Chương 168: Mượn cớ chuồn đi là được

Chương 168: Mượn cớ chuồn đi là được.

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Ran xuất viện.

Mặc dù ký ức không khôi phục, nhưng tinh thần cô bé đã sáng sủa hơn nhiều.

Hôm nay mấy đứa trẻ trong đội thám tử nhí cũng tới.

Bọn chúng cầm súng bắn nước chứa nước ớt, còng tay đồ chơi và boomerang các thứ, tạo dáng bày tỏ từ hôm nay trở đi sẽ làm đội hộ vệ cho Ran.

"Ai không tham gia sao?"

Giọng Lâm Giai vang lên.

"A, là anh Lâm Giai!"

"Anh Giai."

Ayumi đang đứng giữa tạo dáng hai mắt sáng lên, tiếp đó ngay cả Genta cũng ánh mắt sáng rực.

Haibara Ai mặc áo len nhỏ màu xanh lam, hai tay chắp sau lưng, nghe vậy ánh mắt có chút ghét bỏ.

"... Anh Lâm Giai."

Ran quay đầu lại.

Cho dù không có ký ức, nhưng ngữ khí của cô bé vẫn vô cùng ôn nhu.

"Hôm nay có tinh thần hơn chút nào không?"

"Anh Lâm Giai vĩ đại!"

Genta đột nhiên xông tới, xưng hô trong miệng khiến Lâm Giai có chút ngoài ý muốn: "Mau kể cho chúng em nghe chuyện anh đánh bại đám côn đồ đi!"

"Côn đồ sao?"

Lâm Giai cười.

"Cái này ngược lại không khó, thực ra chỉ cần học tập cho giỏi là được."

"Học tập?"

"Ừm, chỉ cần có thể thi được hạng nhất khối, thì dù là côn đồ hay cá biệt cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời các em."

"Để Genta kiểm tra hạng nhất khối khó quá." Ayumi nói.

"Đúng vậy, nếu là hạng bét thì cậu ấy còn có thể."

"Mitsuhiko cậu nói cái gì?"

Genta lập tức tức giận, đuổi theo Mitsuhiko đang chạy trốn để đấm.

Haibara Ai đi tới.

Cô có chút nghiêm túc nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Giai, trừng trừng.

"Sao vậy, sao lại nhìn anh như thế?"

Haibara Ai không trả lời Lâm Giai.

Cô thực ra đang cẩn thận so sánh tấm ảnh Lâm Giai nhìn thấy mấy ngày trước với anh hiện tại, chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc... Người lúc nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, sau khi lớn lên lại thành ra như thế này sao.

"Anh Lâm Giai, muốn lên lầu không?"

Ran chỉ vào cầu thang lên văn phòng.

"Ừm, vậy đi thôi."

Sau khi Lâm Giai gật đầu, Ran lại gọi Mitsuhiko đang bị Genta đuổi chạy cùng Ayumi và mấy đứa trẻ kia, để mọi người cùng nhau đi lên lầu.

Haibara Ai và Conan rớt lại phía sau.

"Haibara, cậu..."

"Chẳng lẽ cậu thích Lâm Giai?"

Haibara Ai khẽ giật mình, lập tức nghiêng đầu lại nhìn đối phương.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, đang chờ Conan nói tiếp.

"Bởi vì tớ phát hiện cậu thật sự vô cùng chú ý đến anh ấy, mấy ngày trước ở bệnh viện cũng vậy."

"Quả nhiên cậu chỉ giỏi phá án và bắt sát nhân thôi, thám tử lừng danh."

"... Không phải sao?"

Haibara Ai không để ý tới cậu bé, trực tiếp đi lên lầu.

Hôm nay văn phòng thám tử Mori không có mùi thuốc lá, nhưng mà Mori Kogoro cũng không có ở đây, hình như là ra ngoài mua đồ rồi.

Ran cắt hoa quả cho mọi người.

"Văn phòng thám tử của anh Lâm Giai trông như thế nào ạ?" Ayumi cầm một miếng táo trong tay, ngồi trên ghế một đôi chân nhỏ nhắn ngắn ngủn đều không chạm tới đất.

"Tương đối trống trải một chút, cũng không có gì vui đâu." Lâm Giai nói, nhìn về phía Haibara Ai: "Haibara thì hình như có thăm qua rồi."

"Bé Ai? Vậy chúng em cũng có thể qua bên kia chơi sao?"

"Nếu anh rảnh rỗi cũng không phải không được, nhưng mà anh bây giờ đang vì chuyện trợ lý xin nghỉ phép mà phiền não đây."

"Anh Lâm Giai còn có trợ lý sao?" Conan kinh ngạc nói.

"Ừm, bởi vì fan hâm mộ sẽ rất đông, không thuê một trợ lý giúp sàng lọc thư tín cùng thư mời thật sự rất phiền toái."

"Vậy chờ em lớn lên, em sẽ làm trợ lý cho anh Lâm Giai ạ!"

Ayumi vui vẻ giơ tay tự đề cử mình.

Cô bé này rất hướng ngoại, vẻ hoạt bát cũng thật sự rất đáng yêu. Lâm Giai liền cười nói đợi đến cô bé lớn lên rồi nói.

Ayumi nhất thời hài lòng hả dạ.

Ở lại văn phòng thám tử này bầu bạn với Ran cùng mấy đứa trẻ một lúc, thì Mori Kogoro đã từ bên ngoài trở về.

"Chú Mori."

"Ừm, Lâm Giai." Mori Kogoro gật đầu: "Thanh tra Megure hôm nay có nói gì với cậu không?"

"Vẫn chưa có."

"Vậy chắc là ông ấy đợi tối nay sẽ gọi điện thoại cho tôi."

Mori Kogoro nói đến đây, lại nhìn về phía Ran với ánh mắt có chút mờ mịt, cười nói: "Có một tin tốt, tình trạng của nữ cảnh sát Sato không tệ, có thể rất nhanh liền có thể tỉnh lại."

"Vậy thì thật là tốt quá!"

Mấy đứa trẻ cũng rất vui vẻ, bởi vì Sato cũng coi như là người quen của bọn chúng.

Nhìn Ran mặc dù không rõ, nhưng đơn thuần bởi vì nghe được người quen tình huống chuyển biến tốt đẹp cũng vui vẻ theo, Lâm Giai cười nói: "Nếu Cảnh sát Sato tỉnh lại rồi, hay để Ran cũng cùng đi thăm cô ấy một chút đi, biết đâu ký ức sẽ khôi phục đấy."

"Đúng vậy! Nhìn thấy cảnh sát Sato không có chuyện gì, Ran có thể sẽ khôi phục lại ký ức!"

"Chú Mori, Thanh tra Megure có gọi điện thoại cho chú không? Chuyện kẻ tình nghi kia có thật sự là hung thủ không, ông ấy có nói gì không?" Conan thừa dịp Mori Kogoro tâm trạng không tệ, lập tức bắt đầu thăm dò.

Nhận được hồi đáp phủ định của Mori Kogoro xong, Conan có chút ngồi không yên. Vốn là sự kiện lần này có mấy người tình nghi, mặc dù Lâm Giai sớm đã bắt được Kazato Kyosuke, nhưng Conan cũng có chút để ý những kẻ bắn lén khác.

Đối với cậu thám tử tràn đầy tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ này mà nói, khi biết có vụ án còn chưa được phá, việc mặc kệ liền khiến toàn thân ngứa ngáy.

Ngày mai tìm một cơ hội đi xem xét một chút mới được.

Cậu bé nghĩ như vậy.

Mấy nhóc học sinh tiểu học vẫn đợi đến chạng vạng tối.

Chờ bọn nhóc rời đi, Kisaki Eri cũng giống như điều nghiên địa hình chạy tới nơi này, hơn nữa trên tay còn cầm bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn.

"Tiểu Giai cũng ở đây à."

"Vâng, dì Eri."

"... Cô xách theo những thứ này là?" Mori Kogoro nhìn những nguyên liệu nấu ăn Kisaki Eri đang xách trên tay, ánh mắt đăm đăm.

"Nguyên liệu nấu ăn, mắt anh không nhìn ra được à?"

"Tôi biết là nguyên liệu nấu ăn, nhưng chẳng lẽ cô tối nay định nấu cơm?"

"Đó là điều đương nhiên, hôm qua mừng Ran xuất viện mới ăn ở bên ngoài, nhưng hôm nay quả nhiên vẫn là nấu ở nhà có cảm giác ấm áp hơn."

Kisaki Eri nói đến đây, hướng về phía Lâm Giai và Ran lộ ra nụ cười ôn nhu: "Tiểu Giai cũng ở lại đây ăn cơm đi? Cùng nhau chờ đợi nếm thử món dì đặc biệt chuẩn bị nhé. Đúng rồi, còn có Conan nữa."

Một câu nói của cô, trong khoảnh khắc liền khiến Mori Kogoro và Conan tái cả mặt.

Trớ trêu thay, Ran mất đi ký ức chỉ cười gật đầu, tiếp đó Lâm Giai cũng nở nụ cười hòa nhã: "Ừm, cháu rất mong chờ đấy, dì Eri."

"Không phải, Lâm Giai!?" "Anh Lâm Giai!?"

Mori Kogoro và Conan đồng thời kêu lớn.

Chẳng lẽ anh ta chưa từng ăn đồ ăn Kisaki Eri làm sao?

Lâm Giai làm như hoàn toàn không biết gì cả, vẫn giữ nụ cười.

Nhưng sự thật anh đã ăn qua rồi.

Nói thật, món đó thực sự rất khó ăn.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Conan và Mori Kogoro lại rất vui, hơn nữa anh đều tính toán tốt rồi, chờ nấu cơm gần xong thì mượn cớ chuồn đi là được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro