Chương 64-65
Yui quay đầu lại nhìn – người đàn ông kia, cô nhận ra ngay. Đó là Suzuki Shiro, cha của Sonoko và là chủ tịch tập đoàn tài chính Suzuki.
Mori Kogoro tự tin nói:
"Không có gì đâu, chỉ là một tên trộm vặt thôi! Tôi chỉ cần ba chiêu là bắt gọn ngay!"
Nói xong, ông ta phá lên cười sảng khoái.
Suzuki Shiro cũng bật cười ha hả theo – rõ ràng là một người tính tình thoải mái, cởi mở, không giống như những doanh nhân lạnh lùng thường thấy.
Tuy nhiên, ở một góc khác, Conan không khỏi phàn nàn trong bụng:
("Nói thì nghe hay lắm, nhưng có chút manh mối nào về tấm thiệp cảnh báo lần này đâu chứ!")
Cậu khẽ thở dài.
Sau khi trò chuyện vài câu, Suzuki Shiro mời mọi người đến tham quan "mục tiêu bảo vệ" trong lần này.
"Ồ! Đây chẳng phải là viên ngọc trai đen lớn nhất thế giới – Black Star sao?" – Mori Kogoro trầm trồ.
"Đúng vậy," Suzuki Shiro gật đầu, nói:
"Từ khi ông nội tôi có được viên ngọc này, sự nghiệp nhà Suzuki ngày càng phát đạt. Có thể nói đây là báu vật trấn gia truyền của chúng tôi."
Mori Kogoro gật gù, rồi quay sang hỏi:
"Nhưng mà, chẳng phải tên trộm đó nói sẽ ra tay vào ngày mai sao? Bảo vệ hôm nay cũng nghiêm ngặt quá mức rồi đấy."
Yui cũng đảo mắt quan sát xung quanh. Căn phòng khoảng hơn 30 mét vuông, có thể nói là cứ ba bước lại có một lính canh, năm bước một chốt gác. Các nhân viên an ninh đều cao lớn, dáng vẻ nghiêm nghị.
Chưa kể, còn có không ít người đang tuần tra liên tục khắp nơi. Quả thật là bố trí quá kỹ, trong khi hôm nay vẫn chưa đến "ngày dự báo gây án".
Nghe Kogoro nói vậy, Suzuki Shiro cười đáp:
"Đúng là như vậy. Trong thư cảnh báo, tên đó ghi thời điểm là ngày mai. Vì thế, từ đêm nay, cảnh sát sẽ tiến hành canh phòng cẩn mật. Dù gì thì tên siêu trộm 1412 cũng có thể đột nhập bất cứ lúc nào."
Nói như thế cũng đúng.
Bởi sau 12 giờ đêm, dù là sang ngày mới, thì cũng vẫn nằm trong khoảng thời gian hắn có thể ra tay. Nếu cảnh sát lơ là, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên:
"Cậu vừa nói cái gì?!"
Mọi người quay đầu lại – một trung niên cảnh sát đang quát tháo cấp dưới:
"Tôi đã nói rõ rồi mà! Phải điều động thêm người canh gác bờ sông! Nghe rõ chưa?! Siêu trộm sẽ đột nhập từ dòng sông Teimuzu đi thẳng vào bảo tàng!"
Nghe vậy, Suzuki Shiro vội đi tới hỏi:
"Thanh tra Chaki, cậu đã giải được mật mã trong thư cảnh báo rồi sao?"
"Ừm," viên thanh tra gật đầu, nghiêm túc nói:
"Trong thư có dòng chữ 'được sóng chỉ lối', ngụ ý rõ là hắn sẽ từ sông Teimuzu mà vào bảo tàng. Trong khu vực này, chỉ có nơi đó mới có sóng nước rõ ràng."
Yui khẽ vuốt cằm. Mấy hôm trước cô vẫn đang điều tra các dấu vết của Tổ chức Áo Đen, nên cũng có tìm hiểu qua đội ngũ cảnh sát.
Người đàn ông trước mắt tên là Chaki Shintarou, hiện đang công tác tại Đội Điều tra Đội trưởng Đội 2 thuộc Sở Cảnh sát Tokyo.
Conan hơi ngạc nhiên. Cậu liếc sang thấy Yui có vẻ đang suy nghĩ gì đó, bèn kéo nhẹ tay áo cô.
Yui cúi xuống, biết ngay cậu nhóc định hỏi gì, liền nhỏ giọng giải thích về Chaki.
Conan gật gù ra vẻ đã hiểu.
"Pffft ~ ahaha ~~~" – Mori Kogoro lại phá lên cười, khiến Chaki trừng mắt nhìn.
Nhưng rồi ông sững lại:
"Ủa? Không phải anh là Mori thành viên cũ của đội 1 sao?"
Mori Kogoro bước tới vỗ vai đối phương:
"Ngài thật là vẫn còn ngây thơ lắm, thanh tra!"
"Hả?" – Chaki ngạc nhiên.
Mori Kogoro tỏ ra đắc ý:
"Nghe 'sóng' thì nghĩ ngay đến đại dương, đại dương thì lớn nghĩa là Oki, mà 'ngôi sao' là chỉ đến các ngôi sao thần tượng. Mà ngày mai tại Hội trường Beika sẽ tổ chức buổi biểu diễn của Okino Yoko, nữ thần tượng nổi tiếng!"
"Hả?" – tất cả đều ngơ ngác.
Kogoro tiếp tục:
"Bài hát cuối cùng của cô ấy chính là 'Moon Lady'. Hơn nữa câu "mặt trăng chia hai người" điều này có nghĩa là siêu trộm 1412 sẽ xuất hiện vào khoảng 9 giờ tối, ngay sau khi buổi diễn kết thúc, ở khu vực quanh hội trường Beika!"
"Vậy mà cũng nghĩ ra!" – Conan thở dài, trán đầy vạch đen.
Yui cũng nhịn không nổi mà xoa trán. Dù cô không rành phá án, nhưng ông bố tự xưng là "thám tử" nhà mình mỗi lần nói lý luận thì... đối phương tin mới lạ!
Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra.
Chaki vuốt cằm nói:
"Thật ra... nghe cũng hợp lý đấy chứ!"
Conan và Yui suýt chút nữa thì té ngửa.
Suzuki Shiro lại còn tươi cười:
"Không hổ danh là Mori Kogoro – thám tử lừng danh!"
Chaki lập tức quay người hô lớn:
"Từ đội C đến đội E, tập trung ngay tại khu vực quanh hội trường Beika!"
"Rõ!!" – Đội cảnh sát nhanh chóng xuất phát.
Nhìn đoàn người rầm rộ rời đi, Conan chỉ biết ôm trán, định quay sang hỏi Yui thì thấy cô cũng đang lắc đầu – rõ ràng, cô chẳng tin vào cái "lý luận" của ông bố chút nào.
Conan bất lực thở dài, khẽ nhíu mày suy nghĩ.
("Nhưng mà mình cũng đâu giải được tin nhắn này!")
Ở phía khác, Chiyaki lại quát to:
"Này! Tên cảnh sát được điều đến từ tháng trước đâu rồi?"
Có người đáp:
"Hình như sáng nay anh ta dẫn theo cấp dưới đi làm gì đó rồi."
"Thật là... đúng lúc cần người lại chẳng thấy đâu!"
Ngay sau đó, một cảnh sát khác hỏi:
"Thanh tra, cũng đến giờ ăn rồi, hay là chúng ta..."
Cảnh sát rời đi, Sonoko mới quay sang nói:
"Yui, Ran, hai người ăn trưa chưa?"
Ran cười:
"Tụi mình ăn rồi trên đường đến đây."
"Ăn gì thế?" – Conan thoáng suy nghĩ, rồi ánh mắt lóe sáng:
("Khoan đã... chẳng lẽ là...?!")
Conan đột nhiên chạy vụt đi.
"Conan! Em đi đâu đấy?" – Ran gọi với theo.
Yui cau mày, kéo tay Ran cùng chạy theo.
Chỉ thấy Conan chạy đến bên cửa sổ, giơ đồng hồ đeo tay lên, làm gì đó trông rất kỳ lạ.
"Conan, em đang làm gì vậy?" – Ran tò mò hỏi.
"Em đang xác định phương hướng bằng đồng hồ." – Conan trả lời.
"Phương hướng?" – Yui nghi hoặc.
"Đúng vậy," Conan giải thích:
"Trước hết, cần đặt kim ngắn của đồng hồ chỉ về hướng mặt trời. Vì Nhật Bản nằm ở Bắc Bán Cầu, nên góc chia đôi giữa kim giờ và số 12 trên mặt đồng hồ sẽ chỉ về hướng Nam..."
Cậu chợt thấy Sonoko cũng đang đứng phía sau nhìn, liền đổi giọng:
"À... thật ra là... em chỉ đang thử lại cách mà anh Shinichi từng dạy em thôi!"
"Ra vậy~" – Ran gật đầu.
Sonoko thì bĩu môi.
Chỉ có Yui là nhướng mày, rõ ràng cô đã nhận ra điều gì đó.
Conan thấy nét mặt cô, cười thầm trong bụng:
("Yui phát hiện ra rồi... Nếu tối nay mình muốn lẻn ra ngoài, thì chắc chắn phải giải thích rõ ràng. Không thì cô ấy trói mình nhốt trong phòng mất!")
Conan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm tính toán:
"Phía Nam là hướng này, Tây Nam là khoảng 2 giờ 30... Chính là chỗ đó!"
Cậu giơ tay xác định vị trí:
"Thì ra là thế... mình đã giải được rồi, Siêu trộm 1412!!"
Mori Kogoro cùng mọi người cũng không ở Bảo tàng Beika nghỉ ngơi được bao lâu, rất nhanh sau đó, họ đã trở về nhà.
Chưa kịp nói gì khác, hai chị em nhà Mori đã bắt đầu... "bức cung" Conan.
Bởi vì cả Ran lẫn Yui đều đã nhìn ra rõ ràng: biểu cảm của Conan rõ ràng là biết được ý nghĩa của ám hiệu trong thư cảnh báo!
Conan cũng không định giấu giếm, chỉ cười đáp:
"Trong ám hiệu có nói 'khi mặt trăng chia tách hai người', thì 'hai người' ở đây là mặt trời và vệ tinh nhân tạo. Khi mặt trăng chia tức nghĩa là mặt trăng sẽ đi vào giữa hai thứ đó. Đài truyền thanh B.S ngừng phát sóng hắn sẽ tới khoảng từ 12 giờ rưỡi đến 4 giờ sáng. Đây cũng trùng khớp với hai chữ cái đầu của từ "Black Star" – B và S!"
Hai chị em Mori đều sững sờ.
"Ể? Còn có thể hiểu như vậy nữa à?" – Ran ngạc nhiên.
"Chờ đã," – Ran hỏi tiếp –
"Còn phần ám hiệu khác thì sao? Conan, cậu cũng hiểu luôn à?"
Conan gật đầu:
"Phần 'được sóng chỉ lối' – 'sóng' ở đây là sóng điện, nên có thể suy ra hắn sẽ đến từ hướng truyền tính hiệu của đài truyền thanh B.S."
Lúc này, Yui cũng lên tiếng:
"Hệ thống truyền sóng BS đường truyền từ tây sang nam qua góc 45 độ, và độ nghiêng trên trục hoành là khoảng 42.3 độ. Nếu đối chiếu từ vị trí của Bảo tàng Beika, thì nơi duy nhất đáp ứng được những điều kiện này là... sân thượng khách sạn Haido City, đúng không?"
"Chính xác!" – Conan gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
("Yui phản ứng vẫn nhanh thật... Nhưng mà...")
Yui hơi nhíu mày, thở dài:
"Nhưng mà... cái kiểu ám hiệu này là cái quỷ gì thế chứ?! Còn lôi cả nguyệt thực vào nữa!"
Nhìn dáng vẻ "phun tào" của Yui, Ran và Conan đều không nhịn được mà cười gượng.
Bởi vì cả hai đều biết – Yui chưa bao giờ hứng thú với việc giải mã ám hiệu cả. Rõ ràng lần này cũng thế. Nhưng thật ra, điều họ không biết, là Yui tức không phải vì ám hiệu quá phức tạp, mà vì ——
"À đúng rồi," – Conan chợt hỏi –
"Yui, cậu không có chút ấn tượng nào về tên trộm 1412 à? Nếu không, tôi có thể nhờ tiến sĩ Agasa tra giúp thông tin bên hồ sơ ba tôi."
Yui trầm mặc vài giây, rồi chậm rãi nói:
"Từ hôm qua, sau khi đọc cái thư cảnh báo kia... tôi đã tra thử một chút rồi. Quả thật, cái tên Siêu trộm 1412 này là một kẻ trộm có hành tung rất bí ẩn."
"Ể?! Chị mà cũng đi tra sao?" – Ran không tin nổi.
Yui từ trước đến giờ chẳng bao giờ hứng thú với mấy vụ trộm cắp hay các nhân vật kiểu "Robin Hood" như vậy cả.
Ngay cả Conan cũng giật mình, nhưng không dám hỏi nhiều. Trong đầu chỉ nghĩ thầm:
("Lý do thật sự khiến Yui chịu đi tra tên 1412 là gì chứ...? Thôi... chắc để sau nghe tư liệu từ tiến sĩ vẫn hơn.")
Conan thở dài, cười gượng trong bụng.
Yui cũng không phản ứng gì với biểu cảm của Conan, chỉ tiếp tục nói:
"Dựa theo tài liệu tôi tra được, tên trộm 1412 lần đầu xuất hiện là ở Paris cách đây 18 năm. Nhưng sau đó, hắn bỗng nhiên biến mất suốt 10 năm liền, có lời đồn rằng hắn đã chết. Vậy mà... tám năm trước, hắn lại bất ngờ 'tái xuất giang hồ'. Nghe nói, hiện tại hắn hoạt động chủ yếu ở Nhật Bản."
Nghe đến đó, Conan sửng sốt:
"Lần đầu gây án là tận 18 năm trước? Vậy nếu là cùng một người... thì giờ hắn cũng phải lớn tuổi rồi chứ!"
Ran ở bên cạnh bật thốt:
"Ể? Chẳng lẽ là như Sonoko nói... một ông chú siêu cấp đẹp trai?"
"..."
Yui và Conan đồng loạt quay sang nhìn Ran khiến cô nàng đỏ mặt.
Bắt quả tang rồi! Rõ ràng Ran cũng thấy tò mò với tên siêu đạo chích này.
Yui khẽ thở dài – cô em gái nhà mình đúng là dễ bị những tên 'hào nhoáng' làm lung lay.
Còn Conan thì... không hiểu sao trong lòng lại thấy khó chịu.
Yui lắc nhẹ đầu, tiếp tục:
"Có nhiều cách gọi để miêu tả hắn. Nào là 'Lupin của thời Bình Thành', nào là 'Ảo thuật gia dưới ánh trăng'... Nhưng cái tên được mọi người biết đến nhiều nhất là..."
"Biệt danh?" – Conan hỏi – "Là cái mà hôm qua Ran có nói phải không?"
Ran cũng tò mò nhìn Yui chờ đợi.
Yui khẽ nhếch môi:
"Có một tiểu thuyết gia rất hứng thú với hắn – một kẻ có thể đùa giỡn cảnh sát các nước như trò trẻ con. Người đó đã đơn giản hóa số hiệu '1412' thành... K - I - D."
"Kid...?" – Conan nhắc lại.
"Không sai," – Yui chậm rãi nói –
"Cho nên Suái trộm 1412 mới được gọi là... Siêu đạo chích Kid!"
Trong mắt Yui lóe lên một tia sáng.
Đúng vậy – Siêu đạo chích Kid, chính là kẻ họ đang nhắm đến tối nay.
Nhìn thấy vẻ mặt ngộ ra của Conan và Ran, Yui đứng dậy, thản nhiên nói:
"Không còn sớm nữa, chị đi chuẩn bị bữa tối."
"Không còn sớm?" – Conan và Ran đồng thanh, nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 5 giờ chiều.
"Ừ," – Yui đáp tỉnh bơ –
"Tối nay tôi cũng sẽ đi cùng."
"Hả? Đi đâu cơ?" – Conan hoảng hốt hỏi lại.
Yui dừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng vào cậu bé đang làm bộ ngây ngô. Gương mặt không biểu cảm, ánh mắt thâm trầm.
Conan đành cười trừ – đúng là không qua mắt được Yui.
Cậu quay sang Ran, và quả nhiên...
"Vậy em cũng đi!" – Ran nói ngay, đôi mắt sáng rực.
Đấy, biết ngay là thế mà!
Conan thở dài nhìn trời.
Yui không nói thêm gì, đi thẳng vào bếp. Ran cũng lon ton theo sau. Dù gì nếu tối nay phải ra ngoài, thì phải ăn sớm, nghỉ sớm, để giữ sức chứ! Cẩn thận không lát nữa chưa đuổi được trộm đã lăn ra buồn ngủ thì toi.
Conan ngồi lại, bất lực. Vì truyện mấy người hôm trước mà hai chị em nhà này cứ như lo lắng thái quá, khiến cậu khó lòng xoay xở.
Nhưng... nhìn tình hình này, có vẻ không thể ngăn họ theo cùng được rồi.
Hơn 11 giờ đêm, căn nhà họ Mori chìm vào yên tĩnh.
Yui cẩn thận mở cửa phòng, lắng nghe tiếng thở đều đều – xác nhận Kogoro đã ngủ say, mới ra hiệu cho Ran và Conan đi theo.
Cả ba rón rén chuồn khỏi nhà như ba... tên trộm nhí vậy.
"Chị, Conan, tụi mình cứ thế đi thẳng tới chỗ đó luôn à?" – Ran hỏi nhỏ, trong giọng mang theo chút háo hức.
Yui nhìn quanh rồi gật đầu:
"Ừ, trực tiếp qua đó luôn."
"Chuẩn rồi, giờ cũng sát rồi, đi sớm ôm cây đợi thỏ thì càng tốt." – Conan gật đầu cười.
Địa điểm hẹn – sân thượng ở khách sạn Haido City – cách văn phòng thám tử không quá xa. Mà giờ này bắt taxi thì không tiện, nên cả ba quyết định... đi bộ.
Thời tiết đã gần đến tháng Tư, ban ngày nóng bức, nhưng đêm đến thì gió mát nhẹ thổi qua, khiến tâm trạng cũng thư thả hơn. Dưới ánh đèn đường vàng ấm, bước chân họ nhẹ nhàng như đang đi dạo.
Vừa đi, Ran vừa cười hỏi:
"Chị ơi, sao hôm nay lại muốn cùng Conan đi theo chờ bắt Siêu đạo chích Kid thế?"
Yui liếc Ran một cái, giọng thản nhiên:
"Trước hết nên hỏi lại Conan, tại sao đã giải được ám hiệu mà không báo cảnh sát thì đúng hơn."
"Ể? Cũng đúng ha!" – Ran ngẩn người rồi quay sang nhìn Conan.
Conan chỉ gãi đầu, cười trừ:
"Tại vì... mình muốn tận mắt chứng kiến."
"Chứng kiến cái gì?" – Ran tò mò hỏi.
Conan ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt sáng rực:
"Mình muốn chính mắt nhìn thấy... một tên trộm giữa thời hiện đại vẫn còn giữ thói quen 'gửi thư cảnh báo trước khi hành động'!"
Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt thiếu niên Conan dường như phảng phất khí chất Kudo Shinichi thuở nào – quyết đoán, sắc sảo, và... một chút bất cần.
Ran hơi đỏ mặt. Gió có vẻ thổi mạnh hơn, sao nàng lại cảm thấy hơi... nóng?
Để trấn tĩnh, Ran quay sang hỏi Yui:
"Vậy còn chị? Vì sao hôm nay lại muốn đi theo?"
Yui nhìn Ran – khuôn mặt ửng đỏ nhẹ dưới ánh đèn. Ánh mắt cô lóe lên một tia ý vị, nhưng chỉ nói ngắn gọn: "Không còn sớm nữa, đi nhanh chút đi!"
"À... vâng!" – Dù bị hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng Conan và Ran cũng không truy cứu thêm. Dù sao thì câu hỏi của Ran vừa rồi cũng không dễ trả lời cho lắm.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến nơi – khách sạn Haido City.
"Chính là chỗ này sao?" – Ran ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt, ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt tròn xoe tò mò.
"Ừ, đi thôi!" – Conan gật đầu, lập tức chạy vào trước.
"Này, Conan! Đợi tớ với!" – Ran cuống quýt chạy theo sau.
Yui thì lặng lẽ liếc nhìn một chiếc xe trắng đậu cách đó không xa. Khóe môi khẽ cong lên, rồi nhanh chóng bước theo hai người.
Bên trong xe, người tài xế lo lắng nói nhỏ:
"Thanh tra... Có người vào rồi! Hai cô gái và một đứa trẻ đã chạy lên! Giờ phải làm sao?"
Ghế sau, một người đàn ông ngồi khuất trong bóng tối, giọng điềm tĩnh:
"Không sao, chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Bây giờ chỉ cần đợi mà thôi."
Trong khi đó, nhóm ba người đã vào đến khu vực sảnh lớn của tòa nhà. Conan chạy nhanh phía trước, Ran thì vui vẻ không kém. Cả hai đều không để ý đến không khí có phần bất thường ở nơi này.
Chỉ có Yui hơi cau mày khi nhìn thấy lượng người trong đại sảnh rõ ràng không giống như bình thường. Vừa định quan sát kỹ hơn thì đã nghe Ran gọi lớn:
"Chị ơi! Mau lên đi!"
"Đến đây!" – Bị em gái gọi, Yui cũng không buồn để tâm thêm, dù sao nơi đây chắc chắn đã bị cảnh sát canh giữ nghiêm ngặt rồi.
Thang máy nhanh chóng đưa cả ba lên tầng cao nhất.
Vừa bước ra, trước mắt họ là một tấm biển lớn chắn ngay lối lên mái:
"Khu vực cấm – Ngoại trừ nhân viên không phận sự miễn vào!"
Cả ba chẳng mảy may để tâm. Conan luồn người qua khe chắn, Ran thì nhảy qua luôn, còn Yui đi vòng bên cạnh một cách bình thản.
Lên đến tầng mái, Yui lại là người dẫn đầu. Dù gì, Conan chỉ là một đứa trẻ, còn Ran là em gái mình – cô đương nhiên sẽ là người che chắn phía trước.
"Cạch" – Yui nhẹ nhàng mở cánh cửa dẫn ra mái, không lập tức bước ra mà đứng chờ vài giây, lắng nghe xung quanh. Sau khi chắc chắn không có gì bất thường, cô mới bước ra ngoài.
Trên tầng mái gió lồng lộng, ngoài kia là khoảng trời đêm rộng lớn, trăng tròn rực sáng. Xa xa, ánh đèn của bảo tàng Beika sáng rực.
"Chị ơi, Conan, chỗ kia là bảo tàng đúng không?" – Ran chỉ tay về phía bên kia, giọng đầy hứng thú.
Conan gật đầu. "Đúng vậy."
Cậu đặt xuống sàn mái một tấm bảng nhỏ đã chuẩn bị từ trước, rồi cắm pháo hoa vào đó. Ngẩng đầu lên, cậu cười: "Xong rồi, chuẩn bị sẵn sàng!"
Yui cúi nhìn đồng hồ:
"Bây giờ là 12 giờ 29 phút. Nếu đúng như ám hiệu, Siêu đạo chích Kid sắp xuất hiện."
"Ừ." – Conan gật đầu.
Ran bật cười:
"Nếu Sonoko biết tụi mình đi chờ bắt Kid, chắc chắn sẽ tức chết mất!"
Cả Conan và Yui đều tưởng tượng ra vẻ mặt ai oán của Sonoko, không nhịn được bật cười.
Nhưng ngay sau đó – ba người lập tức im bặt.
Một cái bóng lướt qua phía xa.
Cả ba đồng loạt quay đầu lại.
Bỗng chốc, một bóng người toàn thân trắng toát lặng lẽ hiện ra, không một tiếng động. Trong màn đêm tĩnh lặng này, người ấy cứ thế... âm thầm, lặng lẽ đáp xuống ngay trước mặt mọi người!
Ánh mắt hắn như xuyên thấu mọi thứ, bình thản mà kiêu hãnh, nở một nụ cười không chút sợ hãi.
Bầu trời đêm thẫm màu lam sẫm, thậm chí ánh trăng rằm tuyệt đẹp cũng như bị phủ lên một lớp sương mỏng mơ hồ. Và chính dưới ánh trăng ấy, con người kia hiện lên – quá đỗi đặc biệt, quá đỗi khó quên...
"Là... Siêu đạo chích Kid..." – Ran lẩm bẩm.
Yui khẽ chạm tay lên cằm, trong mắt ánh lên một tia hứng thú:
"Quả nhiên là cậu."
Khác với vẻ kinh ngạc của hai chị em Mori, Conan lại chăm chú quan sát – từng bước đi, dáng người, động tác. Trong lòng cậu không ngừng tính toán:
"Trông rất trẻ... Không thể nào là trung niên như lời đồn... Có khi chỉ khoảng hai mươi? Hoặc thậm chí ít hơn..."
Kid dừng bước trước mặt ba người. Hắn lịch thiệp cúi người một cái, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:
"Chào buổi tối. Thật vinh dự khi được gặp ba vị dưới ánh trăng tuyệt đẹp thế này. Không biết... ba người đang làm gì ở đây vậy?"
Ran vô thức nắm chặt tay áo của Yui – dù Kid có vẻ thân thiện, nhưng ai cũng biết, trước mặt họ lúc này là tên trộm khét tiếng nhất thế giới.
Yui vẫn im lặng, ánh mắt không rời khỏi đối phương.
Chỉ có Conan – cậu không nói gì, lặng lẽ bật một chiếc bật lửa, châm ngòi pháo hoa.
Xẹt— BÙM!
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vẽ nên một bức tranh rực rỡ ngay giữa màn đêm.
Conan cười toe toét:
"Tụi em... đang bắn pháo hoa thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro