Chương 69
Sau khi xoay người, Akai Shuichi cau mày bực bội. Anh không nghĩ rằng, ở New York, chỉ gặp Himeno Ryo một lần, mà lại có thể vì sự kiện đó mà khiến tình cảm đối với anh sâu đậm đến vậy.
Nhưng hiện tại, anh là Okiya Subaru, không phải Akai Shuichi. Thân phận của Akai Shuichi đã chết, không thể nào từ trong mộ sống lại được.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Akai gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy, muốn để cho một người đã thích anh tiếp tục yêu thích, mà lại không thể khiến người ấy biết được sự thật về bản thân mình.
Trước đây, anh là một đặc vụ FBI ưu tú, còn thân phận Okiya Subaru chẳng có gì đặc biệt để có thể thu hút một người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt. Anh càng nghĩ tới cái vòng bạc đạn treo trên cổ Himeno Ryo lúc ban ngày, đầu anh càng thêm đau.
Thực tế, việc gặp Himeno Ryo ở Osaka lần này hoàn toàn là một sự tình cờ ngoài ý muốn. Anh không ngờ rằng, sau một thời gian dài tìm kiếm mà không có kết quả ở Nhật Bản, mình lại gặp được Himeno Ryo ở đây.
Đây là cơ hội tốt nhất, vì anh chỉ có thể tiếp cận Himeno Ryo vào lúc này. Anh cần mọi cách để tiếp cận, từ đó lấy được thông tin về "Rose" — tổ chức tình báo ẩn danh của Tổ Chức Áo Đen.
Bởi vì Himeno Ryo có thể là người duy nhất trên thế giới, ngoài Gin, biết được thông tin về "Rose."
Vì anh chính là em trai của "Rose."
Vấn đề duy nhất là thời gian quá ngắn, ngắn đến mức anh phải dùng hết mọi biện pháp để kéo gần khoảng cách với Himeno Ryo, phải gần thêm một chút, gần thêm một chút nữa.
"[Thỉnh ngươi rời xa tàu lượn siêu tốc, Conan đồng học, ta kia yếu ớt tổ chức quê quán chịu không nổi lần thứ hai đánh sâu vào.]"
"Đã biết, đã biết rồi, Ryo ca. Ngươi cứ ở đây trông mấy đứa nhỏ, còn ta và Kazuha đi trước chơi nhé." Hattori Heiji vừa nói xong, vội vàng kéo Toyama Kazuha đi, nhưng đúng lúc ấy, Himeno Ryo nhanh tay lẹ mắt, túm lấy chiếc mũ của anh và kéo lại.
"Không được chạy loạn! Mọi người phải ở cùng nhau." Himeno Ryo nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng giọng điệu vẫn kiên định như mọi khi.
"Ryo ca, ngươi có phiền phức lắm không vậy? Chúng ta đâu phải tiểu hài tử. Công viên giải trí đâu có gì nguy hiểm." Hattori Heiji cáu kỉnh, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước theo sau.
"Nhưng mà, tóm lại không được tách ra. Cùng ta hoặc Okiya tiên sinh đi, nghe rõ chưa?" Himeno Ryo không mảy may quan tâm đến sự phản đối của Hattori Heiji, vẫn kiên trì dặn dò.
Conan, nhìn thấy cuộc tranh luận không đi đến đâu, nhẹ nhàng khuyên: "Himeno ca ca, các ngươi là người lớn, đi chơi người lớn đi, đừng lo chúng ta, công viên giải trí thật sự an toàn mà."
"Làm sao lại không có nguy hiểm?" Himeno Ryo bỗng dưng chỉ tay về phía mấy nhân vật thú bông kỳ quái đang diễu hành, với ánh mắt đầy nghiêm túc.
Những con thú bông này được trang điểm thành những hình thù kỳ lạ—răng nanh sắc nhọn của người sói, nữ vu cưỡi chổi bay, vai hề đau khổ đánh trống jazz, những vết máu loang lổ trên người thợ cắt tóc... Chúng hát những bài ca kỳ quái và cứ diễu quanh công viên. Đôi lúc, chúng vẫy tay hoặc múa chổi, tạo thành cảnh tượng khá kỳ dị.
Cả nhóm thiếu niên trinh thám đều không khỏi lùi lại một bước, dán mắt vào những nhân vật này. Hattori Heiji nhăn mặt, nhưng không phản bác thêm nữa, chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Himeno Ryo không quan tâm đến phản ứng của họ, chỉ cúi đầu nhìn cuốn sổ tay trong tay, thỉnh thoảng liếc qua Okiya Subaru. Anh nhanh chóng đưa ra đề nghị: "Chúng ta hiện tại ở đây, sao không đi thử trò chơi ở khu vực Mỹ viên? Nghe nói trò này rất nổi tiếng và được nhiều người yêu thích."
"Hảo ——" Các thiếu niên đồng thanh hưởng ứng.
Bọn họ nhanh chóng túm tay Mori Ran và Toyama Kazuha, hào hứng chạy về phía trước. Hattori Heiji và Conan cũng bất đắc dĩ liếc nhau rồi chạy theo sau.
Himeno Ryo tiếp tục đi theo sau đám trẻ, như một người lớn bảo vệ, theo dõi mọi động tĩnh xung quanh. Trong khi đó, Okiya Subaru lặng lẽ đi tới bên cạnh Himeno Ryo, không làm ra tiếng động, chỉ chậm rãi bắt kịp anh.
Himeno Ryo, bất chợt nhận thấy Okiya Subaru đi gần mình, liền có chút né tránh. Nhưng ngay lập tức, Okiya Subaru đã tự nhiên bước đến bên phải Himeno Ryo, một cách tự giác giúp anh tránh khỏi dòng người đang di chuyển, bảo vệ cánh tay phải của anh khỏi va phải ai đó.
Okiya Subaru cười nhẹ, ánh mắt ấm áp lướt qua: "Himeno tiên sinh có huynh đệ tỷ muội sao? Nhìn ngài chăm sóc đám tiểu hài tử, có vẻ như rất có kinh nghiệm."
Himeno Ryo ngạc nhiên một chút vì câu hỏi của Okiya Subaru, nhưng không phản ứng quá mạnh, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Anh đã quen với việc được người khác nhìn nhận như một người đàn ông trưởng thành và cẩn trọng.
Khi nghe được câu hỏi từ Okiya Subaru, Himeno Ryo bất ngờ căng cơ thể nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng, thần thái cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Xem như có đi," Himeno Ryo trả lời, sau đó quay sang hỏi lại, "Còn Okiya tiên sinh thì sao?"
Okiya Subaru nhếch môi, ánh mắt thoáng chút ưu tư: "Ta là con một, cho nên rất ngưỡng mộ cái kiểu gia đình đông đúc, náo nhiệt ấy. Không khí lúc ấy chắc chắn rất vui vẻ."
"Vậy là ngươi sống trong một gia đình kiểu như vậy?" Himeno Ryo không giấu nổi sự tò mò.
"Không, ta chỉ có một người anh trai, ngoài ra không có thân nhân nào khác." Okiya Subaru lắc đầu nhẹ, không giấu giếm sự cô đơn trong lời nói của mình.
"À, thì ra là vậy, không có gì lạ khi ngươi lại chăm sóc Heiji như một người em trai." Himeno Ryo thả lỏng người, giọng nói có phần nhẹ nhõm hơn.
"Đúng vậy, ta luôn nghĩ, làm anh trai thì phải bảo vệ em trai, đó là trách nhiệm của một người anh trai." Giọng của Himeno Ryo thoáng chốc có chút oán trách, như thể đang chịu đựng một gánh nặng nào đó.
"Ân? Ngươi và anh trai ngươi không hòa thuận sao?" Okiya Subaru tinh ý nhận ra sắc thái khác lạ trên khuôn mặt Himeno Ryo và không bỏ lỡ cơ hội hỏi thêm.
"Ân..." Himeno Ryo đáp ngắn gọn, rõ ràng không muốn tiếp tục nói về chuyện này. Cái lắc đầu nhẹ và tiếng thở dài là tất cả những gì anh thể hiện. Okiya Subaru khôn khéo nhận ra và không tiếp tục truy vấn thêm nữa.
Trong lúc họ trò chuyện, tiếng thúc giục của Hattori Heiji vang lên từ phía trước.
"Ryo ca, Okiya tiên sinh, nhanh lên chút, đừng có mãi lề mề phía sau như vậy!" Hattori Heiji gọi vọng lại, nhưng chưa nói xong đã bị Conan nhanh chóng nhảy đến, dùng tay che miệng anh lại.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại không để ta gọi họ?" Hattori Heiji thắc mắc, kéo Conan ra khỏi người mình.
"Không có gì đâu," Conan lúng túng trả lời, ánh mắt lảng đi như muốn tránh khỏi câu hỏi tiếp theo.
Sau khi vào khu vực nước Mỹ, khung cảnh hai bên với kiến trúc đặc trưng đã khiến Himeno Ryo bất giác nhớ tới một thành phố mà anh đã từng đến – New York. Mọi chi tiết, từ kiểu dáng của các tòa nhà đến không gian xung quanh, đều mang lại cảm giác quen thuộc và khiến anh không thể tránh khỏi một chút bồi hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro