Chương 38

Vài tháng sau đó, con gái của Uehara Yui và Yamato Kansuke đã bình an chào đời vào buổi trưa của ngày 9 tháng 7. Đứa nhỏ vô cùng đáng yêu và bụ bẫm, điều quan trọng và may mắn là hoàn toàn trắng như cục bột, đường nét gương mặt cũng giống Uehara Yui, không hề di truyền làn da đen thui hay gương mặt bặm trợn của Yamato Kansuke.

Cả hai vợ chồng sung sướng và hạnh phúc vô cùng khi thấy đứa con gái đầu lòng, yêu thích không chịu buông tay. Chihaya muốn ôm và nựng vài lần cũng khó khăn.

Morofushi Takaaki cảm thấy rất vui vẻ, một là vì thằng bạn nối khố sau bao năm cuối cùng cũng chịu yên bề gia thất, hai là đứa con gái của thằng bạn nối khố không bị thừa hưởng nước da đen như than và khuôn mặt dữ như quỷ của bố nó.

Các đồng nghiệp khác lũ lượt kéo nhau đến hỏi thăm và mong được nựng đứa nhỏ, nhưng bị Yamato Kansuke ghét bỏ từ chối, hắn không muốn con gái bảo bối vừa sinh đã bị mấy người này làm phiền. Vì lẽ đó mà cũng chỉ có vợ chồng Morofushi Takaaki và Chihaya là động được.

Nhưng cũng không phải hắn dễ tính gì, chẳng qua là Chihaya có mang Tetsuya đến để làm quen với con gái hắn nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý.

Tetsuya hiện đã một tuổi, chỉ mới kêu bập bẹ vài tiếng, đối với thế giới còn chưa thể hiểu hết được, chỉ là khi nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh xa lạ mới gặp, không biết đang nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm không chịu rời mắt không nói gì, sau đó mới chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên mặt đứa nhỏ, như là đang tò mò đây là thứ gì.

Uehara Yui thấy cảnh này thì buồn cười: "Tetsuya-kun quả thật rất giống thanh tra Morofushi nhỉ, đối với cái gì mới lạ đều luôn tò mò và tìm tòi."

Chihaya cười haha tán đồng: "Chứ sao nữa! Cái mặt nó như một khuôn đúc ra với bố nó vậy! Kể cả tính cách này cũng di truyền không khác tí nào! Ở nhà mà có thứ gì mới là nó đều quan sát rất lâu, sau đó phải chạm vào thử rồi mới chịu dời đi!"

Yamato Kansuke nhìn thằng nhãi đang chạm tay vào con gái mình, rồi lại nhìn sang tên ria mép đang đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy tự hào và đắc ý, cảm thấy đau răng không chịu được, "xì" một tiếng rồi hừ lạnh: "Đúng là cha nào con nấy! Toàn khiến người khác đau đầu!"

Morofushi Takaaki nhướng mày cười liếc qua, thản nhiên đáp: "Con tôi không giống tôi thì giống ai?! Nếu thấy ghen tị thì về sau cậu ráng làm sao mà sinh được một đứa con trai giống mình đi, chứ đứa này là chắc chắn không giống cậu rồi!"

Yamato Kansuke lập tức phản bác: "Ai nói là tôi ghen tị?! Giống hay không có quan trọng sao?! Miễn là nó được sinh ra từ dòng máu của hai người bọn tôi là được!"

Huống chi dù luôn không chịu thừa nhận, nhưng trên thực tế Yamato Kansuke cũng hiểu rõ ngoại hình của bản thân mình. Nếu là con trai thì không sao, nhưng nếu là con gái mà giống hắn thì sẽ rất thiệt thòi khi lớn lên, cho nên bây giờ thấy con gái giống mẹ nó, hắn vui mừng còn không kịp, sao có thể ghen tị được?!

Yamato Kansuke quyết định đặt tên cho đứa nhỏ là Fuhomi - 芙穂実, mang ý nghĩa vẻ đẹp và sự sung túc, đồng thời cũng có nghĩa là sự nỗ lực và cuộc sống tươi đẹp.

Khi nghe cái tên này, Morofushi Takaaki mừng thầm trong lòng, tên bạn nối khố này tuy ngày thường ăn nói cộc cằn, nhưng đặt tên cho con cái lại chẳng hề qua loa tí nào, đã vậy còn mang những ý nghĩa cực kỳ sâu sắc.

Thế là sau bao ngày tháng chờ đợi, con gái của Yamato Kansuke và Uehara Yui đã chính thức chào đón thế giới với cái tên Yamato Fuhomi. Và sắp tới đây dĩ nhiên chính là đám cưới mà bao người đã mong chờ.

Hai người bọn họ đã chuẩn bị trước đó từ sớm, cho nên bây giờ chỉ việc chờ Uehara Yui ở cữ xong rồi thu xếp mọi thứ là được.

Hôn lễ sẽ được tổ chức tại một khu nghỉ dưỡng ngoài trời phong cách truyền thống ở Nagano, sức chứa hơn 200 người, có view đẹp nhìn được phong cảnh của núi Asama, ngoài ra còn có suối nước nóng để phục vụ du khách.

Núi Asama

Yamato Kansuke và Uehara Yui đều là cảnh sát, cũng không có quá nhiều mối quan hệ xã hội, cho nên phần lớn khách mời đều là các đồng nghiệp trong sở cảnh sát Nagano, và một số cảnh sát ở những nơi khác mà bọn họ quen cùng một vài người quen khác. Hiển nhiên, nhóm Mười Hai Cung Hoàng Đạo và những cảnh sát ở Tokyo cũng được mời.

Chỉ là do tính chất công việc và một số vấn đề cá nhân nên không phải ai cũng đi được. Sato Miwako, Takagi Wataru, Miike Naeko, Mori Kogoro thì đi được, nhưng Date Wataru, thanh tra Megure, Shiratori Ninzaburou và Chiba Kazunobu do đang phụ trách một vụ án nghiêm trọng nên không thể đi. Miyamoto Yumi thì bị Haneda Shuukichi trông như trông con, huống chi hiện tại cô đã mang thai được bốn tháng, bụng đã bắt đầu lớn lên, thực sự không tiện đi xa, cho nên Haneda Shuukichi càng kiên quyết không cho cô đi.

Yamato Kansuke và Uehara Yui là bạn của Morofushi Takaaki và Chihaya, cho nên hai cặp em trai và em dâu của hai người là Morofushi Hiromitsu - Rikako và Hagiwara Kenji - Natsuki nhất định phải đi. Natalie thì đại diện cho cả hai vợ chồng để đi. Matsuda Jinpei và Haruna cũng đi, chỉ có Furuya Rei do dạo này trong Phòng An Ninh có quá nhiều việc cần phải xử lý, cho nên Sumire phải đi một mình.

Vì lẽ đó mà trong nhóm Mười Hai Cung Hoàng Đạo chỉ có Date Wataru và Furuya Rei là không thể tham dự.

Mori Ran, Kudo Shinichi, Sera Masumi, Suzuki Sonoko, Hattori Heiji, Toyama Kazuha đều được mời. Do hôn lễ được tổ chức vào dịp nghỉ hè, bọn họ không cần phải đi học nên hoàn toàn có thể tham dự.

Đến cả Kuroda Hyohei cũng được mời, vì dù sao cũng từng là sếp cũ trong sở cảnh sát Nagano, và ông cũng đã đồng ý tham dự.

Các cảnh sát ở tỉnh thành khác như Yokomizo Jugo ở Kanagawa, Yokomizo Sango ở Shizuoka, Yamamura Misao ở Gunma cũng được mời. Yokomizo Sango và Yamamura Misao hào hứng đồng ý đi, còn Yokomizo Jugo thì lấy lý do bận công việc để từ chối, nhưng vẫn sẽ nhờ anh trai gửi quà mừng.

Tính sơ bộ thì số lượng khách mời có khoảng hơn 100 người. Suy cho cùng thì hai người bọn họ chủ yếu chỉ muốn có một hôn lễ trọn vẹn dưới sự chứng kiến của người quen và bạn bè mà thôi, không cần thiết phải làm cho thật hoành tráng hay rầm rộ làm gì, quan trọng là yêu thương nhau và sống với nhau hạnh phúc.

Trong ngày thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, Fuhomi đã chọn một quyển sách.

"Chuyên đề pháp y?" Morofushi Takaaki khoanh tay nhướng mày nhìn tựa đề quyển sách. Cái này là của Yamato Kansuke, hắn mua về đọc để giúp ích cho việc tra án.

Thấy vậy, hai mắt Chihaya sáng lên, tươi cười mừng rỡ nói: "Ái chà, xem ra Fuhomi của chúng ta tương lai sẽ trở thành một nữ bác sĩ pháp y tài ba xuất sắc phá án như thần rồi!"

Morofushi Takaaki cong môi cười nhìn sang Yamato Kansuke: "Có vẻ như con gái cậu sau này sẽ giỏi hơn cậu đấy."

Yamato Kansuke chẳng những không tức giận mà còn cười sung sướng, tự hào nói: "Đương nhiên, con gái của tôi mà!"

Uehara Yui ôm Fuhomi vào lòng, mỉm cười cầm quyển sách kia lên: "Bác sĩ pháp y? Thật sự là một công việc cao cả và tuyệt vời."

Rất nhiều người e ngại tính chất công việc của bác sĩ pháp y, cho nên từ đó đến giờ số người chọn nghề này khá ít. Nếu về sau con gái cô có thể trở thành một bác sĩ pháp y giúp đỡ cảnh sát phá án, lấy lại công bằng cho nạn nhân thì quá tốt.

Sau thôi nôi chính là đám cưới, được tổ chức vào một tuần sau đó.

Hôn lễ diễn ra vào 4 giờ chiều, mà các khách mời đã sớm có mặt vào khoảng 3 giờ rưỡi.

Khi đến giờ, cô dâu và chú rể bước ra, các khách mời nhiệt liệt vỗ tay.

Uehara Yui trong bộ váy trắng tinh khôi được thiết kế đặc biệt, kết hợp phong cách kimono cưới truyền thống và váy cưới phương Tây, trên đầu đội vương miện bạch kim có đính kim cương. Bộ váy này là do Uehara Yui nhờ Natsuki thiết kế, sau đó đưa cho một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp làm ra.

Yamato Kansuke dù ai nói ngả nói nghiêng vẫn quyết định mặc vest chú rể màu trắng, vì hắn muốn được đồng bộ với cô. Chỉ là hắn có đánh phấn để không quá đen khi lên hình, chòm râu lún phún cũng được cạo sạch sẽ.

Fuhomi mới sinh cũng được mặc một chiếc váy màu hồng xinh xắn, được đặt trong một cái nôi dễ thương gần ngay bên cạnh chỗ của cô dâu chú rể, phía sau có nhân viên nữ trông chừng. Đây cũng xem như là để cô bé được tham gia và chứng kiến khoảnh khắc trọng đại của bố mẹ dù không hiểu gì.

Có điều tạo hình và vẻ ngoài đáng yêu của cô bé khiến cho nhiều khách mời yêu thích vô cùng, muốn tiến lên nựng, nhưng do đang làm hôn lễ nên đành nhịn xuống.

Đợi sau khi hoàn thành xong các nghi thức, cô dâu chú rể đeo nhẫn cho nhau và hôn nhau, lúc này các khách mời mới không nhịn được nữa mà nhào tới thay phiên nhau chào hỏi và cưng nựng Fuhomi. Yamato Kansuke thấy con gái cưng bị cả đống người vây quanh thì suýt tức điên lên chửi ầm, nhưng nhớ đến hôm nay là đám cưới của mình, chỉ có thể cố gắng nhịn không phát tiết.

"Phụt haha, xem ra bọn họ bị con gái chiếm spotlight rồi!" Hagiwara Kenji vừa ôm Natsuki vừa cười khi thấy sự chú ý của tất cả mọi người hầu hết đều dồn vào Fuhomi mới sinh, mà không phải cô dâu chú rể.

Natsuki cũng buồn cười: "Cô dâu chú rể xuất hiện trong hôn lễ là chuyện bình thường, nhưng nếu có thêm những thành viên bé nhỏ nữa thì chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người."

Vào cái ngày đám cưới của bọn họ, đám nhỏ được mang đến nhà Fukuhara, Ikarashi, Satsukawa và Tachimoto giao cho những người hầu trông, bọn họ không có mang đến hôn lễ. Không phải vì bọn họ keo kiệt không muốn cho người khác nhìn thấy con mình, mà là hôm đó người đến người đi quá nhiều, hơn nữa bọn họ phải tiếp khách liên tục, nếu mang đám nhỏ tới thì sợ sẽ không an toàn.

Còn hiện tại số lượng khách của hôn lễ này không nhiều, vả lại hầu hết đều là những người thân quen, vì vậy không cần lo đứa nhỏ sẽ bị gì.

Morofushi Hiromitsu mỉm cười: "Fuhomi-chan thật sự rất đáng yêu, được nhiều người thích là đúng."

Rikako chu môi cố ý nũng nịu hỏi: "Còn em thì sao?! Còn các con chúng ta thì sao?! Anh thấy không đáng yêu sao?!"

Morofushi Hiromitsu phì cười trước câu hỏi này của cô, động tác nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng khẽ giọng nói: "Đương nhiên, bảo bối của anh đáng yêu nhất. Các con của chúng ta cũng đáng yêu nhất."

Rikako lúc này mới thỏa mãn cười hì hì.

Natalie che miệng cười: "Có vẻ như bé gái luôn được chào đón và yêu thích nhỉ?! Hy vọng sau này khi Himawari có bạn trai, Wataru sẽ không quá buồn."

Sumire mím môi cười: "Chuyện sớm muộn thôi chị à, khi mà con gái lấy chồng thì chẳng có ông bố nào là không khóc cả. Em thì chỉ mong sau này nếu Misaki dắt bạn trai về ra mắt, Rei có thể nương tay một chút, đừng dọa người ta quá kẻo con gái không gả đi được."

Matsuda Jinpei ở một bên chen vào nói: "Không gả thì không gả thôi, thời buổi bây giờ đã khác xưa, con gái đâu nhất thiết phải gả chồng mới sống được. Như anh đây, nếu con gái anh không lấy chồng thig anh nuôi nó cả đời cũng được. Miễn là nó có thể tạo dựng sự nghiệp và sống thật tốt là được."

Haruna trừng mắt nhìn hắn cười "ngọt ngào": "Ồ, con gái đâu nhất thiết phải gả chồng à?! Vậy tức là em không cần gả cho anh cũng được đúng không?!"

Matsuda Jinpei hoảng hốt ôm lấy cô vội vàng giải thích: "Không phải! Ý anh không phải như thế! Em nghe anh giải thích đã!"

Haruna phồng má hất tay hắn ra: "Giải thích gì?! Tối nay anh ngủ một mình đi! Đến lúc đó anh tha hồ mà giải thích với cái giường!" Sau đó quay sang nói với Natalie: "Tối nay em qua ngủ với chị nhé."

Yamato Kansuke và Uehara Yui đã chu đáo mà chuẩn bị sẵn phòng trong khu nghỉ dưỡng cho những khách mời từ tỉnh thành khác tới. Thành ra bọn họ sẽ ngủ lại đây một đêm, ngày mai mới về. Mà Date Wataru không đi cùng nên Natalie ở phòng một mình.

Natalie phì cười: "Được thôi." Nói là nói vậy, chứ cô biết chuyện đó sẽ chẳng thể xảy ra được, vì Matsuda Jinpei không đời nào cho phép Haruna ngủ riêng.

Sau đó Haruna xoay người bỏ đi, Matsuda Jinpei cuống quýt đuổi theo giải thích và dỗ dành.

Hagiwara Kenji cười đau bụng: "Haha Jinpei-chan lại tự nện đá vào chân mình rồi!"

Rikako hỏi Natalie: "Nếu tối nay nó qua tìm chị thật thì chị có cho vào không?!"

Natalie cười tủm tỉm: "Cái này à...phải xem Matsuda-kun có cho không, chứ chị thì sao cũng được cả."

"Cho được chắc?! Nếu anh Jinpei mà cho nó ngủ riêng thì em sẽ đi bằng đầu gối." Sumire nói một cách chắc nịch.

Natsuki gật đầu: "Này thì không có gì để nghi ngờ cả. Chỉ là tối nay mày cũng ngủ một mình, nên có khi nó cũng qua tìm mày đấy."

Sumire nhướng mày cười: "Tao nhốt nó ngoài cửa không cho vô, để anh Jinpei vác nó về "xử lý" nó."

Rikako liếc cô: "Mày cũng ít có ác lắm."

Sumire cong môi: "Chia cắt vợ chồng người ta thì mới gọi là ác."

Huống chi là tối nay chắc chắn Furuya Rei sẽ gọi cho cô và video call suốt đêm. Với anh mà nói xa cục cưng một ngày thôi cũng như cách tam thu, cho nên anh sẽ gọi cho cô để thỏa "nỗi nhớ mong".

Còn một điều nữa là, cô biết thể nào anh cũng sẽ đòi cô....video call những cảnh nóng cho anh xem, chẳng hạn như cảnh cô tắm, để giải tỏa nỗi bứt rứt khi không thể ở gần vợ của anh, dẫu cho ngày nào anh cũng hành cô đến chết đi sống lại. Bởi chuyện này anh không phải chỉ làm có một lần, mỗi khi mà anh hoặc cô bận đi công tác ở đâu đó là anh đều dùng trò này, cô đã quá quen rồi.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không nhịn được mà chửi thầm trong bụng, cái đồ lưu manh háo sắc.

Đám thanh thiếu niên Kudo Shinichi, Mori Ran, Sera Masumi, Suzuki Sonoko, Hattori Heiji và Toyama Kazuha thì vây xung quanh Fuhomi vừa nựng vừa sờ, nhất là mấy nữ sinh thì càng là yêu thích cực kỳ.

"Fuhomi-chan dễ thương quá!" Toyama Kazuha cười tươi như hoa.

Kudo Shinichi thầm nghĩ: May mà nó giống mẹ chứ không giống bố.

Mori Ran cười toe toét phấn khích nói: "Cưng quá đi! Không hổ là con gái của thanh tra Yamato và chị Yui!"

Sera Masumi ngước lên hỏi Uehara Yui: "Đứa nhỏ này vào ngày thôi nôi đã chọn trúng vật gì vậy ạ?"

Uehara Yui nói ra chuyện Fuhomi đã chọn quyển sách về pháp y, đám thanh thiếu niên vô cùng bất ngờ.

"Pháp y?! Như vậy chẳng phải tương lai Fuhomi-chan sẽ là một bác sĩ pháp y hay sao?!" Toyama Kazuha thốt lên.

"Thế thì quá tuyệt rồi còn gì?! Bác sĩ pháp y có thể hỗ trợ cảnh sát giúp người bị hại lấy lại công bằng, một công việc cao cả như vậy đâu phải ai cũng làm được." Hattori Heiji nói một cách thản nhiên, là một thám tử và đồng thời cũng là con cháu nhà cảnh sát, bất cứ công việc gì liên quan đến công lý và trinh thám, cậu đều đánh giá rất cao và mặc định cho rằng đó là công việc tốt đẹp.

Uehara Yui mỉm cười: "Chuyện tương lai ra sao thì chưa biết, nhưng nếu điều đó trở thành sự thật thì quá tốt, còn không thì chỉ cần nó hạnh phúc là được rồi."

Đến buổi tối, tiệc cưới cũng tan dần, một số người cũng tranh thủ thời gian đi ngâm suối nước nóng.

Suối nước nóng được chia làm hai khu vực riêng biệt cho nam và nữ, các chàng trai thì đi qua khu vực cho nam, các cô gái thì đến khu vực cho nữ.

Sato Miwako biết Miyamoto Yumi bị chồng cấm không cho đi, vì vậy đã "tốt bụng" lấy điện thoại chụp cảnh suối nước nóng và những cảnh đẹp xung quanh rồi gửi cho cô bạn thân xem.

Quả nhiên, Miyamoto Yumi đang dưỡng thai ở nhà xem xong mấy bức ảnh này vừa tiếc đứt ruột vừa tức anh ách cắn nát cái gối của ghế sopha, sau đó quay sang lườm Haneda Shuukichi ngồi bên cạnh, kế tiếp liền giơ tay bộp vào đầu anh mấy cái.

Haneda Shuukichi cũng thấy được những bức ảnh, cũng đoán được tâm trạng hiện tại của cô, cho nên dù bị bộp nhưng anh vẫn không phản kháng mà ngồi yên để cho cô phát tiết cảm xúc, xong rồi còn cười hì hì ôm cô dỗ dành: "Yumi-tan đừng nóng giận, đợi sau khi em sinh xong anh hứa sẽ dẫn em đi suối nước nóng, hoặc là bất cứ nơi nào mà em thích, cho nên đừng nóng giận ha, ảnh hưởng đến thai nhi đấy."

Miyamoto Yumi khó chịu gỡ tay anh ra: "Thai nhi thai nhi! Anh chỉ biết có mỗi thai nhi thôi đúng không?! Được rồi! Sinh xong em để cho anh nuôi! Em tự đi một mình!"

Haneda Shuukichi lập tức luống cuống ôm lấy cô, miệng không ngừng dỗ dành và an ủi: "Đừng mà Yumi-tan! Em đừng giận! Anh không có ý đó! Đừng tức giận ha! Với anh mà nói em là quan trọng nhất! Anh chỉ sợ em gặp chuyện thôi!"

Từ khi mang thai, tính tình của Miyamoto Yumi trở nên nóng nảy và dễ nóng giận hơn bình thường. Sera Mary biết đây là một trong những triệu chứng mà vài thai phụ hay gặp phải, cho nên dặn đi dặn lại và cảnh cáo Haneda Shuukichi là mặc kệ vợ có nóng giận hay vô lý cỡ nào thì cũng không được bật lại hay cãi nhau, mà phải chiều theo và dỗ dành. Vì phụ nữ mang thai đã đủ vất vả rồi, nếu còn bị chồng hắt hủi nữa thì thôi khỏi cưới xin gì hết.

Mà bà cũng nói với Haneda Shuukichi, nếu anh dám chọc giận Miyamoto Yumi đến mức phải ly hôn thì bà sẽ nuôi con dâu và cháu nội, còn anh muốn lượn đi đâu đó thì lượn. Bà không có đứa con trai mà ngay cả việc chăm sóc vợ cũng không làm được.

Haneda Shuukichi đương nhiên không dám để Miyamoto Yumi chịu chút ủy khuất nào, không phải vì anh sợ mẹ, mà vì anh yêu cô còn không hết, huống chi bây giờ cô còn đang mang thai, thử hỏi làm sao anh dám để cô không vui?!

Cho nên mặc kệ cô nổi nóng cỡ nào thì anh cũng sẽ dỗ dành cho đến khi nào cô nguôi giận, cùng với chiếc áo bông bé nhỏ trong bụng.

Đúng vậy, đứa nhỏ mà Miyamoto Yumi đang mang là con gái, tháng trước đi siêu âm bác sĩ đã đưa ra kết luận này.

Khi biết là con gái, Haneda Shuukichi vui như trúng độc đắc, Akai Tsutomu háo hức nóng lòng chờ ngày cháu gái ra đời, Sera Mary thì âm thầm quyết tâm, trong tương lai nhất định phải dạy dỗ cháu gái sao cho ra dáng con gái chuẩn mực, không thể để nó cả ngày giống con trai như con gái bà hiện giờ.

Mà lúc này ở trong phòng của Sumire tại khu nghỉ dưỡng, Furuya Rei quả nhiên đã gọi video call và đòi cô cho xem cảnh nóng.

Sumire cũng không xấu hổ mà thoải mái cho anh xem, và cô cũng thừa biết ở bên kia anh đang "cứng" và đang dùng tay để giải quyết.

Hừ! Ai bảo lưu manh làm gì?! Giờ thấy mà không thể ăn thì chỉ có thể dùng tay thôi!

Furuya Rei vừa thở hổn hển vừa cười gian xảo hỏi: "Cục cưng muốn nhìn không để anh chiếu cho xem?"

Sumire bĩu môi: "Có ngày nào mà em không nhìn đâu?! Có gì đáng để nhìn?!"

Furuya Rei tiếp tục giải quyết cho đến khi bắn ra thì mới thở phào thỏa mãn, sau đó đứng dậy đi rửa tay rồi hỏi: "Sáng mai là em và những người kia sẽ về đúng không?"

Sumire cong môi cười cố ý nói: "Về sớm quá chi?! Hiếm khi mới có dịp đi chơi mà! Có khi cả đám ở lại thêm tối mai nữa mới về cũng nên."

Furuya Rei lập tức nhảy dựng lên: "Như vậy sao được?! Đã thống nhất là ngày mai sẽ về rồi cơ mà! Những người khác thì anh không quản, nhưng em thì ngày mai phải về cho anh!"

Sumire còn định nói thêm gì đó thì Furuya Rei đã nheo mắt cười nguy hiểm: "Nếu em không về thì anh sẽ đích thân đến nơi áp giải em về, khi đó anh sẽ "nhốt" em lại và "dụng hình" cho em khỏi đi long nhong."

Sumire thở phì phò tức tối: "Thế ai bảo anh bận quá làm chi?! Em phải đi một mình chứ sao!"

Furuya Rei cười dịu dàng: "Ngoan nào, anh sẽ cố gắng thu xếp mọi công việc để dành thời gian đi chơi với em."

Sumire hòa hoãn một chút rồi hỏi: "Mà dạo này anh bận đến thế à?! Chuyện của mấy tên trong Tổ Chức mất nhiều thời gian đến vậy sao?!"

Furuya Rei nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải chỉ có chuyện của bọn chúng mà còn nhiều chuyện khác nữa, bọn chúng thì bên anh đã sắp xếp xong lâu rồi, chẳng qua bây giờ chính phủ đưa ra một vài chính sách mới nên bọn anh cần phải giải quyết ổn thỏa. Đợi sau khi xong thì khỏe rồi."

Sumire thở dài: "Cũng may là bọn chúng hiện tại đều đã đầu hàng và quy thuận hết, nếu không thì không biết còn phải đau đầu đến chừng nào."

Sau khi Pisco, Pinga và Irish đầu hàng, Bộ Công An đã sắp xếp cho bọn chúng vào những phòng ban và công việc khác nhau phù hợp với năng lực và bản lĩnh của bọn chúng. Pisco từng làm giám đốc của một công ty xe ô tô, có kinh nghiệm đào tạo và quản lý hành chính nhân sự, cho nên được xếp vào Cục Hành Chính, phụ trách hỗ trợ quản lý nhân sự và kiểm tra phúc lợi.

Irish có khả năng thu thập tình báo nên được xếp vào Phòng Kế Hoạch An Ninh, nơi mà Furuya Rei từng làm việc trước đây để thu thập thông tin. Pinga có kỹ năng vi tính và am hiểu về CNTT, cho nên được xếp vào Cục An Ninh Mạng để phụ trách các vấn đề an ninh trên mạng và phân tích tình báo mạng.

Sau đó vì để tiết kiệm thời gian và công sức nên Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu dứt khoát để cho Korn đi gặp đám Gin và Vodka để khuyên nhủ. Sở dĩ bọn họ không để Curacao đi là vì cô có thù với Tổ Chức, sợ là sẽ phản tác dụng. Còn Korn thì từng là cộng sự sát cánh bên chúng thời gian dài, cho nên lời khuyên của hắn sẽ có tác dụng hơn.

Không biết là Korn đã nói những gì, nhưng mà Gin, Vodka và cả Chianti đều đồng ý quy thuận. Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu cảm thấy nhẹ gánh vô cùng, sau đó thảo luận một hồi rồi đưa ra quyết định, sẽ cho Gin và Chianti phụ trách huấn luyện lính đặc nhiệm mới giống Korn.

Vodka thì lúc còn ở Tổ Chức không có tài cán gì quá nổi bật, chủ yếu là làm tài xế cho Gin. Sau khi suy đi tính lại thì cho hắn vào Cục An Toàn Cộng Đồng, phụ trách các vấn đề an toàn công cộng và phòng ngừa tội phạm. Nhiệm vụ chính bao gồm: phát triển và thực hiện các chiến lược phòng chống tội phạm, kể cả tội phạm vị thành niên; xử lý các vụ án liên quan đến kinh tế; giám sát và thực thi các quy định liên quan đến kiểm soát ô nhiễm môi trường.

Bọn họ không phải cảm thấy Vodka có năng khiếu về những cái này nên mới xếp hắn vào đó, chẳng qua bọn họ cho rằng hắn dù sao cũng chỉ là tài xế cần cù kiêm cu li trung thành của Gin, cũng không có gì quan trọng hay đặc biệt, cho nên cho đại hắn vào đó để học làm người tốt việc tốt mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro