Chương 54

Có lẽ đến ngày kết thúc, tiểu vương tử sẽ phát hiện tất cả những điều lưu lạc cẩu từng kể cho hắn về sự khôn khéo, về cách sinh tồn... toàn bộ đều là dối trá. Có lẽ hắn sẽ bắt đầu hối hận vì đã từng chân thành đối đãi.

Nhưng không sao cả. Thật đấy, tất cả đều không sao cả.

Himeno Ryo chớp mắt. Trong một thoáng, hắn hít thở nặng nề, như thể đang cố đè nén cảm xúc đang dâng trào.

Akashi Seijuro không biểu lộ gì đặc biệt khi nghe Himeno Ryo giải thích, nhưng lại đột nhiên lên tiếng:

"Cho nên... ngươi từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy, đúng không?"

Himeno Ryo không hiểu ý hắn, nghi hoặc nghiêng đầu.

"Gặp chuyện gì cũng không muốn chia sẻ với ai, luôn giấu hết mọi chuyện trong lòng. Nhìn bên ngoài tưởng ngươi với Ryota là cùng một kiểu người, thật ra hoàn toàn khác nhau."

"Nếu không có điều gì giữ ngươi lại, thì chỉ cần thấy không cần thiết nữa, ngươi sẽ biến mất, không để lại dấu vết. Không đúng sao?" Giọng Akashi Seijuro bình tĩnh đến lạnh lùng, như thể phải ép mình lý trí để nói ra những lời này.

Hắn trông rất tức giận — đôi mắt đỏ sẫm bùng lên ngọn lửa của phẫn nộ. Nhưng đồng thời, trong ánh mắt đó cũng có nét bất lực và thất vọng, giống như đang đối mặt với một điều gì đó dù dốc hết toàn lực cũng không thể giữ lấy.

Akashi Seijuro từng rất thích cưỡi ngựa. Hắn từng có một con ngựa yêu quý toàn thân tuyết trắng, tên là Tuyết Hoàn. Hắn dành rất nhiều thời gian cho nó.

Một kỵ sĩ giỏi có thể đối mặt với mọi điều khó thuần phục — chỉ cần điều đó không bỏ chạy.

"...Khoan đã, lúc nãy ngươi có phải nói gì đó không thích hợp không?" Himeno Ryo vẫn còn đang bị kéo vào cái đề tài mà Akashi Seijuro đột ngột ném ra như một vực sâu không đáy. Hắn có cảm giác như mình đang trôi dạt, sắp chìm nghỉm.

"Ta vẫn luôn đợi ngươi chủ động kể cho ta nghe, từ khi ngươi rời đi, cho đến lúc ngươi trở về." Giọng Akashi Seijuro rất nhẹ, mang theo một sự mệt mỏi mà chính hắn có lẽ cũng không nhận ra.

"Ngươi tưởng mình giấu giếm tốt lắm sao? Tưởng ta không nhận ra ngươi đã vướng vào thứ gì đó phiền phức không thể thoát thân?" Hắn lạnh nhạt nói, nhưng lời nói như một quả bom nặng nề rơi xuống giữa hai người.

Himeno Ryo cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Akashi Seijuro. Hắn sợ thấy được trong đó là thất vọng. Cuối cùng, hắn giống như một con chim nhỏ vừa thua trận, cụp cánh, cụp đuôi, lặng lẽ thừa nhận:
"...Thì ra ngươi đã phát hiện. Thật ra, ta đúng là gặp chút phiền toái."

"Có liên quan đến vụ nổ ở chung cư ngươi bảy năm trước?" Akashi Seijuro tiếp tục, "Sau chuyện đó, ngươi lập tức chuyển trường. Với chúng ta, lý do là gia đình ngươi muốn ngươi sang New York, nhưng ngươi vẫn sống một mình. Ngay cả cái cớ cũng lười dựng."

"Xem như vậy đi." Himeno Ryo gãi đầu, giọng trầm thấp, nghe như đang rất bối rối.

Cuối cùng, hắn như thể đã nghĩ thông suốt. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ nhẹ nhõm, như thể chuẩn bị thành thật thổ lộ điều gì đó vẫn giấu kín bấy lâu. Chỉ cần nói ra... thì mọi thứ sẽ kết thúc.

"Ta—" Himeno Ryo vừa định mở miệng thì đã bị một ngón tay chạm lên môi, ngăn lại.

"Hư—" Akashi Seijuro lên tiếng, như thể đang trách nhẹ một đứa trẻ không nghe lời.

Himeno Ryo ngẩn người ngước mắt lên, trân trối nhìn người trước mặt vừa đột ngột cúi xuống, tiến lại gần.

Khoảng cách giữa họ quá gần.

Đây là một khoảng cách hoàn hảo cho một nụ hôn — và cũng là một tư thế hoàn hảo cho điều đó.

Không thích hợp. Mọi thứ đều không đúng chút nào.

Trong đầu Himeno Ryo, chuông cảnh báo vang lên chậm chạp, kéo dài như một hồi còi khẩn cấp, đèn đỏ nhấp nháy loạn xạ — báo hiệu nguy hiểm cận kề.

Có thứ gì đó ấm áp, khẽ chạm vào trán hắn.

Không phải một nụ hôn, chẳng có gì xảy ra cả.

Akashi Seijuro chỉ đơn giản đặt trán mình lên trán Himeno Ryo. Mái tóc đỏ rũ xuống, những sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua nhau. Hai ánh mắt, trong khoảng cách gần đến nín thở, lặng lẽ giao nhau.

Himeno Ryo bỗng nghẹn giọng, bởi hắn nhận ra đây là một cử chỉ vô cùng thân mật, nhưng lại không chứa bất kỳ dục niệm nào. Một hành động như thế không nên xuất hiện ở con người – nó mang vẻ bản năng thuần túy của loài dã thú, những sinh vật không biết nói nhưng biết cách dùng cơ thể để bày tỏ sự tin tưởng và thiện ý.

Đây là cách mà những con sói đầu đàn đối xử với các thành viên quan trọng trong bầy – một kiểu an ủi dịu dàng, một lời cam kết không thành tiếng: "Ta sẽ không làm hại ngươi."

"Ta thật sự đã rất lo cho ngươi," Akashi nói, giọng khẽ như thở dài, "kể cả về tên đã biến mất kia."

"Cạch—" Cánh cửa phòng bệnh vốn đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Giọng lười nhác của Matsuda Jinpei vang lên trong không gian yên tĩnh:

"Bọn tôi tới thăm cậu đây."

Akashi Seijuro quay đầu lại, ánh mắt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn. Trong mắt hắn lúc này là một loại bực bội cố nén, trông hắn hệt như một con sói trẻ đang bị xâm phạm lãnh thổ – đầy cảnh giác và cảnh cáo.

Nhưng khi hắn nhìn thấy người đang đứng phía sau Jinpei, ánh mắt kia lập tức cứng lại.

Hagiwara Kenji nhanh chóng hiểu rõ tình hình trong phòng. Anh do dự lên tiếng, giọng không chắc chắn:

"Tụi tôi... có làm phiền hai người không?"

Himeno Ryo vừa nghe thấy giọng nói ấy, toàn thân liền căng cứng trong chớp mắt, như thể bị sét đánh trúng. Phản ứng chẳng khác gì một con báo tuyết bị giật mình – gần như muốn bật dậy khỏi giường, nhảy vọt lên ba thước.

"Không, đương nhiên là không." Akashi Seijuro lên tiếng, tay kín đáo dùng lực đè Himeno Ryo lại. Hắn nhanh chóng đứng dậy trước, bước lên phía trước, vươn tay chào Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei.

"Chào các anh, lần đầu gặp mặt. Tôi là Akashi Seijuro, bạn của Ryo. Còn hai người là...?" Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "bạn" trong câu nói.

"Bọn tôi là tiền bối cùng chỗ làm của cậu ấy. Lần đầu gặp, mong được chỉ giáo." Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji nhìn thiếu niên khí thế mạnh mẽ trong phòng bệnh, cũng không nghĩ nhiều, lần lượt đưa tay bắt lại.

"Nếu tôi nhớ không lầm... họ Akashi, chẳng lẽ là..." Vừa thu tay về, Hagiwara Kenji chợt nhớ ra vì sao cái tên này nghe quen đến thế.

Akashi – dòng họ thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính và thời sự. Là một trong ba tập đoàn tài phiệt lớn nhất – Akashi Group, và đương kim chủ tịch của tập đoàn đó... hình như cũng tên là Akashi Seijuro.

"Đúng, chính là Akashi đó." Akashi Seijuro hơi gật đầu, thản nhiên thừa nhận, không hề tỏ ra khiêm tốn – bởi hắn vốn dĩ chẳng cần phải khiêm tốn.

Mỗi cử động, từng lời nói của chàng trai trước mặt đều toát lên vẻ rèn luyện kỹ càng, cùng với một kiểu kiêu ngạo đến tự nhiên. Nhìn hắn, ai cũng có cảm giác... người này dường như chẳng thuộc về cùng một thế giới với những người còn lại trong căn phòng này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro