Chương 14

Mùa thu Tokyo - 25 tuổi

Sáng thứ Bảy, 9 giờ sáng.

Hagiwara Kenji đứng trước Thủy cung Shinagawa, lòng hồi hộp không kém gì một cuộc điều tra quan trọng. Anh mặc một chiếc áo len màu xanh hải quân, quần jeans đơn giản, phong cách thoải mái nhưng vẫn đủ chỉn chu cho một buổi hẹn hò. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đầu, anh đã chạy đi chạy lại kịch bản của buổi hẹn này cả chục lần.

Đúng 9 giờ 5 phút, Haruna xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy len dệt kim màu be nhạt và một chiếc áo khoác phao ngắn màu trắng, trông thật dịu dàng và năng động.

"Kenji-chan!" Cô vẫy tay, nụ cười tươi tắn xua tan đi cái lạnh đầu đông. "Xin lỗi, tớ hơi trễ một chút."

"Không sao đâu, Haruna-chan" Kenji đáp lại ngay lập tức, trái tim anh đập nhanh hơn một nhịp khi nhìn cô. "Chúng ta vào trong thôi, tớ đã mua vé cho cả hai đứa mình rồi!"

Khi họ bước vào bên trong, mùi nước biển mặn nhẹ và tiếng ồn ào của đám đông trẻ em ngay lập tức bao trùm. Họ bắt đầu đi dạo qua hành lang cá, nơi những chiếc bể kính lớn chứa đầy các loài sinh vật biển rực rỡ.

"Woaa! Đẹp quá!" Haruna reo lên, áp sát mặt vào tấm kính khổng lồ, nơi một đàn cá nhiệt đới đang bơi lượn. "Tớ chưa đến thủy cung bao giờ đấy! Cảm ơn cậu, Kenji-chan."

"Không có gì đâu" Kenji cười. "Tớ đã nghĩ nơi này sẽ giúp cậu thư giãn. Đừng quên, chúng ta đang hẹn hò. Cậu phải gọi tớ là 'Kenji' thôi, Haruna-chan. Kẻo lỡ ai nghe thấy thì sao?"

Haruna quay lại, nheo mắt cười tinh nghịch. "Được rồi, Kenji! " cô nhấn mạnh. "Vậy Kenji, bạn trai của tớ, cậu có biết đây là loại cá gì không?" Cô chỉ vào một con cá có màu sắc sặc sỡ.

Kenji, người vốn có kiến thức khá rộng, vui vẻ giải thích. "Đó là Cá Thiên Thần Hoàng Đế. Nó là một loài cá đơn độc, nhưng khi còn non thì lại bơi cùng nhau. Thật thú vị, phải không?"

Haruna lắng nghe anh chăm chú. "Thật không ngờ đấy, cậu biết nhiều hơn tớ nghĩ đấy. Cứ như cậu đã nghiên cứu trước về thủy cung vậy."

Kenji bối rối, gần như không thể che giấu sự thật rằng anh đã đọc hết mọi thông tin về các loài cá ở đây từ tối hôm trước. "À... tớ... tớ chỉ tình cờ đọc được thôi."

Tiếp theo, họ đến khu vực biểu diễn hải cẩu. Hai người ngồi cạnh nhau trên hàng ghế đá. Haruna chăm chú xem các chú hải cẩu làm xiếc. Cô cười khúc khích khi một chú hải cẩu vỗ tay.

"Đáng yêu quá đi mất!" Haruna thốt lên, hơi nghiêng người về phía Kenji.

Đây là cơ hội. Kenji quyết định thực hiện một hành động lãng mạn theo đúng kịch bản có sẵn. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên vai Haruna, như một cử chỉ tự nhiên của một cặp đôi.

"Haruna..." anh thì thầm, giọng anh hơi trầm xuống.

Haruna quay sang nhìn anh, khoảng cách giữa hai người rất gần. Kenji có thể cảm nhận hơi ấm từ cô. Anh nuốt nước bọt.

"Cậu có lạnh không? Tớ thấy cậu cứ run nhẹ..." Kenji hỏi, cố gắng giữ cho giọng điệu ấm áp và quan tâm.

Haruna ngớ người một chút, nhưng rồi cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng hơn cả những lần cô cười với "Kenji-chan".

"Tớ không sao ! " cô đáp. "Nhưng mà... cảm ơn Kenji."

Cô không gạt tay anh ra. Bàn tay anh vẫn nằm trên vai cô và họ tiếp tục xem buổi biểu diễn. Kenji cảm thấy tim mình như đang nhảy múa. Chỉ là một cái chạm vai, nhưng đối với anh, nó có ý nghĩa hơn rất nhiều.

Sau buổi biểu diễn, họ đi ngang qua khu vực chim cánh cụt. Haruna rút điện thoại ra, cố gắng chụp ảnh một chú chim cánh cụt đang lắc lư đi lại, nhưng không thành công.

"Tớ không thể bắt được khoảnh khắc nào đẹp cả!" Haruna than thở.

Kenji bước đến, áp sát gần Haruna. "Để tớ giúp cậu" anh nói. "Chúng ta chụp một tấm ảnh chung đi. Cặp đôi hẹn hò mà, phải có ảnh làm bằng chứng chứ."

Haruna đồng ý ngay. Kenji giơ điện thoại lên, đặt tay sau lưng Haruna, giả vờ ôm cô, nhưng thực chất chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô. Cô nghiêng đầu, dựa sát vào vai anh. Quá gần. Kenji nghĩ, anh gần như quên mất mình đang làm nhiệm vụ.

"Tuyệt vời! Bây giờ mẹ cậu sẽ tin sái cổ về chuyện hẹn hò của tụi mình" Kenji lẩm bẩm, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp.

"Cậu nói gì cơ?" Haruna hỏi.

"À... tớ nói trông cậu rất xinh" Kenji nói dối mà không chớp mắt.

Buổi hẹn hò kết thúc với một bữa trưa đơn giản. Khi Kenji đưa Haruna về đến nhà, cô quay lại, nhìn anh với ánh mắt biết ơn.

"Cảm ơn cậu, Kenji-chan. Tớ đã có một ngày cuối tuần rất vui. Cậu diễn đạt hơn tớ nghĩ đấy" Haruna mỉm cười trêu chọc.

Kenji cảm thấy hơi hụt hẫng khi cô lại dùng "Kenji-chan" sau cả ngày dùng "Kenji".

"Vậy thì tốt rồi. Nhiệm vụ của tớ là làm cho cậu vui vẻ và chúng ta đã có bằng chứng cho việc hẹn hò này mà" Kenji cũng cười đáp lại, nhưng trong lòng anh, anh chỉ muốn buổi hẹn hò này là thật.

"Tớ phải vào trong đây, cậu về nhà cẩn thận." Haruna nói. "Tớ sẽ gửi ảnh cho cậu nhé. Nhớ giữ chúng làm bằng chứng đấy!"

"Tất nhiên rồi!" Kenji gật đầu.

Haruna bước vào nhà. Kenji đứng đó một lúc, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhưng anh biết con đường phía trước vẫn còn rất dài.

Đêm đó, Haruna gửi cho anh bức ảnh selfie. Cô nhắn: Hôm nay cậu trông bảnh trai lắm, Kenji.

Kenji nhìn tin nhắn, rồi nhìn lại bức ảnh. Kenji, không phải Kenji-chan.

Anh mỉm cười, quyết tâm càng thêm vững chắc. Tớ sẽ khiến cậu không thể nào rời xa tớ. Chắc chắn đó, Haruna.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro