Chương 166: Hình ảnh về Lâm Giai

Chương 166: Hình ảnh về Lâm Giai.

Ran có ấn tượng rất sâu sắc với Lâm Giai.

Ngoài vẻ bề ngoài ra, còn có sự vô cùng ôn nhu của anh ấy... Có thể những người khác không chú ý, nhưng Ran cảm thấy, ánh mắt quan tâm và yêu thương trong đáy mắt anh ấy khi nhìn mình tuyệt đối không phải là giả vờ.

Đó cũng là một người rất quan trọng đối với mình phải không?

Thế nhưng, trong album ảnh lại không thấy anh ấy.

"Ừm, bởi vì trước đây chúng ta đều không quen biết anh Lâm Giai." Sonoko nhẹ nhàng nói.

"Không quen biết sao?"

"Đúng vậy, lần đầu tiên chúng ta gặp anh ấy là tại buổi ký tặng của ảnh đó, kết quả ảnh đột nhiên nói mình là anh trai cậu gì đó, tớ cũng sốc luôn mà!"

"... Xin lỗi, nhưng mình thật sự không nhớ nổi."

"Cậu làm gì mà phải xin lỗi dữ vậy, mọi người đâu có bắt cậu bây giờ phải nhớ lại ngay đâu."

"Đúng vậy, chị Ran, từ từ thôi là được rồi, không cần quá áp lực." Conan cũng nói.

Đối mặt với ánh mắt quan tâm của mọi người, Ran mím môi, khẽ gật đầu.

Một lát sau, Kisaki Eri đến.

"Sao đột nhiên lại náo nhiệt như vậy?"

Cô không nhịn được cười, lập tức gật đầu chào Giáo sư Agasa: "Cảm ơn ông đã đến, Giáo sư Agasa."

"À, đã lâu không gặp Eri."

"Con cảm thấy tốt hơn chút nào chưa, Ran?"

"Vâng một chút."

"Lúc nào cần nghỉ ngơi nhất định phải nói nhé." Kisaki Eri nói, đặt cuốn album ảnh trong tay vào tay Ran.

"Con hiểu rồi."

Mang theo sự hiếu kỳ, Ran bắt đầu lật xem.

Thực ra nội dung trong cuốn này cơ bản đều giống với cuốn album Mori Kogoro mang tới, chỉ thỉnh thoảng sẽ có vài tấm chưa từng thấy. Lật xem những thứ này... Ran vô thức cảm thấy rất thư giãn.

Nhìn thấy con bé có vẻ đặc biệt an ổn, Mori Kogoro và Kisaki Eri cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút.

"Tấm này là?"

Lật đến một trang, đột nhiên có một bức ảnh chụp một mình một cậu bé trong album.

Sonoko vô thức tiến tới, sau đó mở to hai mắt: "Cái này, là anh Lâm Giai sao?!"

"Anh Lâm Giai... Tuyệt vời! Thật đáng yêu... Không đúng, thật hay giả vậy!?"

Tiếng kinh hô của Sonoko khiến những người khác cũng không nhịn được xích lại gần.

Haibara Ai nhích tới gần, Ayumi chú ý đến điểm này vội vàng đuổi theo, cũng dẫn đến Conan không nhịn được ghé qua nhìn.

Chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt Ayumi liền tỏa sáng hơn bao giờ hết.

Cậu bé tóc đen cùng tuổi với cô bé, sở hữu khuôn mặt đáng yêu hệt như búp bê, ngũ quan đoan chính đến khó tin.

Trong bức ảnh, cậu bé rất yên tĩnh.

Ánh sáng từ trần nhà rọi xuống, dưới ánh sáng ấm áp, làn da trắng nõn của cậu bé dường như cũng trở nên trong suốt.

Đơn giản giống như một thiên sứ, hoặc một tinh linh vậy.

"Hóa ra anh Lâm Giai hồi nhỏ trông như thế này sao?"

"Ừm, tiểu Giai từ nhỏ đã đặc biệt đáng yêu." Kisaki Eri cười nói: "Nhưng mà không phải cùng một kiểu hình với các cháu, hình như thằng bé từ nhỏ đã không hoạt bát lắm đâu."

Ran không nhịn được lật tiếp trang sau.

Đằng sau quả thật còn có một vài bức ảnh của Lâm Giai, theo số trang tăng thêm, anh ấy trong bức ảnh cũng đang dần lớn lên.

Sonoko không nhịn được nắm chặt điện thoại.

Trước mặt nhiều người như vậy, cô không quá xấu hổ hỏi xin phép có thể in những tấm hình này cho cô một bản, dùng điện thoại chụp cũng hơi ngượng ngùng.

"Thằng nhóc này quả thật từ nhỏ đã là một chàng trai thanh tú, an tĩnh." Mori Kogoro xoa cằm: "Nhiều tấm thật."

"Đều là do..."

Lời Kisaki Eri đến bên môi, lại đột nhiên dừng lại.

Thực ra những bức ảnh này là lúc trước cô giúp đỡ chỉnh lý di vật của cha mẹ Lâm Giai thì nhìn thấy, xuất phát từ sự yêu mến, cũng có phần muốn cho anh ấy cảm nhận được sự ấm áp gia đình... Kisaki Eri đã đặt ảnh của anh ấy vào trong album ảnh.

Nhưng những chuyện này tạm thời vẫn không cần thiết phải nói trước mặt mọi người.

"Đây là, thiếu niên bất lương sao?"

"Thật sự kìa..."

Đó là bức ảnh thời trung học của Lâm Giai.

Trong bức ảnh anh ấy ăn mặc gọn gàng, một tay cầm sách một tay xách cặp sách đi ở phía trước, sau lưng lại là một đám thiếu niên bất lương dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Nhìn thấy mặc dù có sự phân biệt rõ ràng, nhưng ánh mắt của đám thiếu niên bất lương lại phần lớn đều rơi vào trên người Lâm Giai.

"Hình như tiểu Giai lúc học cấp ba có giao tiếp với một đám thành phần cá biệt." Kisaki Eri yên lặng cười khổ.

"Cái này cháu biết! Trước đây chúng cháu tham gia hôn lễ của cô Kobayashi có nghe cô ấy nói qua."

Sonoko đột nhiên có chút hưng phấn giơ tay, đồng thời còn nhìn về phía Conan: "Đúng không Conan?"

"Vâng, đúng vậy."

Conan cũng gật đầu.

Kobayashi Sumiko đã từng đề cập tới chuyện Lâm Giai lúc học cấp ba đã đánh bại tất cả côn đồ trong trường trung học, đồng thời trở thành thủ lĩnh của bọn họ.

Chuyện này thì Kisaki Eri lại không biết.

Cô có chút kinh ngạc.

"Cô thì nhớ mẹ cô ấy có nói với cô, lúc tiểu Giai học lớp 10, đám thành phần cá biệt trong trường bọn họ hẹn đánh nhau với trường khác, nhưng tiểu Giai nói phải đi luyện dương cầm nên không đi..." Kisaki Eri dùng ngón trỏ chống cằm hồi tưởng: "Sau đó côn đồ hai trường lúc đó còn bị cảnh sát hung hăng giáo huấn một trận? Nghe nói là bị cư dân gần đó nhìn thấy rồi báo cảnh sát."

"Hóa ra anh Lâm Giai còn học cả dương cầm sao?"

Ayumi kinh ngạc đan hai tay vào nhau.

"Đánh bại đám côn đồ..." Genta sau khi nghe được không nhịn được nhìn về phía Mitsuhiko: "Thật siu siu ngầu, Mitsuhiko, chờ chúng ta lên cấp ba cũng nhất định phải trở thành thủ lĩnh của đám côn đồ mới được!"

"Nhóc lo mà học hành cho giỏi đi!"

Mori Kogoro nghe được không nhịn được liền gõ đầu Genta.

Bốp.

Genta lập tức ôm đầu, mà Mori Kogoro cũng không nhịn được xoa tay mình một chút, nhe răng: Cái tên đầu nắm cơm quỷ nhỏ này sao đầu lại cứng hơn Conan nhiều vậy?

Giáo sư Agasa cười khổ kéo Genta qua, sau đó ngồi xổm xuống nghiêm túc khuyên nhủ cậu bé nhất định phải học hành cho giỏi các loại.

"Phía sau còn gì nữa không?"

Haibara Ai không khỏi thúc giục Ran.

Cô không ngờ hôm nay đến lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn, bản thân cô lại hiểu thêm một phần về Cointreau.

Bất quá điều khiến cô quan tâm hơn là, Cointreau rốt cuộc là bị Tổ chức áo đen để mắt tới và thu nhận vào tổ chức khi nào.

Ran tiếp tục lật xem album ảnh về phía sau.

Phía sau mặc dù còn có ảnh chụp, nhưng mà lại không có tấm nào có thể khiến Haibara Ai cảm thấy dị thường.

Nhìn thấy người phụ nữ từ trong Tổ chức áo đen đi ra lại cũng giống mình quan tâm đến ảnh chụp của Lâm Giai, Conan hơi nheo mắt, trong lòng thoáng qua một ý niệm.

"Cảm giác thế nào rồi, Ran?"

"Con có muốn về nhà không? Hay là muốn ở lại bệnh viện trước, nếu vậy chúng ta tiếp tục ở cũng không sao."

Kisaki Eri nhìn con gái, ánh mắt ôn nhu nói.

"... Con ổn ạ."

Cô bé khẽ nhếch môi mỉm cười.

Mặc dù vẫn không thể nào nhớ lại được gì, nhưng thông qua những thông tin biết được trong album ảnh, cô bé thật sự cũng không có gì bất an đối với việc trở lại nhà của mình.

Mori Kogoro và Kisaki Eri nhất thời vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro