakajima-kun, làm phiền cậu."
Nakajima Atsushi gật đầu.
Mười phút sau, cảnh sát tội phạm mặt mày muốn khóc: "Cái này... tôi cũng không giằng lại được."
Nakajima Atsushi cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt vô tội.
Cảnh sát quay phim: "..."
Anh ta ôm đầu nhìn kịch bản. Không ngờ tai nạn đầu tiên lại xảy ra ở đây! Tội phạm không cướp được đứa trẻ từ người nhà thì quay phim tuyên truyền kiểu gì? Đâu phải phụ huynh nào cũng là Akutagawa Ryūnosuke và Nakajima Atsushi!
Cắn đầu bút suy nghĩ một lúc lâu, cảnh sát quay phim mắt sáng lên: "Có rồi! Chúng ta có thể nhờ Nakajima-kun đóng vai tội phạm không?"
Thấy Nakajima sững người, cảnh sát quay phim cười tủm tỉm giải thích: "Xin lỗi, nếu cả hai vị cố gắng không dùng một chút sức nào, thì phim ngắn quay ra sẽ trông rất kỳ cục. Hơn nữa, thông thường những kẻ thực hiện loại tội phạm này thường có vẻ ngoài giống người tốt, nên tôi nghĩ nếu để Nakajima-kun diễn, hiệu quả biết đâu sẽ bất ngờ tốt!"
Edogawa Conan: "??" Cậu bé cảm thấy không ổn chút nào!
Nhưng mọi người đều đã mệt, tạm thời không ai chú ý đến biểu cảm của đứa trẻ. Chỉ thấy Nakajima Atsushi gật đầu, bước lên, nhận vị trí của người cảnh sát khác một cách tự nhiên.
"Vậy là ổn rồi!" Cảnh sát quay phim giơ hai tay ra hiệu: "Chú ý, cảnh tiếp theo là cách ngăn chặn sai lầm khi tội phạm bắt cóc trẻ con—Bắt đầu!"
Akutagawa Ryūnosuke bế bổng Conan – đang đóng vai trẻ bị bắt cóc – rồi quay người đá Nakajima Atsushi một cú cực mạnh!
Cảnh sát ban đầu đóng vai tội phạm: "...????"
Khoan đã!? Sao hung dữ thế này?! Hóa ra Akutagawa-kun lúc trước đã nương tay sao?! Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh ta thấy lạnh sống lưng quá!
Cú đá thần sầu khiến cả trường quay choáng váng. Cảnh sát quay phim theo bản năng nhìn sang Nakahara Chuuya đang đứng bên cạnh, tìm kiếm sự giúp đỡ: "Nakahara-kun!"
Nakahara Chuuya mặt không cảm xúc đứng dậy, xách cổ áo hai "trẻ mẫu giáo" kéo ra một góc mắng một trận, rồi xách cả hai quay lại như chưa có gì xảy ra: "Xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi."
"Không không không, không sao đâu... Chúng ta quay tiếp nhé!"
Cảnh sát quay phim nói một cách gượng gạo: "Lần này Akutagawa-san nhớ buông tay đúng lúc nhé."
Akutagawa Ryūnosuke nghiêm túc đáp: "Tôi không biết nương tay."
"...Cứ quay theo cách mấy lần trước là được, cảnh này không cần đánh người đâu." Cảnh sát quay phim hít sâu một hơi, cố lấy lại tinh thần: "Tóm lại, chúng ta tiếp tục!"
"Cảnh này không cần đánh người." Akutagawa lặp lại đầy đăm chiêu, rồi gật đầu nghiêm túc, ra hiệu đã hiểu.
Conan: "Sao mình có cảm giác không lành nhỉ."
Cảm giác không lành đó nhanh chóng trở thành sự thật. Akutagawa và Atsushi sức lực ngang nhau, lực kéo cũng gần như tương đương. Cả hai không ai chịu nhường trong trận kéo co, khiến Conan – đóng vai "sợi dây" – khổ sở hét to:
"Cứu—mạng—!"
Bảo mẫu nhà trẻ Nakahara Chuuya lại phải kéo hai đứa trẻ ngỗ nghịch sang một bên giáo huấn riêng một trận. Hai người mới miễn cưỡng kiềm chế một chút, khó khăn lắm mới hoàn thành cảnh quay.
Cảnh sát quay phim mồ hôi nhễ nhại: "Cảnh tiếp theo là cách ngăn chặn đúng khi trẻ bị bắt cóc—Bắt đầu!"
Tội phạm thường chọn phụ nữ mang theo trẻ con làm mục tiêu gây án, nên dù Akutagawa Ryūnosuke là người diễn, nội dung vẫn nghiêng về cách phụ nữ nên xử lý tình huống.
Theo kịch bản, cách đúng là: Khi có người bắt cóc trẻ, phải kéo chặt đứa trẻ tránh bị ôm đi ngay lập tức, sau đó nhanh chóng dùng túi xách đánh vào đầu tội phạm, nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng thì đá ra, rồi ôm đứa trẻ chạy về nơi đông người.
Tuy nhiên—
Cảnh sát quay phim: "Akutagawa-kun—! Đây chỉ là quay phim tuyên truyền thôi! Nên chỉ cần dùng túi đánh nhẹ vào Nakajima-kun là được! Không cần nghiêm túc đến mức đó! Thật sự đó!"
Akutagawa Ryūnosuke cứng rắn quăng chiếc túi vải bình thường thành bánh xe quay tốc độ ánh sáng. Ánh mắt tràn đầy sát khí: "Tôi không biết nương tay!!"
Conan đứng nhìn ngây ngốc: "..."
Hai người rốt cuộc có mối thù sâu đậm thế nào vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro