Chương 19
Mùa xuân Tokyo - 26 tuổi
Thời điểm Tokyo tràn ngập sắc hoa anh đào cũng là lúc thành phố đối diện với một cơn ác mộng chưa từng có. Một kẻ đánh bom hàng loạt, tự xưng là "Kẻ Gieo Rắc Hỗn Loạn," đã đặt nhiều quả bom ở các khu vực dân cư và thương mại. Kenji và đội Cảnh sát Hình sự, đặc biệt là Đơn vị Xử lý Chất nổ, đã phải làm việc liên tục, chạy đua với đồng hồ và cái chết.
Buổi tối định mệnh đó, cả Tokyo rơi vào tình trạng báo động cao nhất. Kẻ đánh bom đã nhắm vào một khu chung cư đông đúc ở Shibuya, nơi đặt hai quả bom, hẹn giờ cách nhau mười phút. Kenji và đồng đội được điều động khẩn cấp đến hiện trường.
"Quả bom đầu tiên nằm ở tầng hầm, phòng kỹ thuật" Chỉ huy ra lệnh qua bộ đàm. "Kenji, cậu và Tanaka đi cùng nhau. Chúng ta chỉ có sáu phút."
Kenji đeo mặt nạ bảo hộ, nhìn đồng hồ đếm ngược đang nhấp nháy trên cổ tay. Cảm giác căng thẳng lạnh lẽo lan khắp cơ thể. Anh và đồng đội lao xuống tầng hầm, nơi họ tìm thấy một thiết bị nổ tinh vi, được kết nối với nhiều dây màu.
"Tên này muốn chúng ta phải chọn" Kenji nói, giọng anh trầm ổn. "Quá nhiều dây kết nối, không thể cắt hết. Tanaka, cậu tập trung vô hiệu hóa nguồn cấp điện chính. Tớ sẽ xử lý dây hẹn giờ."
Chỉ còn ba mươi giây. Kenji hít một hơi sâu. Anh nhớ lại khuôn mặt của Haruna, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng của cô. Mình phải sống sót.
VÀO GIÂY THỨ HAI, Kenji dứt khoát cắt sợi dây màu xanh lam. Tiếng "tít tít" của bộ đếm ngắt đột ngột. Quả bom đầu tiên đã được vô hiệu hóa.
Đồng đội thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ huy lại hét lên qua bộ đàm: "Tuyệt vời! Nhưng Kenji! Quả bom thứ hai đã được kích hoạt! Nó nằm trên tầng 15 của chung cư! Chỉ còn 10 phút!"
Kenji và Takagi không kịp nghỉ ngơi, lập tức lao ra khỏi tầng hầm và chạy lên cầu thang bộ về phía tầng 15. Quả bom thứ hai nằm trong một căn hộ trống, đặt ngay trên bệ cửa sổ nhìn xuống khu phố nhộn nhịp. Thiết bị nổ được chế tạo phức tạp hơn hẳn quả đầu tiên: một màn hình LED lớn màu đỏ đang đếm ngược thời gian, và một ma trận dây điện rối rắm, trong đó nổi bật là hai sợi dây màu đối lập nhau: xanh lam và đỏ tươi.
"Chết tiệt" Kenji lầm bầm. "Hắn ta lại chơi trò tâm lý rồi."
Anh nhìn kỹ vào quả bom. Có một mảnh giấy nhỏ dán bên cạnh bộ đếm giờ, ghi một câu hỏi đơn giản: "Bạn sẽ chọn Ánh Sáng hay Máu?"
"Lần này, không chỉ là dây hẹn giờ" Kenji nhận ra. "Nó có bẫy phản lực và một thông điệp ẩn. Chọn sai, nó sẽ kích nổ ngay lập tức. Đây là một câu đố sinh tử."
Kenji siết chặt kìm cắt, anh nhớ lại những buổi huấn luyện cùng Jinpei, và cả những kiến thức đặc biệt mà người bạn thân đã chia sẻ.
Chỉ còn hai mươi giây. Kenji hít một hơi sâu. Anh nhận ra mã màu này là một ám hiệu quen thuộc của kẻ đánh bom.
"Tanaka! Hướng dẫn an toàn là sai! Cậu phải cắt dây màu đỏ trước, rồi đến màu vàng!" Kenji hét lên, dựa trên trực giác và kinh nghiệm tích lũy của mình.
Tanaka chần chừ, tay anh run rẩy. "Nhưng Kenji! Sổ tay nói phải là màu xanh!"
"Tin tớ! Nhanh lên!" Kenji ra lệnh.
Tanaka làm theo. Anh cắt dây màu đỏ. Sau đó là màu vàng.
Tiếng "tít tít" của bộ đếm ngắt.
Nhưng ngay lập tức, một tiếng "tạch" khác vang lên. Kẻ đánh bom đã cài một thiết bị dự phòng. Một vụ nổ nhỏ nhưng sức ông phá mạnh ngay bên cạnh quả bom chính.
Kenji, người gần thiết bị nhất, cảm thấy một lực đẩy khổng lồ và cơn đau buốt lan khắp cơ thể. Anh bị hất văng ra xa, va vào lan can ban công. Mảnh vụn từ thiết bị phụ găm vào vai và chân anh.
"Kenji!" Tanaka hét lên.
Dù bị đau, Kenji vẫn còn tỉnh táo. Anh nhìn thấy quả bom chính đã vô hiệu hóa, không phát nổ. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái không thể chịu lực.
"Tớ... ổn..." Kenji thở hổn hển, cố gắng giữ giọng. "Quả bom chính... vô hiệu hóa thành công"
Anh đã cứu được cả khu chung cư, nhưng cái giá phải trả là một chấn thương nghiêm trọng. Anh được sơ cứu tại chỗ và đưa đi cấp cứu ngay lập tức. Vụ việc được giữ bí mật tuyệt đối. Nhưng Jinpei, người luôn giữ liên lạc với đồng đội, đã nhận được tin báo đầu tiên.
Jinpei gọi cho Haruna, giọng anh căng thẳng: "Haruna, nghe tớ đây, cậu phải thật bình tĩnh... Kenji bị thương nặng trong vụ đánh bom ở Shibuya. Cậu ấy đang ở Bệnh viện Đại học Y khoa Tokyo. Cậu ấy... đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng cần phải nhập viện."
Haruna, không kịp suy nghĩ, đã lao ra khỏi căn hộ. Cô chạy suốt quãng đường đến bệnh viện, nỗi sợ hãi tột cùng nhấn chìm mọi lý trí, khiến cô nhận ra sự thật đau đớn về tình cảm của mình. Cô không thể mất đi người đàn ông đã luôn là ánh sáng ấm áp chiếu rọi trong cuộc đời cô.
Cô nhận ra mình đã yêu Hagiwara Kenji.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro