Chương 9
Mùa đông Tokyo - 22 tuổi
Đêm cuối cùng của năm, không khí lạnh buốt của Tokyo dường như được xua tan bởi ánh đèn rực rỡ và sự ấm áp từ những hơi thở chờ mong năm mới.
Học viện cảnh sát đã cho phép học viên có một buổi tối Giáng Sinh và năm mới tương đối thoải mái. Nhóm sáu người – Haruna, Kenji, Jinpei, Rei, Hiromitsu, và Date – đã quyết định tổ chức một buổi tụ họp thân mật ngay tại căn hộ mà Haruna đang thuê, một căn phòng khá rộng rãi và được trang trí đơn giản.
Trong bếp, Haruna mặc chiếc áo len cổ lọ màu be, mái tóc búi cao gọn gàng, đang chăm chú thái nấm. Bên cạnh cô, Morofushi Hiromitsu với nụ cười hiền hậu, đang cẩn thận thái lát thịt bò.
"Hiro-kun, cậu thật sự là người bạn cùng phòng lý tưởng của Kenji-chan và Jinpei-chan" Haruna nhận xét. "Nếu không có cậu, chắc họ đã ăn mì gói suốt sáu tháng qua rồi."
"Kenji nấu ăn cũng không tệ đâu." Hiromitsu đáp, nhưng giọng anh đầy vẻ trêu chọc. "Vấn đề là cậu ấy chỉ giỏi nấu những món cần dùng máy móc và lửa lớn, như nướng thịt ngoài trời thôi."
Ở phòng khách, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei đang tranh cãi vui vẻ về cách sắp xếp bàn ăn.
"Này Jinpei-chan, cái muỗng này phải đặt bên phải bát chứ!" Kenji càu nhàu.
"Đặt bên nào mà chả được? Ăn lẩu chứ có phải tiệc hoàng gia đâu, Hagi !" Jinpei đáp lại, nhưng vẫn làm theo ý Kenji một cách miễn cưỡng.
Cánh cửa căn hộ mở ra. Date Wataru và Furuya Rei bước vào, mang theo hơi lạnh của Tokyo.
"Chúng tôi về rồi đây!" Date Wataru nói, đặt hai túi đồ uống lớn lên sàn. "Tớ đã kiếm được loại bia mà Jinpei thích, và cả nước ép cam cho Haruna-san nữa."
"Cảm ơn Date-kun, Rei-kun!" Haruna bước ra khỏi bếp, nở nụ cười chào đón.
Furuya Rei, vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, đặt một hộp bánh mochi nhỏ lên bàn. "Đây là quà Giáng Sinh muộn cho mọi người. Cô chủ tiệm nói là phải ăn khi còn lạnh mới ngon."
Khi mọi người đã cùng nhau ngồi quanh bàn, nồi lẩu nghi ngút khói và tiếng va chạm của ly cốc vang lên, không khí trở nên ấm cúng và thân mật. Họ ăn uống, cười đùa về những kỷ niệm buồn cười ở Học viện cảnh sát, chủ yếu là những trò đùa tinh quái của Kenji và Jinpei, và những lần Furuya Rei phải cứu nguy cả nhóm khỏi bị phạt, và cả việc cả nhóm đã nhanh trí cứu thầy Onizuka thoát khỏi nguy hiểm như thế nào.
Căn hộ nhỏ của Haruna chìm trong ánh sáng ấm áp, tiếng rắc rắc của chiếc lò sưởi điện nhỏ vang lên dịu nhẹ. Món lẩu đã được dọn dẹp và sáu người bạn đang ngồi quây quần trên sàn nhà, trên tay là những cốc nước ngọt và bia lạnh, tận hưởng những giây phút cuối cùng của năm.
Không khí không còn sôi nổi như lúc ăn uống, mà thay vào đó là sự yên bình, gần gũi.
"Thật không ngờ là năm nay sắp kết thúc rồi..." Haruna thở dài, nhấp một ngụm nước cam. "Cảm giác như mới hôm qua tớ còn đang vật lộn với dự án phần mềm đầu tiên ở công ty mới, còn các cậu thì mới chân ướt chân ráo bước chân vào Học viện."
"Thời gian trôi nhanh thật đấy" Morofushi Hiromitsu đồng ý, mỉm cười dịu dàng. Anh ngước nhìn ra cửa sổ, nơi những bông tuyết đầu mùa đang rơi lất phất. "Một năm ở đây thực sự rất đáng nhớ. Mặc dù huấn luyện khắc nghiệt, nhưng tớ lại cảm thấy biết ơn vì đã có những người bạn tuyệt vời như các cậu."
Haruna, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác thân thuộc và an toàn bên những người bạn, vẫn giữ sự vô tư, trong trẻo thường thấy. Cô dựa vào vai Kenji, cảm thấy thoải mái như mọi khi cô dựa vào cậu từ thuở còn bé.
"Tớ hy vọng năm sau sẽ có nhiều buổi tụ tập thế này nữa" Haruna lẩm bẩm, mắt lim dim vì sự ấm áp. "Các cậu đừng có đi làm cảnh sát rồi quên tớ đấy nhé."
"Làm sao quên được cậu, Haruna-chan?" Hagiwara Kenji đáp lại bằng một giọng điệu đầy yêu chiều, nhưng chỉ Haruna mới xem đó là sự quan tâm của một người bạn thân. Cậu đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, rồi khẽ vuốt ve phần tóc mai mềm mại.
Kenji khẽ hắng giọng, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Haruna.
"Haruna-chan nói rất đúng!" Kenji nói, giọng anh trở nên sâu lắng và trầm hơn hẳn. "Chúng ta phải giữ lời hứa. Tớ cam đoan, dù tớ có đi công tác ở đâu xa, tớ sẽ luôn là người đầu tiên chúc mừng năm mới cậu."
"Bởi vì..." Kenji tiếp tục, hơi nghiêng người về phía Haruna
"Haruna-chan là người quan trọng nhất đối với tớ, từ trước đến nay và mãi mãi về sau. Dù cho có bao nhiêu 'nam chính' xuất hiện trong truyện manga của cậu, thì đối với tớ, cậu luôn là nữ chính duy nhất."
Matsuda Jinpei nhăn mặt, đưa tay che miệng để giấu đi nụ cười nhếch mép. Date Wataru và Morofushi Hiromitsu chỉ lắc đầu mỉm cười, còn Furuya Rei thì thâm thúy nhìn Kenji, dường như đã thấy được 'ánh đèn xanh' rực rỡ mà Kenji đang cố gắng bật lên.
Haruna, hoàn toàn không hề nhận ra ẩn ý đó, lại hiểu lời nói của Kenji theo hướng hoàn toàn khác. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh sự cảm kích.
"Tớ biết Ken-chan tốt với tớ nhất !" Haruna cảm động nói, vòng tay ôm lấy Kenji một cái thật chặt. "Tớ biết mà! Cậu luôn là người bạn thân tuyệt vời nhất của tớ! Tớ cũng hứa, cậu cũng là nam phụ tốt bụng nhất trong cuộc đời tớ!"
Nam phụ tốt bụng nhất. Kenji nghe thấy từ đó và khuôn mặt anh thoáng cứng lại một chút. Cả bàn im lặng vài giây, sau đó Jinpei không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Kenji thở dài, nhận ra cô bạn thân của mình vẫn còn cách rất xa cánh cửa "tình yêu". Anh chỉ biết cười gượng gạo, chấp nhận vai diễn 'nam phụ' mà cô vừa phong tặng, ít nhất là cho đêm giao thừa này.
"Được rồi, được rồi!" Kenji cố gắng giữ giọng điệu vui vẻ "Nếu tớ là nam phụ tốt bụng nhất, vậy tớ phải có đặc quyền chứ? Haruna-chan, cậu hứa là năm sau sẽ làm món bánh yêu thích của tớ vào đêm cuối năm nhé!"
"Tất nhiên rồi, nhân vật nam phụ tốt bụng-san!" Haruna cười trêu đùa, hoàn toàn không hề biết rằng cô vừa vô tình "tát nước" vào tâm hồn đang lãng mạn của Kenji.
KENG! KENG! KENG!
Tiếng chuông từ một ngôi đền gần đó bắt đầu vang lên, báo hiệu khoảnh khắc giao thừa đã đến.
"Giao thừa rồi!" Date Wataru hô to.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro