Chương 3 : Nhấn ga là được
Trước khi cảnh sát Miyamura kịp suy nghĩ gì thêm, điện thoại di động của anh đã rung lên.
[Tôi muốn xin nghỉ buổi chiều nay, làm phiền huấn luyện viên rồi.
---Furuya]
Cảnh sát Miyamura: “…”
Đấy là uy hiếp phải không?!
Anh không biểu lộ cảm xúc gì, quyết định sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ cùng Furuya Rei nói chuyện tâm sự. Để cậu ta giả vờ làm một người buôn bán tình báo là đúng đắn. Nghề này quá phù hợp với cậu ta.
Ánh mắt mang tia X đấy sao?!
Đối với Bộ Công An, việc đưa một nhân tài xuất chúng như vậy vào Tổ chức Áo đen là quá xa xỉ, nên để cậu ta cống hiến cho đất nước đến già mới đúng!
Không biết huấn luyện viên đang lên kế hoạch khủng khiếp gì, Furuya Rei lẻn ra khỏi khu huấn luyện, thay trang phục thám tử và cố gắng hoạt động bên ngoài như nhân thiết Detective.
Sau khi quyết định liên lạc với Tổ chức Áo đen càng sớm càng tốt, Furuya Rei nhận ra rằng vấn đề đầu tiên cần giải quyết chắc chắn là vấn đề danh tính, và sẽ mất một thời gian để Bộ Công An hoàn thiện danh tính giả.
Để ứng phó với cuộc điều tra có thể xảy ra của Tổ chức Áo đen, Furuya Rei kín đáo xâm nhập vào Dark Web ẩn, sàng lọc các vụ án có âm mưu và xúi giục tội phạm mơ hồ và chưa được biết đến, đồng thời tìm kiếm kẻ chủ mưu đứng sau hậu trường có ít thông tin tình báo bị phát hiện nhất, ẩn náu sâu nhất nhưng lại chết đột ngột vì nhiều lý do khác nhau.
Cậu khéo léo đổ lỗi nhiều vụ án khác nhau cho danh tính giả của mình là Amuro Tooru và bắt đầu tạo ra dấu vết của Amuro Tooru trên khắp thế giới. Sau đó, cậu nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết, khiến cho phạm tội trở thành một phần cuộc sống của Amuro Tooru.
Sau khi dành một khoảng thời gian để thực hiện tất cả những điều này, Furuya Rei nhớ lại một số liên lạc mà cậu vô tình thấy trên Internet và quyết đoán bấm số đó.
[Xin chào, tôi là Tiến sĩ Agasa, xin hỏi là ai vậy?]
Furuya Rei nhướng mày, giọng nói trong trẻo: "Tiến sĩ, ngài có thể gọi tôi là Detective. Tôi muốn đặt mua một số máy đổi giọng và thiết bị liên lạc. Yêu cầu đã được gửi đến địa chỉ email của ngài, tiền đặt cọc đã được chuyển vào tài khoản ngài chỉ định. Mười ngày nữa tôi sẽ đến tận nhà ngài lấy."
【Ah, Được.】
Cậu không ngờ rằng Tiến sĩ Agasa thực sự sẽ nhận đơn đặt hàng trực tuyến này.
Sau khi trò chuyện với Tiến sĩ Agasa về các chi tiết một lúc, cậu lại lẻn ra khỏi khu huấn luyện và chạy về phía quầy kem trong Cửa hàng bách hóa Beika với những bước chân chậm rãi và một mục tiêu rõ ràng.
Nên thư giãn chút rồi.
"Này cô ơi, tôi muốn kem ốc quế."
Furuya Rei liếc nhìn người phục vụ quen thuộc và hét lên đầy phấn khích.
Vô số thông tin vụn vặt và rời rạc xung quanh cậu phản chiếu trong đôi mắt xám tím của cậu, và bộ não của cậu liên tục phân tích, điều chỉnh và tính toán để có được kết quả. Cậu đã quen với điều đó.
"Hoan nghênh đã ghé, Amuro_san đến rồi ạ, và kem của cậu đây."
"Cảm ơn cô."
Furuya Rei cầm lấy cây kem và cắn một miếng. Vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, và bộ não đang hoạt động quá nhanh đến nổi muốn nóng cháy của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cậu thở dài trong lòng rằng đồ tráng miệng chính là liều thuốc cứu mạng cậu bay giờ, thậm chí tâm trạng của cậu cũng tốt hơn.
Cậu nheo mắt lại một cách thỏa mãn, cắn thêm một miếng kem và liếc nhìn người phụ nữ đi ngang qua bằng khóe mắt.
Trực giác khó hiểu của cậu khiến cậu vô thức phân tích thông tin mà người phụ nữ kia tiết lộ. Cô ấy xuất thân từ gia đình giàu có, có gu thẩm mỹ tốt. Chồng cô ấy lạnh lùng, bạo lực trong suốt thời gian kết hôn và lừa dối với bạn thân cô. Cô ấy dùng mỹ phẩm để che đi làn da bất thường của mình và xoay chiếc nhẫn cưới.
Nhẫn cưới có độc!
Đây là một hành vi phạm tội có chủ đích!
Furuya Rei ngay lập tức xác định được thủ phạm - là người đàn ông giả vờ bình tĩnh bên cạnh người phụ nữ.
Ánh mắt của cậu sắc bén lên, cần phải ngăn chặn cái chết của một cô gái vô tội này.
Tay cầm cây kem, cậu bình tĩnh tiến đến gần người phụ nữ đang đứng trước tủ đông, đang do dự không biết nên chọn cái nào.
"Tôi khuyên cô nên thử kem bánh quy đi." Furuya Rei nói chuyện với người phụ nữ một cách tự nhiên.
Cậu chỉ vào một que kem và nói một cách nghiêm túc: "Nó có lớp vỏ ngoài giòn tan, kem bên trong rất ngọt. Cô sẽ thích nó đó!"
Người phụ nữ ngạc nhiên quay đầu lại, khi bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cậu, cô cảm thấy mọi mệt mỏi trong lòng đều được giải tỏa.
Lông mày cô giãn ra, cô mỉm cười thân thiện trêu chọc: "Thì ra cậu là thám tử à. Vậy thì tôi sẽ mua cái này. Lời giới thiệu của một thám tử chắc chắn là không sai đâu."
Cô ấy đã tin tưởng một cách rất dễ dàng.
Furuya Rei lúng túng ấn vành mũ, nụ cười thoáng hiện trong mắt.
Đây là những người mà cậu tận tâm bảo vệ.
Mục tiêu của cậu là làm cho mọi người mỉm cười nhẹ nhàng.
Còn những kẻ cặn bã đó, tất nhiên chúng sẽ phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại.
Thủ khoa học viện cảnh sát vui tươi năng đông nhìn tên sắp sửa phạm tội nào đó và không khỏi cảm thấy tức giận.
"Dĩ nhiên là Detective không thể sai." Furuya Rei tự tin nói, đôi mắt màu xám tím của cậu lộ ra sự giản dị và thuần khiết. "Nếu cô tin tưởng tôi, tôi sẽ nhắc cô một điều."
Cậu lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang đi bộ gọi điện thoại cách đó không xa, hạ giọng, nhiệt tình nói: "cô đang gặp nguy hiểm đấy, cẩn thận với người bên cạnh."
Nói xong, vẻ mặt của người phụ nữ vẫn không hề thay đổi.
Không, có gì đó không đúng.
Bộ não của Furuya Rei bắt đầu hoạt động điên cuồng và cậu đã nhạy bén phát hiện ra sự bất thường này.
Cô ấy có biết không? Cô ấy biết. Cô ấy biết nhưng vẫn cố tình mặc kệ kế hoạch của chồng mình! Tại sao? Lớp trang điểm mỏng manh không che được khuôn mặt tái nhợt của cô, cơ thể cô ấy gầy gò, cô ây vô tình cố ý ấn lên bụng mình, và thỉnh thoảng cơ thể cô ấy sẽ run rẩy nhẹ vì đau đớn...
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối!
Furuya Rei nhanh chóng đưa ra kết luận và nói một cách chắc chắn: "cô sẽ báo thù hắn bằng chính cái chết của mình!"
Người phụ nữ nhìn cậu với vẻ ngưỡng mộ, lớp trang điểm tinh tế và rạng rỡ phác họa một nụ cười dịu dàng.
Khi cô từ từ mở hộp kem, cô nhìn chằm chằm vào chàng thám tử đầy nhiệt huyết, như thể cô đã trở lại những ngày tháng vô tư, trẻ trung của mình.
"Cha tôi nói..." Người phụ nữ luôn kiêu ngạo và quyến rũ như thể cô ấy sẽ không bao giờ xấu hổ, cầm lấy cây kem, giọng nói run rẩy vì đau đớn, "Sau khi kết hôn, sẽ có thêm một người yêu thương tôi. Nhưng tôi... tại sao tôi lại cảm thấy mình mất mát nhiều hơn thế..."
Cô không khóc, cũng không buồn, chỉ là trông rất bối rối, nỗi nghi ngờ đơn giản đó lại nặng nề một cách khó hiểu.
"Không phải lỗi của cô." Furuya Rei an ủi cô, ánh mắt tràn đầy hy vọng, giọng điệu nghiêm túc, "Đừng dùng mạng sống của cô để đổi lấy thứ khác, hắn không đáng đâu."
Cậu kiên nhẫn thuyết phục: "nhất định là có ai đó yêu thương cô. Đó phải là thứ cô chưa bao giờ đánh mất."
Cô hoàn toàn có thể sử dụng những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời để trải nghiệm vẻ đẹp mà cô chưa từng thấy trước đây, để thỏa mãn những điều hối tiếc mà cô chưa từng đạt được trước đây, để ngắm nhìn cảnh đẹp mà cô muốn ngắm và dành thời gian cho những người thân yêu nhất của mình...
Thay vì chết trong khoảng thời gian tươi đẹp này của cuộc đời với lòng căm thù không đáng dành cho một người không xứng.
Người phụ nữ không nói gì, cô xoay chiếc nhẫn cưới với nụ cười dịu dàng, giơ tay lên, cầm lấy cây kem và cho vào miệng.
Ngay lúc Furuya Rei định ngăn cô lại, người phụ nữ đó đã nói lưu loát một tràng tiếng Anh dài, khiến Furuya Rei đứng hình tại chỗ.
"Love is an emotional thing, and whatever is emotional is opposed to that true cold reason which I place above all things."
Đây là điều Sherlock Holmes đã từng nói - Tình yêu là một thứ thuộc về cảm xúc, và bất cứ điều gì thuộc về cảm xúc đều trái ngược với lý trí thực sự lạnh lùng mà tôi đặt lên trên tất cả mọi thứ.
"Thám tử, đồng cảm và thương hại cũng là cảm xúc. Tôi nghĩ cậu hẳn biết người phụ nữ liếc nhìn cậu từ xa kia đặc biệt đến mức nào."
Furuya Rei vẫn im lặng.
Người phụ nữ cười đắc ý: "Tôi đã phát hiện ra trước đó, tính tình của cậu trở nên khoa trương và trẻ con hơn khi người phụ nữ kia nhìn cậu. Cô ta là đối tượng điều tra của cậu, đúng không? Cậu không muốn tiết lộ thân phận của mình trước mặt cô ta đâu."
Furuya Rei nhíu mày, cậu đương nhiên biết. Ngay khi người phụ nữ kia xuất hiện, trong đầu cậu đã điên cuồng nhắc nhở, cơ hội liên lạc với Tổ chức Áo đen mà cậu vẫn luôn chờ đợi đã đến!
——Là người của Tổ chức Áo Đen đang thực hiện nhiệm vụ.
Trong những trường hợp bình thường, cậu sẽ đi theo mà không chút do dự.
Nhưng lúc này, cậu chỉ muốn cứu người mà thôi.
Cậu có thể tiếp cận tổ chức bằng một kế hoạch khác, nhưng không phải hôm nay.
"Cô……"
"Suỵt." Người phụ nữ ngắt lời cậu, mỉm cười nhẹ, dường như hít sâu một hơi. Cô nhìn cậu chăm chú, kiên định nói: "Cứ coi như là trao đổi đi, thám tử chính trực và nhiệt huyết."
"Ta sẽ không hét lên tiết lộ bí mật của cậu. Cậu có thể để tôi rời khỏi thế giới đau khổ này, giúp tôi đưa kẻ đó vào tù. Cứ coi như tôi lợi dụng cậu để làm thêm một chuyện nữa vậy." Người phụ nữ kia cười trong sáng, ngây thơ và tinh quái. "Tôi đoán hôm nay là cơ hội tốt nhất để cậu liên lạc với người phụ nữ kia. Cậu thật sự muốn thất bại sao?"
Người phụ nữ thông minh và quyết đoán này đã cố gắng lợi dụng điểm yếu của cậu để tự đẩy bản thân đến chỗ chết.
"Cô thực sự không định nghĩ lại chuyện này sao?"
Người phụ nữ nhìn cậu với nụ cười.
Nhìn thấy quyết tâm của người phụ nữ, Furuya Rei nhắm mắt lại, không thể phớt lờ mong muốn của người phụ nữ này được nữa.
Cậu cố gắng kiểm soát sức lực của mình để không bóp nát cây kem ốc quế.
Chẳng lẽ bằng cách nào cậu cũng không thể cứu cô sao?
Trong cơn xuất thần, cậu dường như nhìn thấy osananajimi đang chĩa súng vào ngực mình mà quyết đoán bóp cò.
Sau đó, máu chảy khắp nơi và nơi này trở nên hỗn loạn.
...cậu không thể cứ sống tiếp được sao?
Cậu thực sự yên tâm mà để tôi một mình trong bóng tối sao?
Biểu cảm của Furuya Rei không thể giải thích được, đôi mắt tím xám của cậu sâu thẳm. Nếu tôi cần cậu, tôi sẽ chết mà không có cậu, hoặc sống một cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết...
Hiro, cậu sẽ ở lại vì tôi chứ?
Cậu bình tĩnh nhìn người phụ nữ ăn kem tẩm độc, cong ngón tay lại và không nói gì thêm. Cậu chỉ nhìn cô chằm chằm như một người bạn đồng hành im lặng.
Nỗi buồn lan tỏa âm thầm, nhẹ nhàng lấp đầy khoảng không giữa hai người, nhưng cũng đủ nặng nề để nhấn chìm họ.
Sau khi ăn xong kem, cô mỉm cười vui vẻ và nói: "Thám tử quả nhiên rất đúng. Kem bánh quy rất ngon. Tôi tuyên bố đây là món ăn yêu thích nhất trong đời tôi."
Nụ cười của cô tắt dần, cô nhìn Detective với vẻ buồn bã và hy vọng, lẩm bẩm, "Tôi nghe nói rằng... giác quan cuối cùng sẽ biến mất khi một người chết là thính giác. Ngài thám tử, tôi có thể nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của hắn ta không?"
Furuya Rei im lặng hai giây rồi nhẹ nhàng đáp: "Hắn ta sẽ bị pháp luật trừng trị."
Người phụ nữ ngã xuống với nụ cười trên môi và rồi cô cũng có thể đi đến một thế giới không có bệnh tật và hận thù.
Detective đã thực hiện lời hứa và để cô ấy chết, đưa chồng cô ấy vào tù và thu hút sự chú ý của tổ chức.
Đây có phải là điều cô muốn không?
Đây có phải là điều tôi muốn không?
Nghĩ lại những gì đã xảy ra hôm nay, Furuya Rei mệt mỏi dựa vào con hẻm vắng vẻ, môi mím chặt và vẻ mặt nghiêm túc.
——tôi thật sự có thể cứu được mọi người sao?
Cậu tự hỏi bản thân nhưng không cho phép mình chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực và nhanh chóng trở nên vui vẻ lại.
Cậu phải cứu mọi người! Cậu chỉ cần nhấn ga bước tiếp là được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro