Chương 20 : Kết thúc


-Thôi nào Jeff, dậy đi, cậu định làm “bà cụ non” này khóc đến khi nào đây?
Giọng Shinichi ngao ngán khiến mọi người sửng sốt, Ran trố mắt-đôi mắt cô vẫn còn ầng ậng nước:
-Cậu nói vậy là sao?
Shinichi nhún vai:
-Không ai chết vì bị một vết xước chảy máu do đạn sượt qua cả. Chẳng qua là sượt qua động mạch chính nên máu chảy nhiều thôi! Nào Jeff, cậu diễn đạt rồi, lần đầu tiên tôi thấy “bà cụ non” này khóc sướt mướt thê thảm thế này đấy, giờ thì mau dậy đi.
Haibara ngạc nhiên ngó trân trân cái anh chàng nước ngoài đang lồm cồm bò dậy với nụ cười toe toét trên môi. Thì ra…?
-Thôi lau nước mắt đi, chỉ cần em hứa sẽ làm chocolate có tên “Jeff Danney” vào mùa Valentine năm sau là được rồi.
Jeff nói bằng giọng của kẻ đang cố hết sức để nín cười. Haibara giận điên lên đi được, cô hét lên:
-Anh…!
Nhưng chưa kịp trút giận dữ vào anh chàng, cô đã lảo đảo ngã vào tay anh. Jeff cuống quýt:
-Shiho…à không…Haibara…ý tôi là bé Ai…ôi điên mất!
Cậu chàng bế Haibara lên và đưa vào xe cứu thương vừa tới. Cả Shinichi và Ran cũng chạy theo. Haibara nổi giận với cậu dù mặt cô nàng đã tái nhợt:
-Đồ…dễ…ghét.
-Được rồi, tôi xin lỗi, đừng nói nữa vết thương sẽ tệ thêm đó.
Ran lo lắng hỏi Shinichi:
-Cô ấy sẽ không sao chứ?
Shinichi lắc đầu ra chiều không biết, ánh mắt cậu cũng lộ vẻ lo lắng khi Haibara càng tỏ ra mệt hơn vì mất máu quá nhiều. Xe cấp cứu lao đi thật nhanh về bệnh viện Beika. Sau hơn hai giờ, ca phẫu thuật gắp đạn ra đã thành công. Mọi người đều không sao cả. Thế là mọi chuyện đã ổn rồi, đã bình thường như ban đầu rồi… Haibara mở mắt thức dậy, cô nhìn quanh, đây là bệnh viện sao…? Đột nhiên cô quên mất lí do mình ở đây. Kí ức chầm chậm hiện về như một cuốn phim diễn ra trong đầu cô bé. -Em dậy rồi à?
Haibara giật mình ngó qua giường bên cạnh, Rena tay cầm quyển sách, cất giọng ân cần.
-Em hôn mê lâu hơn chị, chị tỉnh trước em gần cả tuần rồi. Bạn em lo đấy.
-Họ đâu rồi ạ?
Nhưng Rena chưa kịp trả lời thì tiếng Shinichi và Ran reo lên, theo sau là anh chàng có làn da ngăm ngăm, Hattori Heiji:
-HAIBARA TỈNH RỒI.
Ran đặt giỏ trái cây lên bàn, thở phào: -Bọn mình lo lắm, cậu hôn mê gần cả tháng nay rồi.
-Ơ…tôi khỏe rồi…
-Tiến sĩ Agasa, Hattori, Kazuha đến thăm từ sáng. À quên, tớ sẽ đi gọi Jeff, chắc cậu ấy vui lắm. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro