Chương 46


Mưa rơi tí tách không dứt, làm không khí càng thêm ảm đạm.

Trên chiếc xe màu lục đậm, người phụ nữ tự xưng là Edogawa Fumiyo đang cầm điện thoại, gọi cho ai đó với thái độ kính cẩn. Qua giọng nói, rõ ràng người ở đầu dây bên kia chính là cấp trên của bà ta.

"Cái gì? Để nó chạy thoát à?" Một giọng nam trầm, lạnh lẽo vang lên.

"Thật xin lỗi! Tôi đã sơ suất quá!" Edogawa Fumiyo vừa lái xe, vừa lo lắng đáp. "Nhưng tôi chắc chắn rằng đứa nhóc đó chính là Kudo Shinichi! Không thể sai được!"

Người đàn ông ở đầu dây kia cười lạnh. "Thật vậy sao? Nếu đúng là nó đã bị thu nhỏ, thì mau tìm cho ra. Nếu nó tìm được đến cảnh sát, thì mọi chuyện sẽ rắc rối."

"Nhưng mà... tìm nó ở đâu bây giờ?" Edogawa Fumiyo có chút bối rối.

"Không cần lo lắng," giọng người đàn ông trầm ngâm. "Trong tình huống như thế này, nó chắc chắn sẽ đến nhà của tiến sĩ Agasa."

Quả đúng như lời hắn nói, lúc này Conan không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tìm đến tiến sĩ Agasa.

"Chết tiệt! Mình đã quá bất cẩn rồi! Giờ không liên lạc được với Ran và Yui, mà quay lại văn phòng thám tử Mori thì chỉ tổ nguy hiểm thêm. Tốt nhất là đến gặp tiến sĩ Agasa trước!"

Thở dài một hơi, Conan đội mưa nhỏ, nhanh chóng chạy về hướng nhà tiến sĩ Agasa.

Khi đến gần nhà tiến sĩ, Conan phát hiện ông không có ở nhà. Không còn cách nào khác, cậu đành đứng chờ. Mưa nhỏ đã ngừng, nhưng không khí vẫn lạnh buốt, những cơn gió nhẹ thổi qua làm Conan rùng mình.

Cuối cùng, từ xa, Conan thấy tiến sĩ Agasa đang trở về. Cậu mừng rỡ định chạy ra thì bất ngờ bị một cánh tay từ phía sau siết chặt, một chiếc khăn tay bịt kín mũi và miệng cậu.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, Conan chỉ kịp nhìn qua đôi mắt lờ mờ thấy hai bóng dáng quen thuộc thoáng qua góc đường.

Ran... Yui... Đừng lại gần...

Trong khi đó, hai chị em nhà Mori đang hối hả quay về nhà sau buổi mua sắm.

"Tụi con về rồi đây!" Ran tươi cười nói lớn.

"A, các con về rồi!" Mori Kogoro ngẩng đầu nhìn hai cô con gái yêu quý.

"Ba, con mua bánh kem về này!" Yui vừa nói vừa lấy chiếc bánh kem ra, mắt đảo quanh tìm kiếm. "Conan đâu rồi? Nó ra ngoài sao?"

"Vừa nãy mẹ của nó đến đón nó đi rồi!" Mori Kogoro vừa ăn bánh kem vừa cười hề hề. "Bà ấy còn nói sẽ quay lại cảm ơn chúng ta nữa!"

"Mẹ của Conan?" Ran sửng sốt. "Ba, người đó trông thế nào?"

"À, bà ấy tự giới thiệu là Edogawa Fumiyo, bảo rằng là mẹ của Conan."

Ran và Yui nhìn nhau, gương mặt đầy lo lắng.

Yui nheo mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai em gái, nói trấn an: "Ba, tụi con có chút việc cần ra ngoài."

Không đợi ông hỏi thêm, hai chị em đã vội vàng chạy ra ngoài.

Trên đường, Ran lo lắng hỏi: "Chị, Conan làm sao bây giờ?"

Yui đi nhanh về phía trước, nói chắc nịch: "Chúng ta sẽ tìm nó! Trên người Conan luôn mang theo huy hiệu thám tử nhí. Huy hiệu đó có thể định vị được bằng kính truy tìm của tiến sĩ Agasa. Chúng ta sẽ đến đó trước."

"Ra là vậy! Vậy thì mau lên!" Ran gật đầu đồng tình.

Cả hai nhanh chóng chạy đến nhà tiến sĩ Agasa.

Khi đến nơi, họ thấy tiến sĩ Agasa vừa mới trở về. Ran liền gọi lớn: "Tiến sĩ!"

"Ồ, Yui-chan, Ran-chan, có chuyện gì vậy?" Agasa tiến sĩ cười chào hỏi.

"Tiến sĩ, Conan đã gặp chuyện rồi!" Ran vội vàng nói.

"Cái gì? Shinichi?" Agasa tiến sĩ ngạc nhiên. "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Cậu ấy có thể đã bị tổ chức Áo Đen bắt đi!" Yui bình tĩnh giải thích. "Trước đó vài ngày, Conan đã bất cẩn để lộ giọng thật của mình. Có lẽ đó chính là lý do khiến họ phát hiện ra cậu ấy."

"Trời ạ! Giờ chúng ta phải làm sao đây?" Tiến sĩ Agasa bối rối hỏi.

Yui giơ chiếc kính theo dõi trong tay lên và nói bình tĩnh: "Tạm thời chưa có gì nguy cấp. Conan không phải người dễ dàng để lộ thân phận. Nhân cơ hội này, cháu sẽ nghĩ cách tìm và cứu cậu ấy. Tiến sĩ, bác và Ran cứ ở lại đây."

"Không, em muốn đi cùng!" Ran lập tức phản đối.

"Ran..." Yui hơi nhíu mày, vẻ không hài lòng.

"Chị, em không thể ngồi đây mà chờ được! Nếu đi cùng, ít nhất em cũng có thể giúp được gì đó mà!" Ran vội vàng nài nỉ.

Yui chần chừ một lúc rồi thở dài: "Được rồi, nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời đấy!"

Cô biết rõ tính cách của Ran. Dù có ngăn cản, khả năng cao cô bé cũng sẽ tìm cách đi theo. Thà mang theo từ đầu còn hơn để Ran liều lĩnh hành động một mình.

"Nhưng tiến sĩ, bác nên ở lại. Phải có người ở đây để dự phòng." Yui nhấn mạnh.

"Hiểu rồi, bác sẽ ở lại." Agasa tiến sĩ đồng ý ngay.

Không chần chừ thêm, hai chị em Mori bắt taxi, dựa vào tín hiệu từ kính theo dõi để lần theo dấu vết Conan.

Lúc này, Conan đã bị Edogawa Fumiyo đưa đến một căn nhà nằm ở vùng ngoại ô.

Trong cơn mơ màng, cậu dần tỉnh dậy. Một chút hoang mang thoáng qua, nhưng Conan nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.

"Đây là đâu?" Conan nhìn quanh căn phòng, nhận ra đây là phòng bếp với một số vật dụng như tủ lạnh và tủ âm tường.

Nhận ra mình bị trói, cậu cố gắng đứng dậy, lảo đảo tiến đến gần tủ bát, nơi có một khung cửa sổ.

"Lầu hai... Đúng rồi, chắc bọn họ đưa mình lên đây khi mình bất tỉnh." Conan lẩm bẩm, liếc xuống dưới và nhìn thấy chiếc xe màu xanh lục đậm.

Khi đang quan sát xung quanh, cậu nghe thấy tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào:

"Sao? Vẫn chưa xử lý thằng nhóc đó à?" Một giọng nam lạnh lùng vang lên, rõ ràng đã bị thay đổi qua thiết bị chỉnh âm.

"Làm ơn, đừng ép tôi như vậy. Đây là mệnh lệnh từ cấp trên," giọng của Edogawa Fumiyo đáp lại.

Conan lặng lẽ áp tai vào cửa, nhìn qua một lỗ nhỏ trên cánh cửa. Cậu thấy Edogawa Fumiyo đang đối thoại với một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng xanh thẫm, đội mũ dạ cùng màu.

"Đó là hắn? Nhưng người này là ai?" Conan tự hỏi, mắt chăm chú theo dõi.

Người đàn ông đeo mặt nạ trắng quay lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua phía Conan, khiến tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

"Không ổn rồi, hắn phát hiện mình!" Conan vội nằm xuống, giả vờ bất tỉnh.

"Thằng nhóc đó tỉnh chưa?" Edogawa Fumiyo hỏi.

"Hình như chưa, tác dụng của thuốc vẫn còn," người đàn ông đáp, giọng lạnh lùng. "Nhưng... đây thật sự là Kudo Shinichi sao?"

Edogawa Fumiyo cười nhạt: "Đến giờ tôi vẫn khó tin. Nhưng ngày Kudo Shinichi biến mất lại trùng khớp với thời điểm thằng nhóc này xuất hiện ở văn phòng Mori. Thêm vào đó, những vụ án gần đây ở đó đều được phá một cách hoàn hảo. Rất có thể, loại thuốc mới của tổ chức đã thu nhỏ cơ thể hắn."

Conan nằm trên sàn, mồ hôi lạnh toát ra khi nghe thấy những lời này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro