Chương 47
"Đừng có bày ra cái vẻ mặt đó," Nakahara Chuuya nhướng mày, búng nhẹ vào trán Conan, rồi mới giải thích: "Văn phòng Thám tử có quyền điều tra đặc biệt trong tình huống khẩn cấp. Lát nữa bổ sung báo cáo là được, đừng nghĩ lung tung."
Edogawa Conan: "...Quyền điều tra đặc biệt trong tình huống khẩn cấp?"
Cụm từ này nghe hơi quen. Cậu bé không nhịn được hỏi: "Văn phòng Thám tử Vũ trang là phân nhánh của Cảnh sát An ninh sao?"
Nếu đúng là vậy thì Conan cũng phần nào hiểu được. Dù sao Cảnh sát An ninh vốn nổi tiếng là với những phương pháp điều tra tình báo vô đạo đức. Không phải ai cũng biết, nhưng cũng gần như thế.
Nakahara Chuuya lắc đầu, phủ nhận: "Đương nhiên là không phải."
Chỉ là trong số những lá bài hắn đã đánh mất, vừa vặn có một lá bài Fyodor Dostoevsky đã biến thành thẻ phe đỏ là Cảnh sát An ninh thôi.
Edogawa Conan: "...Hả?"
Cái gì vậy? Mấy người lấy tự tin ở đâu ra thế? Vì đánh tội phạm mà không bao giờ bị bắt à?!
"Đương nhiên là vì logic!" Nakahara Chuuya mỉm cười đầy tự tin.
Nhân viên Văn phòng Thám tử Vũ trang là Cảnh sát An ninh → Cảnh sát An ninh có thể điều tra vi phạm pháp luật ở một mức độ nhất định → Văn phòng Thám tử Vũ trang có thể vi phạm pháp luật.
Logic trôi chảy, không có gì sai cả.
Edogawa Conan nhận ra sự tự tin toát ra từ thần thái của Nakahara Chuuya, lập tức cảm thấy mệt mỏi. Vừa định chuyển chủ đề thì cậu bé bỗng khựng lại.
...Khoan đã.
Lý do Văn phòng Thám tử Vũ trang đánh tội phạm là vì họ có thể hỏi trực tiếp chứng cứ và sự thật từ miệng tội phạm, qua đó phá án, tiết kiệm thời gian điều tra. Xét ở một góc độ nào đó, hành vi này cũng có thể xem là "điều tra đặc biệt trong tình huống khẩn cấp".
Thảo nào Thanh tra Megure và đồng nghiệp không can thiệp vào chuyện Văn phòng Thám tử Vũ trang đánh người! Phong cách này đúng là giống Cảnh sát An ninh! Nhìn phát biết ngay là con ruột!
Nhưng rõ ràng Amuro Tooru cũng là Cảnh sát An ninh, mà cách hành xử của anh ấy bình thường hơn Văn phòng Thám tử Vũ trang nhiều. Nghĩ lại, Cảnh sát An ninh cũng xuất thân từ trường cảnh sát, dù thế nào đi nữa, chắc chắn họ sẽ không đánh tội phạm chẳng cần nói năng gì như Văn phòng Thám tử Vũ trang.
Mặc dù rất tò mò tại sao Văn phòng Thám tử Vũ trang lại có đặc quyền này, nhưng Conan hiểu rằng hỏi cũng không ra câu trả lời hiệu quả, mà hiện tại lại đang có vụ án, cậu đành tạm gác chuyện này sang một bên.
Edogawa Conan xoa mặt. Tay còn chưa kịp buông xuống thì đã nghe Nakahara Chuuya lẩm bẩm: "Còn về video giám sát của Phố Thương mại... cứ kiểm tra đoạn từ năm giờ đến sáu giờ là được."
Cậu học sinh tiểu học đeo nơ đỏ dựng tóc ngay lập tức, không kịp nghĩ nhiều, cậu bé kéo tay Nakahara Chuuya ngăn lại: "Không cần đâu anh Nakahara! Thật sự không cần đâu! Thật sự đấy!"
Giọng quá lớn khiến mấy người phía trước quay lại, vừa vặn thấy Conan đang kéo vạt áo chàng trai tóc cam như đang làm nũng.
Mouri Kogoro bất mãn: "Này Conan! Đừng có gây thêm phiền phức cho người ta!"
Edogawa Conan cứng đờ, nhất thời ú ớ không biết nói gì. Nakahara Chuuya cười cười xoa đầu cậu bé, tùy tiện nói: "Không sao đâu, chỉ là trẻ con muốn hỏi chút chuyện về Kaito Kid thôi."
Ông chủ quán kinh ngạc: "Hả!? Chẳng lẽ cậu từng gặp sao?!"
Không chỉ từng gặp, mà còn nhân tiện đổ tội cho Kaito Kid nữa.
Dĩ nhiên chuyện này không thể nói bừa. Nakahara Chuuya bình tĩnh mỉm cười: "Cũng có thể coi là vậy. Tóm lại, cảm ơn ông chủ."
"Không có gì, không có gì," Ông chủ quán cố nén sự kích động. Ông ta có vẻ rất muốn hỏi thêm, nhưng biết tìm trẻ con là quan trọng hơn. Ông nhìn chằm chằm Nakahara Chuuya, đầy luyến tiếc: "...Các vị mau đi tìm bọn trẻ đi."
Nói xong, ông ta nhìn Nakahara Chuuya với ánh mắt đầy ám chỉ: "Lần sau đến đây tôi sẽ giảm giá cho các vị."
Mọi người bước ra khỏi cửa hàng, đứng ở cửa, dường như không biết nên đi đâu tiếp. Mishiro Yoko do dự nói: "Hay là chúng ta tiếp tục hỏi thêm? Bọn trẻ chắc chắn bị mất tích ở Phố Thương mại là đúng rồi, hỏi thêm có khi sẽ có tin tức?"
Mouri Kogoro gật đầu: "Không tồi."
Ánh mắt Edogawa Conan lóe lên. Khi ngẩng đầu lên lại là vẻ ngây thơ vô tội: "Nhưng, Phố Thương mại đông người thế này—nếu bọn bắt cóc ra tay ở đây, thì chắc hẳn đã có người phát hiện rồi báo cảnh sát rồi chứ ạ?"
Mouri Kogoro suy nghĩ vài giây: "Cũng đúng. Muốn bắt cóc nhiều đứa trẻ như vậy, động tĩnh chắc chắn không nhỏ."
Mishiro Yoko có vẻ đã bị thuyết phục: "Nói cũng có lý. Nhưng Ryōka mất tích vào thời điểm này, không hỏi ở đây thì biết hỏi ở đâu?"
"Hả?" Mouri Kogoro mắt tròn xoe: "Cái này... cũng rất có lý."
Hai bên đều có lý, đúng là không biết nghiêng về bên nào. Mouri Kogoro theo bản năng quay sang nhìn chàng trai tóc cam bên cạnh.
Nakahara Chuuya không trả lời ngay, mà nhìn sang bác sĩ tiều tụy mặc blouse trắng trước mặt: "Mori-sensei?"
Mori Ōgai đứng thẳng người, vẻ mặt khổ sở: "Conan-kun nói có lý," giọng ông ta đầy thất vọng, "Nhưng Elise-chan lại mất tích quanh đây, nên tôi vẫn muốn tìm thêm ở khu vực này."
Mishiro Yoko thở phào: "Vậy thì hỏi thêm mấy cửa hàng còn lại đi? Biết đâu lại có manh mối mới!"
Edogawa Conan đã nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: "Nhưng mà—"
"Thôi nào, thôi nào, Conan-kun," Mori Ōgai giơ ngón trỏ lên, cười nhẹ: "Đừng lo lắng quá."
Conan vẫn định nói tiếp, nhưng vừa thấy ngón trỏ Mori Ōgai giơ lên, một câu nói như tia chớp xẹt qua đầu cậu:
—Ra tay trước là thượng sách.
Họ đang ở Phố Thương mại để điều tra, nhưng Văn phòng Thám tử Vũ trang vẫn còn hai người không bị ràng buộc đang đi tìm.
Conan thở ra một hơi, mặt nghiêm túc hỏi khẽ: "Chú Mori, tội phạm... sẽ không gặp chuyện gì đâu ạ?"
Nụ cười trên mặt Mori Ōgai khựng lại một chút: "...Không cần lo, họ biết chừng mực mà."
Conan co giật khóe miệng, càng thấy bất an hơn.
"Chừng mực" của Văn phòng Thám tử Vũ trang là kiểu gì? Miễn là chưa đánh chết thì đều được tính là "biết chừng mực" à?
Hơn nữa, hai người đó thật sự có thể không lấy mạng người sao? Nakajima Atsushi tóc trắng thì cậu không rõ, nhưng Akutagawa Ryūnosuke đánh người thì đúng là đánh đến chết thật.
Conan cố kìm ý định tra mạng xem nhân viên ngoài biên chế bị bắt có thể thoát tội không, rồi lặng lẽ đi theo mọi người tiếp tục điều tra ở Phố Thương mại.
...
Trong khi đó, ở một nơi khác, Nakajima Atsushi và Akutagawa Ryūnosuke đang ẩn mình trên một tán cây rậm rạp, quan sát tòa nhà lớn bên cạnh.
"Ở thị trấn Beika lại có nơi như thế này sao." Atsushi cau mày: "Trên bản đồ có đánh dấu không?"
Bản đồ du lịch của thành phố Beika ghi lại tên tất cả các tòa nhà nổi bật—bệnh viện, nhà hàng, thậm chí cả quán cà phê nhỏ như Poirot cũng có tên. Thế nhưng, tòa nhà trước mặt lại không hề được đánh dấu. Không có tên, thậm chí không hiện diện trên bản đồ.
Akutagawa Ryūnosuke nhịn đau họng do dị ứng: "...Mùi sơn mới. Nó vừa được dựng lên gần đây."
Atsushi ngửi thấy nhiều hơn: "Cả mùi thuốc nữa."
Cậu siết chặt nắm đấm: "Là phòng thí nghiệm." Cậu ngừng lại, giọng đầy ghê tởm: "Thí nghiệm trên người."
...Bảo sao chỉ đe dọa phụ huynh không được báo cảnh sát, mà không đưa ra điều kiện gì. Hóa ra chỉ là muốn kéo dài thời gian.
Đôi mắt tím vàng của Atsushi ánh lên giận dữ. Nhưng Akutagawa bên cạnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường, cứ như ngoài Người Hổ (và những thứ giống Người Hổ) cùng Dazai, chẳng có gì đủ sức lay động cảm xúc của cậu ta.
"Đã tìm thấy hang ổ rồi, vậy thì xử lý chúng ngay lập tức thôi."
Akutagawa Ryūnosuke lạnh lùng nói: "Dùng máu tươi của chúng để tưởng nhớ các nạn nhân."
Nakajima Atsushi gật đầu, nhưng rồi lại phản đối: "Cha sẽ không cho phép đâu."
Akutagawa đáp không chút do dự: "Vậy thì xử lý sạch sẽ xác chết."
Cậu ta tiếp tục, giọng đều đều như đang nói chuyện thời tiết: "Chúng vốn là lũ dơ bẩn sống trong bóng tối. Dù có biến mất thì cảnh sát cũng chỉ nghĩ là bỏ trốn."
Mà nói đến chuyện xử lý xác mà không để lại dấu vết, thì chẳng ai rành hơn hai cựu đội trưởng đội hành động của Port Mafia.
Nakajima Atsushi đang định đáp lại thì mũi cậu bỗng ngửi thấy một mùi lạ. Con mắt tím vàng khẽ run: "Dazai-sama...!"
Con ngươi của Akutagawa Ryūnosuke cũng co lại dữ dội. Khi Atsushi còn chưa kịp phản ứng, Akutagawa đã lao thẳng tới, đá văng từng tên lính gác đang ngơ ngác trước cửa, rồi tung cú đá xoay phá tung cánh cửa.
"Dazai-sama—!"
Xông thẳng vào bên trong, một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt. Chàng trai trông còn trẻ hơn cả Akutagawa, khoác áo ngoài, vui vẻ vẫy tay chào: "Yo~ Lâu quá không gặp!"
Ngay đối diện cậu ta, một cô bé tóc vàng mặc váy đỏ liên tục lùi lại, hai tay bắt chéo thành dấu X lớn trước ngực, khuôn mặt đầy hoảng sợ, giọng run rẩy: "Dazai! Anh đừng có lại gần!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro