Chương 20

Mùa xuân Tokyo - 26 tuổi

Haruna lao vào sảnh Bệnh viện Đại học Y khoa Tokyo, hơi thở dồn dập và nước mắt nhòe nhoẹt. Ánh sáng trắng lạnh lẽo của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng hăng nồng và sự im lặng đáng sợ của khu vực cấp cứu như siết chặt lấy cô. Cô gần như ngã quỵ khi nhìn thấy Jinpei đứng tựa vào tường ở cuối hành lang, vẻ mặt anh mệt mỏi và lo lắng tột độ.

"Jinpei!" Haruna thét lên, giọng cô lạc đi vì kiệt sức.

Jinpei nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô. Áo Haruna vẫn còn là bộ đồ mặc ở nhà, mái tóc rối tung, và khuôn mặt cô tái mét, trắng bệch.

"Haruna, cậu đến rồi. Bình tĩnh nào" Jinpei nói, giọng anh dịu xuống khi nhìn thấy tình trạng của cô.

"Kenji đâu? Cậu ấy... cậu ấy có ổn không? Họ có nói gì không?" Haruna nắm chặt lấy áo khoác của Jinpei, những ngón tay cô run rẩy. "Mảnh văng... cậu ấy có bị mất..."

"Không, không!" Jinpei ngắt lời cô ngay lập tức, nhìn thẳng vào mắt Haruna để trấn an.

"Nghe tớ đây. Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi. Anh hùng của chúng ta đã làm tốt công việc của mình. Cậu ấy chỉ bị chấn thương phần mềm, bỏng nhẹ và một vết rách sâu ở cánh tay cần phải khâu. Bác sĩ nói cậu ấy cần nghỉ ngơi tuyệt đối, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."

Nghe được lời xác nhận này, Haruna cảm thấy mọi sức lực trong cơ thể cô bị rút cạn. Cô lùi lại một bước, rồi gục đầu vào vai Jinpei, bật khóc nức nở. Đó không còn là những giọt nước mắt sợ hãi hay lo lắng nữa, mà là cảm thấy nhẹ nhõm vì Kenji vẫn ở đây với cô. Cô siết chặt Jinpei, hoàn toàn không quan tâm đến những người xung quanh.

"Tớ... tớ đã nghĩ..." Haruna nói đứt quãng giữa những tiếng nấc. "Tớ đã nghĩ tớ sẽ mất cậu ấy. Tớ không thể... tớ không thể chịu đựng được..."

Jinpei ôm lấy Haruna, lặng lẽ vỗ về cô. Anh biết rõ, vở kịch đã chấm dứt rồi. Nỗi sợ hãi này là thật và tình yêu này cũng là thật.

Sau khi Haruna trấn tĩnh lại, Jinpei đưa cô đến phòng hồi sức của Kenji.

"Bác sĩ nói cậu ấy đang ngủ và chỉ có thể ở lại đây một lát thôi" Jinpei thì thầm, mở cửa phòng nhẹ nhàng.

Kenji đang nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt anh xanh xao, một lớp băng trắng dày quấn quanh cánh tay trái và băng bó nhẹ ở đầu gối. Anh trông vô cùng mệt mỏi nhưng khuôn mặt anh đã giãn ra, chìm sâu vào giấc ngủ.

Haruna bước lại gần giường, trái tim cô thắt lại. Hình ảnh một Kenji mạnh mẽ, hài hước, luôn lái chiếc RX-7 lao vun vút giờ đây thay thế bằng hình ảnh một Kenji yếu ớt, nằm im lìm trên giường bệnh.

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào những lọn tóc vương trên trán anh. Cô nhìn vết băng trắng, rồi nhìn vào khuôn mặt thanh tú đã khiến cô rung động bấy lâu.

"Đồ ngốc" cô thì thầm, nước mắt lại trào ra. "Cậu suýt chút nữa đã bỏ lại tớ rồi."

Haruna cúi xuống, áp trán cô vào cánh tay không bị thương của Kenji. Cô không còn che giấu hay phủ nhận điều gì nữa.

Tớ yêu cậu, Kenji. Tớ yêu cậu rất nhiều. Tớ đã giả vờ quá lâu rồi.

Jinpei đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng đó. Anh thở dài nhẹ nhõm, rút lui ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người. Anh biết rằng, khi Kenji tỉnh lại, chắc chắn họ sẽ phải thẳng thắn đối mặt như những người yêu nhau thật sự.

Haruna ngồi cạnh giường bệnh, tay cô vẫn nắm chặt lấy cánh tay không bị thương của Kenji. Cô đã khóc đến cạn nước mắt, nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và quyết tâm. Cô hít một hơi sâu, nhìn khuôn mặt anh. Nếu anh không tỉnh lại, cô sẽ hối hận cả đời.

Đột nhiên, Kenji khẽ rên lên. Đôi mắt anh chầm chậm mở ra, thích nghi với ánh sáng dịu nhẹ của phòng bệnh.

"Haruna...?" Giọng anh khàn đặc, yếu ớt. Anh cố gắng đưa tay lên dụi mắt.

"Tớ đây, Kenji" Haruna nói ngay lập tức. Cô áp tay anh vào má mình, cẩn thận để không làm anh đau. "Đừng cử động, cậu vừa phẫu thuật đấy."

Kenji cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười nhạt nhòa. "Phòng... phòng bệnh à? Chung cư... quả bom... an toàn rồi chứ?"

"An toàn rồi!" Haruna khẳng định. "Cậu đã cứu tất cả mọi người. Cậu là anh hùng. Và bây giờ, cậu phải nghỉ ngơi."

Kenji nhìn cô, anh nhận ra đôi mắt cô sưng húp và có những vệt nước mắt khô trên má. Anh thấy sự lo lắng tột độ, không phải của một người bạn, mà là của một người yêu thương anh.

"Haruna... cậu khóc à?" Kenji hỏi khẽ, cố gắng nâng tay lên chạm vào má cô.

Haruna không né tránh. Cô nhẹ nhàng áp má vào lòng bàn tay anh.

"Tất nhiên là tớ khóc rồi, đồ ngốc!" Haruna nói, nước mắt lại trào ra. "Cậu suýt chút nữa đã bỏ lại tớ rồi! Cậu có biết tớ đã sợ hãi thế nào không?"

Kenji cảm thấy trái tim mình ấm áp. Anh biết khoảnh khắc này là thật. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, không còn là ánh mắt của Kenji đang cố gắng "diễn" nữa, mà là ánh mắt của Hagiwara Kenji đang yêu.

"Tớ xin lỗi..." Kenji thì thầm. "Tớ không cố ý làm cậu sợ. Tớ... tớ chỉ lo lắng cho nhiệm vụ."

Haruna lắc đầu, cô ngắt lời anh. Cô biết đây là lúc không thể trốn tránh nữa.

"Không phải nhiệm vụ, Kenji..." Haruna nói, giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết tâm. Cô áp môi vào lòng bàn tay anh, nơi có những vết chai sần của một sĩ quan cảnh sát.

"Tớ không thể chỉ coi cậu là bạn được nữa. Ngay lúc Jinpei gọi điện, ngay lúc tớ chạy đến đây, tớ nhận ra... Tớ yêu cậu."

Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài. "Tớ yêu cậu, Kenji. Rất nhiều và có lẽ tớ đã giả vờ quá lâu rồi. Tớ yêu cách cậu chu đáo, yêu cách cậu bảo vệ tớ và tớ yêu cả sự ngốc nghếch khi cậu nghĩ rằng tớ chỉ coi cậu là bạn thân. "

"Tớ không thể sống thiếu cậu, Kenji"

Kenji hoàn toàn sững sờ. Mọi cơn đau thể xác dường như tan biến. Lời thú nhận mà anh đã mơ ước bấy lâu, lời thú nhận đã khiến anh bắt đầu "chiến dịch" điên rồ này, giờ đây đã trở thành sự thật. Anh cười, một nụ cười rạng rỡ, chân thật và ngập tràn hạnh phúc.

Anh cố gắng nói, nhưng giọng anh vẫn còn yếu.

"Haruna... Thật sao? Tớ... tớ không phải đang mơ chứ?"

"Không phải mơ" Haruna vừa khóc vừa cười.

Kenji đưa cánh tay không bị thương, nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Haruna cúi xuống, ôm lấy anh thật cẩn thận, áp mặt vào vai anh.

"Anh cũng yêu em, Haruna" Kenji thì thầm vào tai cô

"Anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Việc em đến đây, với những giọt nước mắt này, chính là phần thưởng lớn nhất cho mạng sống anh vừa giành lại từ tay Tử thần."

Haruna nới lỏng vòng tay, cô ngẩng đầu lên, nhìn Kenji. Đôi mắt họ khóa chặt lấy nhau. Không cần bất kỳ lời nói nào nữa, chỉ có sự chân thành, nỗi sợ hãi đã qua và lời yêu vừa được khẳng định.

Kenji khẽ nhắm mắt lại, anh hơi nghiêng đầu. Haruna hiểu ý. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi mềm mại của cô chạm khẽ vào môi anh.

Cái chạm môi nhẹ nhàng, mang theo vị mặn của nước mắt, mùi sát trùng nhàn nhạt của bệnh viện và sự ấm áp của tình yêu vừa vượt qua cả lằn ranh sinh tử. 

Haruna từ từ dứt ra, khuôn mặt cô đỏ bừng nhưng ánh mắt rạng rỡ. Cô nới lỏng vòng tay, nhìn anh với ánh mắt vừa trách móc vừa dịu dàng.

"Anh thấy chưa? Chỉ một chút nữa thôi là em không còn cơ hội để nói thật lòng mình rồi. Lần sau, nhớ giữ an toàn đấy, đồ ngốc!"

Kenji cố gắng nhếch mép, khuôn mặt anh tràn đầy hạnh phúc. Anh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ má cô.

"Với phần thưởng ngọt ngào thế này" Kenji thì thầm, "Anh hứa sẽ làm mọi cách để sống sót, Haruna. Bởi vì...anh muốn hôn em nhiều hơn nữa, từ bây giờ và cả sau này..."

"Đồ ngốc Kenji" Haruna trìu mến nói. Cô siết chặt tay anh.

Khoảnh khắc đó, trong căn phòng bệnh viện yên tĩnh. Mối quan hệ "giả vờ" đã kết thúc và một tình yêu chân thật, mạnh mẽ hơn cả mọi hiểm nguy, đã chính thức nở rộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro