Chương 22
Mùa xuân Tokyo - 26 tuổi
Sau hai tuần nằm viện với sự chăm sóc tận tình của Haruna, Kenji cuối cùng cũng được xuất viện. Mặc dù cánh tay vẫn còn băng bó, nhưng tâm trạng của anh đang vui sướng hơn bao giờ hết. Mối quan hệ của anh và Haruna đã bước sang một chương hoàn toàn mới.
Buổi sáng đầu tiên Kenji quay lại trụ sở Cảnh sát Tokyo, không khí trong Đơn vị Xử lý Chất nổ của Lực lượng Cơ động rộn ràng hẳn lên.
Kenji bước vào, tay phải vẫn còn được băng bó và treo trên một chiếc đai đỡ. Anh cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng nụ cười tươi tắn thì không thể che giấu.
"Hagiwara Kenji đã trở lại!" Kenji tuyên bố, cố gắng chào theo kiểu quân đội bằng tay trái.
Ngay lập tức, anh bị bao vây bởi đồng đội.
"Kenji! Mừng cậu trở lại! Cậu ổn chứ?"
"Cậu làm anh hùng ở Shibuya đấy! Mạng cậu lớn thật, Kenji!"
Tanaka, đồng đội đi cùng anh hôm đó, bước tới vỗ nhẹ vào vai anh. "Chào mừng trở lại, Kenji! Hôm đó nếu không nhờ có cậu, chúng ta đã không toàn mạng trở về rồi. Tôi nợ cậu một lời cảm ơn!"
Jinpei, người đã đợi sẵn, tiến tới khoác vai Kenji. "Này, anh hùng. Cậu mới quay lại đã gây ồn ào rồi. Mừng cậu trở lại."
"Cảm ơn mọi người!" Kenji cười tươi rói. "Tôi ổn, chỉ là không thể gỡ bom bằng tay này trong vài tuần tới thôi."
Nhưng sự trêu ghẹo lớn nhất đến từ Chỉ huy trưởng, người đã đứng quan sát từ xa nãy giờ.
"Hagiwara!" Chỉ huy gọi to. "Cậu làm rất tốt nhiệm vụ ở Shibuya. Hành động quả cảm của cậu đã được ghi nhận. Tuy nhiên..."
Chỉ huy bước lại gần, ánh mắt ông nhìn thẳng vào vết thương của Kenji, rồi chuyển sang Jinpei, và cuối cùng dừng lại ở Kenji với một nụ cười đầy ẩn ý.
"Hình như có người đang gặp chuyện vui thì phải ha."
Cả phòng cười ồ lên. Kenji đỏ mặt.
"C-Chỉ huy! Anh nói gì vậy ạ?"
"Đừng giả vờ nữa, Hagiwara" Chỉ huy nháy mắt. "Tin đồn đã lan truyền khắp sở cảnh sát rồi. Nghe nói cậu đã thoát kiếp độc thân, chúc mừng cậu !"
Một nữ đồng nghiệp chen vào, cười khúc khích. "Này Hagiwara-san, nghe nói cô gái tên Haruna-san đã ở lại bệnh viện chăm sóc cậu suốt ngày đêm? Cô ấy còn đem cả laptop đến làm việc ở phòng cậu nữa cơ đấy!"
"Phải đó, Kenji" một đồng đội khác thêm vào. "Chúng tôi còn nghe nói, cậu và cô ấy vốn là bạn thân. Vụ nổ bom đó có tác dụng thần kỳ gì vậy?"
Jinpei vỗ vai Kenji, cười ngặt nghẽo. "Này, mọi người biết không? Họ vốn đang trong 'chiến dịch hẹn hò giả' đấy! Quả bom đó đã biến vở kịch thành sự thật! Hagi , cậu nên cảm ơn tên tội phạm đó mới phải"
Kenji ngượng chín mặt. Anh cố gắng che giấu khuôn mặt đang nóng bừng.
"Jinpei-chan! Cậu nói gì vậy!"
"Sự thật thì sao?" Jinpei châm chọc. "Cậu còn định giấu mọi người đến bao giờ? Cậu là 'Người Hùng Lãng Mạn' của Sở Cảnh sát Tokyo rồi đấy!"
Chỉ huy gõ nhẹ vào vai Kenji. "Dù sao thì, Hagiwara, tôi rất vui khi thấy cậu trở lại. Và tôi cũng rất mừng khi thấy cậu tìm được hạnh phúc. Nhưng nhớ kỹ, sự an toàn của cậu giờ đây không chỉ là trách nhiệm với sở cảnh sát, mà còn là trách nhiệm với Haruna-san. Đi làm việc đi và giữ cho cái đầu cậu tỉnh táo!"
Kenji, dù ngượng ngùng nhưng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Anh đã trở lại làm việc, trở lại với sự nguy hiểm, nhưng giờ đây...anh đã có Haruna—tình yêu và lý do lớn nhất để anh phải luôn trở về nhà an toàn
Buổi sáng trôi qua trong tiếng cười đùa và lời chúc mừng của đồng nghiệp. Kenji dành cả buổi để sắp xếp lại bàn làm việc và hoàn thành báo cáo dang dở. Mỗi lần nhìn xuống cánh tay bị thương, anh lại nhớ đến Haruna, nhớ đến nụ hôn trong phòng bệnh. Anh bất giác mỉm cười.
Đúng giờ tan sở, Kenji thu dọn đồ đạc. Jinpei đi tới, nhếch môi trêu chọc.
"Này, 'Người Hùng Lãng Mạn', cậu tính đi đâu vậy? Về nhà nghỉ ngơi à?"
Kenji lắc đầu, khuôn mặt anh giãn ra với một nụ cười ấm áp. "Không. Tớ có hẹn rồi."
"Hẹn với ai? Đừng nói là cậu hẹn với mô tơ đấy nhé?" Jinpei châm chọc.
"Ngốc nghếch" Kenji đáp. "Tớ đã mời Haruna đi ăn tối. Cô ấy đang đợi tớ ở ngoài."
Kenji cầm lấy túi xách, nhưng Jinpei đã nhanh hơn, cậu lấy chiếc áo khoác của Kenji. "Để tớ giúp cậu, tay cậu còn đau mà. Này, Hagi, cậu nhớ là bây giờ cậu phải cẩn thận đấy. Mỗi hành động mạo hiểm của cậu không chỉ khiến cậu gặp nguy hiểm, mà còn làm Haruna lo lắng phát điên."
Kenji gật đầu, sự vui vẻ biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc. "Tớ biết. Sau những chuyện đã xảy ra, tớ đã hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai."
Khi Kenji bước ra khỏi sở cảnh sát, Haruna đang đứng đợi anh dưới ánh nắng chiều tà của Tokyo. Cô mặc một chiếc áo khoác trench coat màu be, trông thật thanh lịch. Khi nhìn thấy Kenji, nụ cười của cô lập tức rạng rỡ. Cô nhanh chóng đi đến bên anh.
"Anh xong việc rồi sao, Kenji?" Haruna hỏi, giọng cô dịu dàng.
"Anh xong rồi" Kenji đáp. Anh đưa tay không bị thương, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cảm giác tay cô ấm áp và vừa vặn trong tay anh.
"Chúng ta đi ăn bánh dâu tây chứ?" Kenji hỏi, gợi lại ký ức về buổi hẹn hò giả đầu tiên ở Kanagawa.
Haruna bật cười. "Ăn ở nhà em thì sao? Em sẽ nấu cháo bí đỏ cho anh. Còn có bánh chocolate anh thích nữa!"
Họ cùng nhau bước đi trên con phố nhộn nhịp. Kenji cảm thấy nhẹ nhõm và vô cùng hạnh phúc. Giờ đây, anh không cần phải diễn nữa. Mỗi cái nắm tay, mỗi ánh mắt, đều là thật. Mùa xuân Tokyo, sau cơn chấn động, cuối cùng cũng mang đến cho họ một khởi đầu mới, một tình yêu đích thực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro