Chương 68

"Hay quá, Ayumi thích nhất là công viên giải trí!" Nhóm thám tử nhí bên cạnh lập tức hò reo.

"Cái gì công viên giải trí?" Himeno Ryo ngơ ngác, không hiểu sao trong lịch trình vốn sắp xếp sẵn lại đột nhiên thêm vào một hoạt động kỳ lạ như vậy.

"Ta quên nói với cậu à? Chính là công viên chủ đề ở Osaka đó. Vé đều đã mua hết rồi." Hattori Heiji hăng hái nói.

"Ta định ở nhà trò chuyện với chú Heizo, không cùng đi đâu..." Himeno Ryo vừa định từ chối.

"Tiểu Ryo ngày thường đã vất vả lắm rồi, nghỉ được vài hôm thì đừng phí thời gian lo cho ông già này. Cứ đi chơi vui vẻ với bọn trẻ đi." Hattori Shizuka cắt lời, giọng dứt khoát khiến Himeno không thể phản bác.

Conan cũng phụ họa bằng giọng nhỏ nhẹ, "Himeno ca đi cùng đi mà, bọn em muốn chơi cùng anh."

Nhóm thám tử nhí cũng đồng loạt phụ họa khiến Himeno Ryo cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài, "...Được rồi, vậy thì làm phiền."

Sau đó, vợ chồng nhà Hattori rời khỏi bữa tiệc trước để nhóm trẻ có thể thoải mái vui chơi. Không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt. Ngay cả mấy đứa nhỏ cũng lén nếm thử chút rượu gạo.

Chỉ có Himeno Ryo là không tham gia vào cuộc vui đó. Anh tựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhìn đám người trẻ tuổi trước mặt đang cười nói rộn ràng.

Hơi nước bốc lên từ các món ăn, tiếng cười đùa rộn rã, nước Coca lạnh trong ly thủy tinh nổi lên những bong bóng nhỏ màu trắng... tất cả đều như một giấc mộng đẹp mong manh, hư ảo.

Himeno Ryo mỉm cười, nụ cười mỏi mệt, vừa bất lực vừa cay đắng.

/

Sau khi buổi tiệc kết thúc vào đêm muộn, Okiya Subaru cùng Himeno Ryo ở lại dọn dẹp bàn tiệc rồi mới trở về phòng khách. Trong phòng, Mitsuhiko và Genta đã chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên đều đều.

Himeno Ryo cởi áo khoác, chui vào trong chăn. Okiya Subaru quay lưng về phía anh, bất động như thể đã ngủ.

Himeno cố tình lăn trở mình tạo ra chút động tĩnh. Quả nhiên, tiếng thở đều đặn của người kia lập tức ngừng lại.

Sau một hồi do dự, Okiya khẽ cất tiếng, "Cậu không ngủ được à? Có chuyện gì sao? Từ tối đến giờ trông cậu có vẻ không vui... có gì tôi giúp được không?"

Himeno Ryo xoay người lại, quay mặt về phía Okiya Subaru, rồi mới nhận ra đối phương cũng chỉ cởi áo khoác, giống mình.

Căn phòng không kéo rèm, ánh trăng rọi vào trong, chiếu lên khuôn mặt hai người, khiến đôi mắt họ sáng lấp lánh dưới thứ ánh sáng dịu dàng ấy.

"Hửm?" Không thấy Himeno trả lời, Okiya lại khẽ hỏi lần nữa, giọng thấp và trầm như đang thì thầm, vừa như dỗ dành, vừa như mê hoặc.

Có lẽ do tối nay uống không ít rượu, giọng của Okiya Subaru lúc này nghe trầm hơn ban ngày, như có thêm men say khiến cả người anh toát ra khí thế mạnh mẽ hơn thường lệ. Thật khó tưởng tượng một người chuyên nghiên cứu học thuật như anh lại có thể mang theo cảm giác áp lực đến vậy.

"Thật ra tối nay tôi vẫn luôn muốn hỏi," Himeno Ryo hơi nheo mắt nhìn anh, "Okiya tiên sinh, hôm nay rõ ràng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng vì sao anh lại đặc biệt để ý đến tôi như vậy? Quan hệ giữa chúng ta... đâu thân quen đến mức đó."

Okiya Subaru ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ Himeno Ryo lại trực tiếp như thế, không hề quanh co mà thẳng thắn nêu rõ thắc mắc.

"Trước khi trả lời, tôi muốn hỏi cậu một câu," giọng Okiya trở nên nghiêm túc nhưng vẫn xen lẫn chút lo lắng, như thể đây là điều quan trọng nhất với anh. "Cậu có tin vào chuyện vừa gặp đã yêu không?"

Himeno Ryo không cười nhạo câu hỏi ấy. Anh nhìn vào đôi mắt xanh lục ấy, như thể vừa nhớ đến một điều gì rất đẹp, trong mắt khẽ hiện lên một tia ý cười khó nhận ra.

Một lúc lâu sau, Himeno Ryo khẽ thở dài: "Tôi tin. Tôi luôn cho rằng, vừa gặp đã yêu là thứ tình cảm chân thành nhất trên đời."

"Vậy là đủ rồi." Okiya Subaru không giấu nổi sự hồi hộp, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa buông xuống một điều gì đó đè nặng trong lòng.

"Cậu hỏi vì sao tôi lại như vậy à?"

"Vì ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã... phải lòng cậu mất rồi."

Himeno Ryo cảm thấy như mình vừa nghe phải một điều không thể nào tin nổi.

"Đúng vậy, tôi đã phải lòng cậu ngay từ lần đầu gặp, và hiện giờ tôi đang cố gắng theo đuổi cậu," Okiya Subaru bình tĩnh nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Himeno Ryo, không một chút do dự.

Himeno Ryo không thể tin vào tai mình, khuôn mặt anh ngập tràn vẻ hoang mang, như thể những lời vừa rồi là một trò đùa không thể tưởng tượng nổi.

"Không, không, không, Okiya tiên sinh, anh chắc là nhầm rồi," Himeno Ryo hoảng hốt, gần như muốn bật dậy. Bức tường tự kiềm chế mà anh luôn mang trên mặt đã bị phá vỡ, anh không thể giả vờ như mình chưa nghe thấy điều gì nữa.

Giọng anh cao hơn vì quá kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ đến việc trong phòng còn có những đứa trẻ đang ngủ say. Vì vậy, anh nhích lại gần Okiya Subaru, giọng nói nhỏ xuống, gần như thì thầm.

"Dù không biết anh có đang đùa hay không, nhưng Okiya tiên sinh, như anh cũng đã nghe, tôi đã có người tôi thích rồi."

Anh dừng lại một chút, như thể hạ quyết tâm, rồi tiếp tục: "Xin lỗi, tôi không có khả năng yêu hai người cùng một lúc." Nói xong, anh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Okiya Subaru, ánh mắt anh thuần khiết nhưng cũng đầy kiên định.

Okiya Subaru giật mình, đôi mắt anh thoáng chốc trở nên lạnh lùng, một vẻ cứng rắn lạ thường hiện lên. Nhưng rất nhanh, anh nhận ra điều này, và một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khóe môi, che giấu đi sự lạnh lùng.

"Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm rồi. Tôi không có ý bắt cậu phải đáp lại ngay lập tức," Okiya Subaru cúi đầu, ánh mắt xanh lá của anh lấp lánh, như đang tìm cách khiến tình hình nhẹ nhàng hơn. Anh nháy mắt và cười một cách dịu dàng.

"Không, vấn đề không phải là thời gian. Sau này cũng sẽ không có chuyện tôi tiếp nhận đâu," Himeno Ryo bình tĩnh đáp lại, biểu cảm không chút thay đổi.

"Okiya tiên sinh cũng đã biết tôi có người tôi thích rồi. Vậy nếu chúng ta thực sự là... cùng một người, giả sử người đó là bạn anh, anh sẽ làm gì?" Himeno Ryo cố gắng dùng lý lẽ đánh bại Okiya Subaru.

"Hắn đã chết rồi, hắn sẽ hiểu thôi," Okiya Subaru trả lời nhanh chóng, không chút dao động, như thể anh chính là người bạn đã khuất đó.

"Nhưng tôi không thể hiểu được!" Himeno Ryo thở dài, cuối cùng không thể giữ được sự bình tĩnh.

Anh kéo chăn phủ kín đầu, "Okiya tiên sinh, tôi mệt rồi, chúng ta dừng chủ đề này ở đây thôi."

Nói xong, Himeno Ryo quay người, đưa lưng về phía Okiya Subaru, như thể hoàn toàn từ chối mọi sự giao tiếp tiếp theo.

Okiya Subaru chỉ khẽ nói một câu: "Chúc ngủ ngon, hy vọng cậu có những giấc mơ đẹp." Giọng anh trầm thấp, như một tiếng thở dài trong đêm hè tĩnh lặng. Sau đó, anh cũng quay lưng về phía Himeno Ryo, nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro