Chương 12

Mùa thu Tokyo - 25 tuổi

Chiều mùa thu se lạnh, trời bắt đầu nhuộm màu cam vàng và ánh đèn đường chuẩn bị thắp sáng. Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji vừa trở về từ trụ sở cảnh sát Tokyo sau ca làm mệt mỏi và hơi có mùi.

"Chân tớ sắp rụng rồi ! " Jinpei càu nhàu "Có tên điên nào nghĩ về việc đặt vali ở bãi chứa rác vậy chứ"

"Ít ra thì cậu còn được vận động, còn tớ thì phải chui lỗ cống bên kia 1 tiếng để phá bom đó Jinpei-chan" Kenji đáp, mắt dán vào điện thoại nhắn tin cho Haruna "Haruna-chan chắc đang bận chạy deadline rồi, ba tiếng rồi cậu ấy chưa nhắn lại cho tớ"

Nay cả hai đi bộ, Mazda RX-7 được Kenji yêu quý đang được đi bảo dưỡng vì cậu bận không thể tự tay sửa được. Họ đi ngang qua một quán cà phê nhỏ ở khu phố Setagaya. Đột nhiên Jinpei dừng lại.

"Này Hagi ! Đó chẳng phải Haruna sao ?" Jinpei khẽ huých tay Kenji

Kenji ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa kính quán cà phê. Haruna đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ nhưng không hề cô đơn, đối diện là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ mà hai cậu bạn chưa từng gặp. Người đó mặc vest lịch sự, với mái tóc chải chuốt và đeo kính gọng vàng. Haruna thì nhìn còn căng thẳng hơn là mệt mỏi vì bug.

Kenji và Jinpei ngay lập tức áp sát vào cửa sổ quán, cố gắng nghe lén. Nếu có cấp trên ở đây, họ sẽ tưởng là cả hai đang thăm dò địa điểm có bom và sẵn sàng gỡ bất cứ lúc nào.

"Hắn ta là ai thế?" Kenji lạnh giọng thì thầm với Jinpei

Jinpei ra hiệu im lặng, sau đó giả vờ đang cùng Kenji nhìn menu trước cửa quán.

Trong quán, giọng nói của người đàn ông mặc vest vang lên, đủ để hai người ngoài kia có thể nghe được.

"Cô Haruna, như mẹ cô đã nói, tôi hiện đang là phó giám đốc tài chính của một công ty chứng khoán. Tôi từng học thạc sĩ ở Mỹ và có thu nhập rất...ổn định. Tôi nghĩ chúng ta có thể tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc"

"À vâng, Sasaki-san" Haruna đáp với giọng điệu mệt mỏi và miễn cưỡng "Tôi hiểu là mẹ tôi có hơi nhiệt tình nhưng mà..."

Sasaki tiếp tục "Tuy nhiên, mẹ tôi lo lắng về công việc hiện tại của cô, lập trình viên đúng không? Trông công việc đó có vẻ không ổn định và cô phải thường xuyên làm việc quá giờ"

"Cô nghĩ sao về việc sau khi kết hôn...cô có thể giảm bớt việc và tập trung vào gia đình? Mẹ tôi muốn cô sinh hai đứa, đứa đầu là con trai, đứa còn lại con trai thì càng tốt"

Lời nói đó như một quả bom vừa được kích hoạt bên tai của Kenji. Giảm bớt việc ? Tập trung gia đình ? Sinh con ? Đứa đầu là trai? Trời ơi, Haruna của cậu đang phải xui xẻo lắm mới nói chuyện với cha nội này.

Kenji cảm thấy cơ bắp trên cơ thể mình trở nên căng cứng. Anh và Jinpei đều biết rằng Haruna đã phải nỗ lực đến mức nào vì công việc cậu ấy đang làm. Tên khốn này đang giẫm đạp đam mê của cô và còn đang muốn biến cô thành một cỗ máy đẻ.

"Tên khốn.... hắn ta dám..." Kenji nghiến răng, giọng anh rít lên trong cổ họng. Anh giật tay khỏi Jinpei, ánh mắt muốn đấm cho người đàn ông kia một trận

"Tớ phải vào đó! Tớ phải cho hắn biết rằng Haruna yêu công việc của cô ấy, cô ấy không phải là tài sản và công cụ sinh sản của hắn" Kenji giận dữ nói

"Bình tĩnh lại Hagi !" Jinpei thô bạo kéo Kenji lại, nắm chặt vai anh "Nghe này tên ngốc! Nếu chúng ta vào đó, cậu sẽ làm mọi chuyện rối hơn. Haruna sẽ mất mặt và cậu sẽ chọc giận mẹ cậu ấy. Tin tưởng Haruna đi tên ngốc này!"

Jinpei thì thầm liên tục vào tai Kenji "Nếu cậu muốn cứu cậu ấy, hãy đợi thời cơ. Bình tĩnh lại đi tên đần này! Chờ cô ấy kết thúc đi, Haruna sẽ không để cho tên này yên ổn đâu."

Kenji dù đang tức giận nhưng cũng kiềm chế lại. Anh nhìn thấy Haruna đang ngồi đó, ánh mắt hạ thấp vì mệt mỏi và bị xúc phạm.

Haruna đặt mạnh ly nước xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

"Sasaki-san, giờ tôi biết tại sao anh lại phải đi xem mắt rồi." Haruna đáp lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh " Với cái tính cách và lối suy nghĩ của anh, có cả trăm người hẹn hò thì hết chín mươi chín người đã đá anh túi bụi rồi"

Cô hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt "Công việc của tôi không phải là một sở thích, nó là đam mê và sự nghiệp. Tôi không cần một người đàn ông ổn định có thể lo cho mình và trở thành một bà nội trợ toàn thời gian cho anh."

"Và tôi nghĩ chuyện gia đình và con cái là chuyện của hai người yêu nhau...không phải là chỉ thị từ mẹ anh. Thật đáng buồn khi anh nghĩ rằng sự ổn định của một người phụ nữ được đo bằng số lượng con trai cô ấy có thể sinh ra" Haruna nhìn người đàn ông đối diện đang trở nên ngơ ngác.

Haruna dứt khoát đứng dậy vầ cầm lấy túi xách của mình "Buổi gặp mặt này kết thúc đi là được. Chúc anh sớm ngày tìm được người phụ nữ chịu tuân theo kế hoạch cuộc đời của mẹ anh. Hẹn không gặp lại." Cô nói xong thì để tiền trả ly nước của mình xuống bàn và bước ra khỏi quán nước.

Cô đi nhanh đến mức suýt đâm sầm vào Jinpei và Kenji đang đứng ngoài cửa. Haruna ngạc nhiên "Kenji-chan! Jinpei-chan! Sao hai cậu lại ở đây?"

Ánh mắt Haruna ánh lên sự nhẹ nhõm tột độ. Cô không đợi cho người bạn thân trả lời, nhanh chóng nắm lấy tay Kenji và Jinpei " Đúng lúc lắm, hai cậu có việc gì không? Đi nhậu với tớ, tớ sắp phát điên rồi!"

Hagiwara Kenji, người đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi, không hề ngạc nhiên mà nắm chặt tay Haruna, ánh mắt đầy thấu hiểu và xót xa.

"Bọn tớ đang đi ngang qua đây, trùng hợp quá Haruna-chan. Tớ và Jinpei-chan vừa mới xong việc trên sở cảnh sát và cũng muốn đi uống vài ly" Kenji đáp lại, nhìn sang Jinpei như muốn phối hợp với cậu

"Trông cậu có vẻ cần được xoã, đúng lúc quá!" Jinpei nói, khuôn mặt cau có thường ngày toát lên vẻ quan tâm "Tụi này cũng vừa giải quyết một mớ hỗ độn và cần xoã một chút. Vậy thì ghé qua quán Izakaya gần nhà cậu đi Haruna"

Haruna cảm thấy như được giải thoát. Cô cười nhẹ, nụ cười đầu tiên sau buổi xem mắt phiền phức trước đó "Tuyệt lắm! Nay chị Haruna sẽ đãi các em! Chúng ta đi thôi nào!" Haruna tuyên bố một cách hào hứng, kéo Jinpei và Kenji đi nhanh hơn đến quán Izakaya quen thuộc.

"Cậu không cần phải đãi tụi này đâu, Haruna-chan" Kenji nhìn Haruna với ánh mắt ấm áp và đầy sự quan tâm "Xem như tụi mình tụ tập như thường thôi. Hơn nữa cậu có vẻ cần được an ủi hơn tụi mình à"

Haruna nhìn Kenji, trái tim trở nên ấm áp, cô cảm thấy mình thật may mắn vì luôn có những người bạn tuyệt vời ở bên cạnh. Họ nhanh chóng đến quán nhậu, chọn một chỗ yên tĩnh ở góc quán. Ba ly bia lạnh và một vài xiên Yakitori được phục vụ.

Sau ly bia đầu tiên, Haruna liền tâm sự cho đôi bạn thân về những lời mà Sasaki nói, những kỳ vọng vô lý của mẹ cô và cảm giác bị đánh giá thấp vì là phụ nữ làm trong ngành công nghệ.

"Tớ không thể tin được" Haruna nói, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của mình "Tớ đã dành ra cả tuổi trẻ và thời gian của mình cho sự nghiệp, cho những công việc có ý nghĩa. Để rồi mọi người chỉ nghĩ rằng phụ nữ thì nên chăm lo cho gia đình và ổn định bằng hôn nhân. Tớ sắp hết kiên nhẫn với mẹ tớ rồi"

"Đáng lẽ tớ nên đấm hắn vài cái" Jinpei lẩm bẩm, cắn mạnh miếng thịt nướng, tỏ vẻ đồng tình.

"Tớ nghĩ là, câu nên có một cách giải quyết tạm thời Haruna-chan" Kenji nói, giọng trầm xuống "Chúng ta không thể để mẹ cậu sắp xếp những buổi xem mắt như thế này nữa"

"Nhưng mà tớ biết giải quyết như thế nào bây giờ...Haiz..." Haruna thở dài "Công việc thì bận rộn, mẹ tớ lại hối thúc về việc có bạn trai và lập gia đình"

Kenji gật đầu, đồng thời liếc sang Jinpei ngồi kế bên, người chỉ nhún vai tỏ vẻ tới lượt cậu rồi. Kenji hít một hơi sâu, trở nên nghiêm túc và nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Haruna, chuẩn bị cho bước quan trọng giữa mối quan hệ hai mươi năm của Haruna và cậu.

"Vậy thì hãy giải quyết cả hai vấn đề cùng một lúc đi." Kenji nói, anh đặt ly bia xuống và dồn sự tập trung vào cô gái đối diện anh "Cậu cần một người bạn trai đáng tin cậy và ổn định để mẹ cậu yên lòng, và sẽ không bắt cậu đi xem mắt nữa đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng đó phải là người mà mẹ tớ tin tưởng" Haruna đáp, không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của cậu bạn thân.

Kenji nở một nụ cười tràn đầy chân thành và quyết tâm "Vậy thì... cậu nghĩ sao về việc tớ và cậu sẽ giả vờ hẹn hò để mẹ cậu yên lòng?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro