Chương 11

Mùa hè Tokyo - 25 tuổi

Đã hai năm trôi qua kể từ ngày nhóm bạn thân tốt nghiệp Học viện cảnh sát và những lời hứa ngày nào đã được kiểm chứng bằng thực tế khắc nghiệt của công việc.

Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đã cùng nhau gia nhập Đội xử lý chất nổ của Lực lượng cơ động, Phòng An Ninh thuộc Sở cảnh sát Tokyo.

Đội trưởng Date Wataru, với lòng nhiệt huyết tuổi trẻ, đang công tác tại Nhóm điều tra tội phạm, Tổ điều tra số một của Phòng Hình sự thuộc Sở cảnh sát Tokyo. Anh với hai cậu bạn trúc mã của cô dù công việc bận rộn nhưng vẫn có thể thỉnh thoảng tụ tập với nhau.

Còn Furuya Rei và Hiromitsu Morofushi, sau khi tốt nghiệp thì dường như đã bốc hơi khỏi Trái Đất. Nhưng Haruna tin rằng, hai cậu bạn ở nơi nào đó vẫn đang cống hiến hết mình cho đất nước và cô luôn tự hào về họ.

Haruna 25 tuổi, vẫn đang là lập trình viên chăm chỉ cống hiến hết mình cho sự nghiệp và đam mê. Mùa hè Tokyo mang theo cái nóng oi ả nhưng tràn đầy sức sống.

Tuy nhiên, trong căn hộ của Yamada Haruna, không khí lại ngột ngạt và căng thẳng.

Cô đang đối mặt với một dự án lớn – phát triển một module AI phức tạp. Thời hạn gấp rút và Haruna đã làm việc liên tục hơn 72 giờ, chỉ ngủ được vài giấc ngắn chợp mắt trên ghế sofa. Mái tóc cô rối bời, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, và chiếc áo hoodie xám cô mặc đã nhàu nhĩ. Cô gõ phím liên tục, nhưng tâm trí cô bắt đầu mờ mịt. Cô vừa phát hiện ra một lỗi logic nghiêm trọng mà cô đã bỏ qua suốt đêm qua.

"Không... Không thể nào!" Haruna lẩm bẩm, đưa tay ôm đầu. Cô cảm thấy một cơn đau nhức lan tỏa khắp thái dương. Sự bực bội, mệt mỏi và áp lực dồn nén lại khiến cô muốn gào thét.

Rầm!

Haruna không kìm được, đập mạnh tay xuống bàn, làm chiếc cốc cà phê gần đó rung lên. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình đỏ rực, cảm thấy bất lực và kiệt sức.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng nhưng kiên định.

"Haruna-chan? Cậu có ở nhà không?"

Là giọng của Hagiwara Kenji.

Haruna không muốn mở cửa. Cô không muốn bất cứ ai thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này. Nên cô quyết định im lặng như thể mình không có ở nhà.

Kenji không đi. Thay vào đó, giọng nói của cậu vang lên qua cánh cửa.

"Tớ nghe thấy tiếng đập bàn đấy, Haruna-chan. Và tớ biết cậu đã không ra khỏi nhà từ ba ngày trước rồi. Tớ có mang đến nguyên liệu giải cứu đây. Mở cửa đi mà, người bạn thân nhất của tớ."

Sau một hồi do dự, Haruna miễn cưỡng mở khóa. Kenji đứng đó, với bộ đồ thường ngày thoải mái, nhưng trên tay là hai hộp mì soba lạnh và một chai trà lúa mạch. Bên cạnh Kenji là Matsuda Jinpei, mặc áo khoác da, đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng.

"Này, cái mùi gì thế này?" Jinpei nhăn mày nhăn mũi nói. "Cà phê, pizza nguội, và cậu đã mấy ngày không tắm rồi vậy Haruna?"

"Jinpei-chan, đừng có càm ràm" Kenji nói, đẩy nhẹ Jinpei ra rồi bước vào. "Haruna-chan, cậu đang chết đói đấy. Ngồi xuống và ăn đi. Tớ đã phải năn nỉ Jinpei mới chịu mua món soba lạnh này cho cậu đấy."

"Nhưng tớ... tớ chưa xong việc" Haruna nói, mắt vẫn dán vào màn hình laptop.

Kenji không nói gì. Anh đi đến, không thô bạo nhưng dứt khoát, gấp màn hình laptop của cô lại.

"Việc gì cũng phải đợi đã. Nếu cứ cố gắng làm việc trong tình trạng này, cậu chỉ tạo ra thêm lỗi thôi. Nghe lời bạn thân tốt bụng của cậu đi. Stop !"

Haruna ngước nhìn Kenji. Ánh mắt cậu đầy sự thấu hiểu và kiên định. Cô đột nhiên cảm thấy mọi sức lực đều cạn kiệt. Cô gục mặt xuống bàn, rên rỉ: "Kenji-kun... Tớ... tớ bị kẹt rồi. Tớ không thể tìm ra lỗi..."

Kenji nhẹ nhàng xoa lưng Haruna. "Cậu không bị kẹt đâu. Chỉ là cậu đã nhìn vào nó quá lâu thôi. Đưa mắt ra khỏi màn hình đi. Bây giờ, ăn soba, đi tắm nước nóng, và ngủ một giấc. Tớ và Jinpei-chan sẽ ngồi đây canh gác cho cậu, đảm bảo không ai làm phiền."

Jinpei, mặc dù không nói lời an ủi nào, nhưng cũng đi đến góc phòng, mở cửa sổ ra một chút để không khí lạnh và trong lành của mùa thu lùa vào, xua đi sự ngột ngạt. Sau đó, cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, bắt đầu xem điện thoại.

Haruna bắt đầu ăn món soba lạnh. Cô nhận ra mình đói và mệt đến mức nào. Sự hiện diện của hai người bạn đã trở thành một liều thuốc tinh thần hiệu quả nhất.

Sau khi ăn xong, Haruna cảm thấy khá hơn một chút. Cô tựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại.

Kenji đi đến, nhẹ nhàng nâng gót chân cô lên và đặt nó lên đùi mình, rồi bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng. Haruna mở mắt, thấy Kenji đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và lo lắng.

"Chân cậu bị phù rồi đấy, Haruna-chan" Kenji thì thầm "Cậu phải chăm sóc bản thân chứ."

Haruna chỉ cười nhẹ, hoàn toàn không để ý đến sự thân mật của hành động này, chỉ đơn thuần coi đó là sự chăm sóc của một người bạn thân. Cô vô tư nhắm mắt lại và bắt đầu chìm vào giấc ngủ sau hàng giờ thức trắng "Cảm ơn cậu, Kenji-chan. Cậu luôn tốt với tớ nhất!"

Kenji thở dài một tiếng thật nhỏ, chỉ đủ để chính anh nghe thấy. Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Haruna, rồi khẽ cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.

"Ngủ ngon nhé, Haruna-chan. Tớ ở đây rồi."

Haruna, người đang quá mệt mỏi, không hề hay biết về hành động đó. Chỉ có Matsuda Jinpei, người đang giả vờ xem điện thoại ở góc phòng, tinh ý nhếch mép mỉm cười và quyết định im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro