Chương 2 : Hệ thống rút thẻ online

"Cô, cô nhất định sẽ không giết tôi đấy chứ?" Detective giả vờ kiêu ngạo ngẩng cằm, nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy, trực tiếp bộc lộ sự bất an trong lòng.

Vermouth liếm đôi môi đỏ mọng, thật là ngon, cô cảm thấy thiếu niên ngây thơ này cực kỳ gợi cảm, một loại cám dỗ trí tuệ không thể cưỡng lại được.

Cô giơ tay xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt kiều diễm, thấy thiếu niên không dám mở mắt, không khỏi bật cười, bầu không khí u ám lập tức được giải tỏa.

"Cái gì? Vừa rồi cậu rất táo bạo mà, bây giờ lại như con chim cút thế?" Vermouth không biết từ khi nào đã cầm trên tay một khẩu súng dành cho nữ.

Cô tiến lại gần Detective, từ từ đẩy cậu vào tường, tay phải cầm súng áp vào ngực cậu, đôi mắt trong veo nhìn vệt kem ở khóe miệng cậu, ý tứ sâu xa nói: "Thật đáng yêu."

Cô hơi nghiêng người về phía trước, vén mái tóc vàng dưới vành mũ của Detective lên, lạnh lùng cảnh cáo: "cậu không nghe nói rằng biết càng nhiều, chết càng nhanh sao?"

Detective mở mắt, đôi mắt màu tím xám của cậu sắc bén đến nỗi dường như có thể phân tích rõ ràng từng tất da, nội tạng và thậm chí cả hướng lưu thông máu của một người, thậm chí còn có thể tiết lộ cả những điều riêng tư đen tối và đáng xấu hổ nhất.

Dưới đôi mắt trong trẻo đó, Vermouth không khỏi lùi lại một bước, cơ thể vô thức trở nên cảnh giác.

Đó là phản xạ có điều kiện khi một người bị xâm nhập vào lãnh địa an toàn!

Có vẻ như Detective đã xác nhận được sự an toàn của mình từ thông tin mà Vermouth tiết lộ nên nhanh chóng thu lại vẻ mặt khó chịu đó.

Cậu nói rất to: "Nhàm chán! Nhàm chán!"

Sau khi nhận ra rằng người phụ nữ này sẽ không tức giận và giết người, cậu lại tỏ ra buồn chán, và phàn nàn lớn tiếng như một đứa trẻ hư hỏng: "Không phải lỗi của tôi, là cô tự đâm vào tôi. Tôi là một thám tử, và khi một thám tử đối mặt với một bí mật thì không thể không muốn giải quyết nó! Tôi không cố ý."

Câu phát biểu này thật trẻ con và ngây thơ đến nỗi khiến người ta bật cười.

Trong thế giới người lớn, không thể chỉ cần nói "Tôi không cố ý" rồi là có thể bỏ qua.

Vermouth giơ ngón trỏ trái lên nhẹ nhàng ấn vào môi, nói bằng giọng điệu xinh đẹp đầy thần bí: " A secret makes a woman woman."

Nữ minh tinh quyến rũ trách móc với nụ cười ngọt ngào: "Khám phá bí mật của một người phụ nữ không phải là hành vi của một quý ông đâu".

"Vậy thì bây giờ hãy đi với tôi một chuyến đi." Cô ra lệnh bằng một giọng trầm thấp.

Một thám tử tài giỏi như vậy hẳn phải sống tốt dưới ánh mặt trời. Đáng tiếc, cậu lại quá tùy hứng, thấy quá rõ ràng rằng cậu không hiểu lòng người, tùy tiện vạch trần những bí mật không thể vạch trần. Rum sẽ không buông tha cho cậu.

Loại trí tuệ này chỉ có thể dùng cho tổ chức, nếu không thì phải bị phá hủy hoàn toàn, tuyệt đối không thể để cậu trở thành kẻ thù của tổ chức.

"Không!" Detective từ chối, một ánh nhìn ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt tím xám của cậu.

Cậu chỉ vào viên cảnh sát đang chậm rãi đi về phía lối vào con hẻm và ưỡn ngực đầy tự hào: "Tôi đã đoán trước được hành động của cô trước khi vào con hẻm này rồi. Logic hành vi của cô đối với tôi quá rõ ràng. Vì vậy, tôi đã gửi tin nhắn cho cảnh sát Megure trước, bảo ông ấy lát nữa tôi sẽ đi lấy lời khai."

"Nếu đại minh tinh không rời đi ngay bây giờ thì cô sẽ không thể rời đi được nữa đâu."

Cậu kết luận một cách đầy tự tin, giống như một con mèo chiến thắng giành được một miếng cá khô nhỏ vậy, vẫy đuôi chiến thắng: "Tôi thắng ván này rồi."

Vermouth nhìn cậu thật sâu, cất súng đi trước khi cảnh sát đến và nói đầy ẩn ý: "Cậu bé dễ thương, cậu đã quá thông minh quá rồi."

Rum, người đã lắng nghe toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, chắc chắn sẽ bị trí tuệ của Detective làm cho động tâm. Ông ta sẽ hành động nhanh thôi. Cô tự hỏi liệu mình có cơ hội gặp lại được Detective hay không.

Cô che giấu sự hối tiếc trong đáy mắt mình và quay đi không chút do dự.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Vermouth, chàng trai tóc vàng da ngăm vui vẻ vẫy tay chào các cảnh sát: "Cảm ơn các anh vì đã làm việc chăm chỉ."

Người cảnh sát mỉm cười và quay người đi.

Người đó không phải do cảnh sát Megure phái đến, mà là một cảnh sát trực định kỳ ở con hẻm này. Tuy nhiên, tạm thời lừa Vermouth đi cũng không thành vấn đề.

Trong hẻm tối, Furuya Rei thu hồi nụ cười, tất cả sự trẻ con xung quanh đều biến mất, cậu hơi điều chỉnh biểu cảm nhỏ của mình, cả người trở nên nghiêm túc và cẩn thận, một cảm giác chính trực phát ra từ xương cốt. Đó mới là con người thật của cậu.

Thủ khoa học viện cảnh sát, Furuya Rei.

Furuya Rei xem lại hành động thu hút sự chú ý của Tổ chức Áo đen. Rất tốt, không có sai sót nào. Bây giờ cậu chỉ cần chờ phản ứng của tổ chức thôi.

Cậu bước ra khỏi con hẻm tối với sự hài lòng. Bước chân của cậu không nhanh nhẹn và vui tươi như Detective, mà sắc bén và vững vàng đầy mạnh mẽ và kiên quyết.

Sau đó, cậu đứng ở lối vào con hẻm, miệng giật giật, không nhúc nhích.

Tại sao Detective lại có thuộc tính mù đường vậy chứ?!

Cậu trầm mặc nhìn chằm chằm vào một vài ngã tư mà cậu không thể phân biệt được sự khác biệt nào cả.

Cậu có chút buồn phiền vì mình không mang điện thoại di động đi khi rời khỏi khu huấn luyện, tạm thời không thể liên lạc được với bất kỳ ai, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ngã tư giao lộ, hy vọng người tốt bụng tiếp theo đi ngang qua sẽ nhặt luôn cậu về nuôi.

Đợi đã, tại sao cậu lại muốn được ai đó nhặc về nuôi chứ?

Furuya Rei giật mình cả kinh, lập tức quay mặt đi. Quả nhiên tất cả đều là lỗi của Detective!

Dưới khuôn mặt vô cảm của cậu là một trái tim tan vỡ, một màn hình ánh sáng trong suốt chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy từ từ mở ra trước mắt cậu, một hàng chữ đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

[Vào vai một thám tử trẻ con không hiểu bản chất con người]

Đó là một câu chuyện dài, hôm qua vào ngày 1 tháng 10.

Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, Furuya Rei gia nhập bộ Công An và nhận được một nhiệm vụ bí mật, khi cậu đang nỗ lực chuẩn bị trong khu huấn luyện bí mật.

Một hệ thống gọi là nhập vai nhân thiết đã trói buộc cậu một cách khó hiểu và tặng cho cậu một gói quà lớn.

Gói quà là một cuốn truyện tranh dày, hé lộ cốt truyện chính về cuộc sống thám tử thường ngày của học sinh tiểu học và cuộc đụng độ với tổ chức đen tối.

Thành thật mà nói, nếu không phải cậu tìm thấy tên những người quen thuộc trong truyện tranh và xác nhận truyện tranh là hướng đi thực sự của thế giới này, cậu sẽ không bao giờ tin rằng nhóm bạn ngốc của cậu sẽ chết hết trong tương lai mà không còn một ai sống sót.

Chết tiệt, không thể chấp nhận được nếu mà không đấm cho mỗi đứa một cú.

Furuya Rei hít một hơi thật sâu và cẩn thận nghiên cứu các chức năng của hệ thống với thái độ khoa học nghiêm ngặt.

Hệ thống rút thẻ nhân thiết là hệ thống phụ trợ, không có trí tuệ. Ký chủ rút thẻ mỗi mười lăm ngày một lần, diễn tròn vai nhân thiết được rút ra. Giá trị cảm xúc của các nhân vật quan trọng trong thế giới này đối với nhân thiết được ký chủ diễn càng cao, thì mức độ thành công càng cao.

Mức độ hoàn thành có thể đổi thành tích phân và có thể mua đạo cụ trong trung tâm thương mại để giúp bản thân hoàn thành nhiệm vụ.

Một mặt là vì số phận tương lai của 5-4=0, mặt còn lại là vì nhiều đạo cụ cứu hộ khác nhau.

Furuya Rei không do dự lâu mà chấp nhận hệ thống và nhấn mạnh nút rút thẻ.

Sau khi ánh sáng vàng lóe lên, một giọng nói ngây thơ của trẻ con vang lên trong tâm trí cậu.

"Tôi là một thám tử. Tôi thích kem ốc quế và bí mật."

"Liết mắt một cái không phải là thấy rõ rồi sao?"

"Thế giới này thật nhàm chán. Mọi người tôi thấy đều giống như NPC, tiết lộ mọi bí mật của họ cho tôi. Thật trong suốt và nhàm chán."

"Ngoại trừ tôi, thế giới này đều là quái vật."

"Tôi sẽ không phạm tội, đó là sự thật đã định."

Các câu được kết hợp thành một tấm thẻ, trên đó có ghi: thám tử trẻ con không hiểu bản chất con người.

Furuya Rei vô thức đưa tay ra sau lưng, chiếc còng tay không tồn tại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Vậy, cậu có thực sự muốn hợp nhất thẻ này không?

Cậu luôn cảm thấy nhân vật này rất nguy hiểm.

Cậu sẽ không tự đem chính mình đưa vào trước khi được cử đi vào tổ chức đâu nhỉ?

Không đời nào đâu...nhỉ?

Ngồi trong ký túc xá của khu huấn luyện, Furuya Rei thần sắc ngưng trọng. Sau một hồi do dự, cậu quyết định tiến hành.

Bây giờ ta chỉ có thể hy vọng rằng nhân thiết tiếp theo sẽ là một người tốt.

Lúc này, cậu hoàn toàn không biết rằng tấm thẻ tiếp theo sẽ là một chàng trai vui vẻ, tươi cười nhưng thích tự tử.

Sau khi xác nhận đã hợp nhất với thẻ, cậu mở mắt ra và phát hiện toàn bộ thế giới đã thay đổi.

Mọi thứ trước mặt cậu đều trong suốt và tất cả mọi thứ đều có ghi chú.

'Cái bàn này đã không được thay đổi trong ba năm.'

"May mắn là, bộ đồ giường mới khoảng 80%."

'Bạn nghĩ chiếc đĩa chưa rửa này là của ai?'

"Cái tủ này là đồ cổ."

"......"

Furuya Rei đầu tiên là bị choáng ngợp bởi lượng thông tin dày đặc trước mắt, sau đó lại bị nghẹn họng bởi những ghi chú không đáng tin cậy này.

Đây có phải là thế giới qua con mắt của một thám tử không?

Cậu sốc đến nổi tam quan của cậu gần như vỡ tan.

Cậu mở cửa ký túc xá, đứng ở cửa nhìn ra ngoài, mỗi người đi qua đều là cơ sở dữ liệu thông tin di động, ngay cả đinh ghim rơi trên mặt đất cũng đều có chủ nhân cả nó.

"Furuya, cậu thích nghi thế nào rồi?"

Huấn luyện viên dạy cậu cách ngụy trang hơi thở thấy cậu có vẻ hơi không thoải mái nên bước đến gần và hỏi thăm với vẻ quan tâm.

Furuya Rei nhìn lên và thấy những bong bóng chứa đầy chữ xung quanh huấn luyện viên, dày đặc đến mức khiến da đầu cậu ngứa ran.

"Nhìn mái tóc này xem. Nó có mùi như hải sản và hơi nhờn. Nó đã không được gội trong hai ngày rồi đấy."

'Đế giày dính đầy lá cây tuyết tùng bên ngoài nhà ăn. Đoán xem đã làm gì nè.'

'Những nếp nhăn trên vai là minh chứng cho tình yêu của em dành cho anh, tình yêu của em, em muốn ôm anh lần nữa.'

'Ồ, mùi nước hoa trên mái tóc dài này thơm quá, anh có gu thẩm mỹ tốt đấy.'

"Đoán xem chìa khóa xe của ai trong túi tôi. Cô gái kia đang rất lo lắng đấy."

...

Furuya Rei nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng vì tác động của vô số thông tin rời rạc.

Đây có phải là một thám tử trẻ con không hiểu bản chất con người không?

Đây rõ ràng là góc nhìn của thượng đế trong một trò chơi GM !

Quá nguy hiểm, nhưng cũng quá mạnh mẽ.

"Furuya?" huấn luyện viên kêu lên trong sự bối rối.

Furuya Rei liếc nhìn huấn luyện viên một cách vô hồn, đôi mắt cậu như tia X.

"Tôi ổn, Huấn luyện viên Miyamura. Chìa khóa xe trong túi anh sắp rơi ra ngoài rồi. Có phải của bạn gái anh không? À, vậy là chúng bị lưu lại khi ở trong căng tin. Cá thu ngựa có vị ngon không? Tôi sẽ thử vào lần tới. Cô ấy phải đi làm vào chiều nay và đang nóng lòng muốn tìm chìa khóa bây giờ đấy."

Cảnh sát Miyamura vô thức sờ túi, quả nhiên tìm được chìa khóa xe của bạn gái, nghĩ đến bạn gái đang lo lắng tìm kiếm, anh quay người chạy ra ngoài.

"À, nhân tiện, cô ấy rất thích loại nước hoa mà anh mua. Nhưng cô ấy sẽ vui hơn nếu anh có thể ôm cô ấy~" Furuya Rei bổ sung một câu trêu chọc.

"Tôi hiểu rồi, Furuya, cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi sẽ đi ngay đây."

Cảnh sát Miyamura cười ngượng ngùng, nhanh chóng rời đi, trên đường đi, anh không khỏi nhớ lại lời Furuya Rei nói, nắm chặt chìa khóa trong tay, bước chân chậm lại.

Bạn gái, chìa khóa xe, căng tin, cá thu ngựa, nước hoa, cái ôm...

Biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Furuya - Làm sao cậu biết nhiều thế?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro