Chương 12: "Đừng hỏi những điều không nên biết, Syrah"
Bữa ăn với Matsuda Jinpei dù có nhiều biến cố bất ngờ, nhưng may mắn nhiệm vụ vẫn hoàn thành, nhiệm vụ mới được hệ thống đưa ra là 【Biểu diễn ảo thuật cho Kaito Kid và nhận được lời khen ngợi】.
Kanna Yume không có biểu hiện gì khi mới nghe được tin này, nhưng suốt đêm cô đã cố gắng tìm kiếm các trò ảo thuật; đáng tiếc, cô lại chẳng thu thập được gì trên mạng.
Rõ ràng rất khó có thể đạt thành công trong một khoảng thời gian ngắn, khi đối diện với một vấn đề gì đó quá khó khăn ngược lại lại khiến con người ta bình tĩnh đến bất ngờ, Kanna Yume nghiêm túc thu dọn hành lý chuẩn bị cho nhiệm vụ của tổ chức, sau đó leo lên xe của Vodka.
Cô có bằng lái, cũng biết lái xe, bên trong gara còn có một chiếc ô tô được mua bằng tiền của tổ chức, nhưng dưới tình huống đã có sẵn tài xế, cô đương nhiên không thích việc tự mình phải lái xe rồi.
Rốt cuộc việc lái xe cũng rất mệt mỏi do yêu cầu tập trung cao, đặc biệt với những người có thể trạng sức khỏe như cô.
Mọi chi tiêu khi ra ngoài đều do tổ chức chịu trách nhiệm, Kanna Yume không ngần ngại chọn khoang hạng nhất, thậm chí cô đã mua hạng vé máy bay y hệt cho cả Gin và Vodka.
Gin là người rất để ý thời gian, không thích đông người và cũng không thích chờ đợi máy bay. Vì vậy, họ đến sân bay vào đúng thời điểm bắt đầu làm thủ tục, chậm một chút nữa thì có thể sẽ bị réo tên liên tục...
Khó trách Gin và những người khác đều dùng danh tính giả.
-- Với tư cách là người dùng giấy tờ giả nhưng tên thật, Kanna Yume nghĩ vậy.
-
So với những thập niên về sau, hiện tại khoang hạng nhất của máy bay không có sự phân cách quá rộng giữa các hàng ghế, rất tiện cho việc giao lưu giữa các ghế bên cạnh.
Vì tất cả vé đều do cô mua, nên chỗ ngồi đương nhiên cũng do cô chọn trước.
Tình cờ lại trùng với đêm Bình An, những người mua có thể mua khoang hạng nhất đều không muốn trải qua kỳ nghỉ của mình trên máy bay, bởi vậy cả một khoang máy bay rộng rãi chỉ có ba vị hành khách bọn họ và vài tiếp viên hàng không thỉnh thoảng đi qua lại.
Kanna Yume ngồi xuống cạnh Gin. Khi cô chuẩn bị nhờ tiếp viên hàng không sắp xếp hành lý xách tay, đồ đạc đã bị Vodka, người luôn chú ý đến cô, cướp lấy và đặt vào chỗ ngồi của mình: "Syrah, cô có biết chúng ta đang mang theo thứ gì không!"
"Chỉ là máy tính thôi, Vodka, anh lo lắng cái gì?" Kanna Yume rất rõ vị trí của mình, cô đơn giản chỉ là người phụ trách hỗ trợ kỹ thuật hậu cần, tất nhiên không mang theo súng ống đạn dược. Bởi vậy mỗi khi cô và Gin tách ra hành động riêng, cô chỉ là một hành khách bình thường vô tội.
Vodka dường như không tin lắm, nhìn về phía cô xác nhận: "Cô chắc chắn không mang theo thứ khác?"
Kanna Yume gật đầu khẳng định: "Đương nhiên!"
Chuyến bay của họ khởi hành vào buổi tối, Vodka lúc này không đeo kính râm, vì vậy cô có thể thấy rõ được biểu cảm khó nói thành lời của Vodka một cách rõ ràng, cũng không chờ đến khi hắn nói câu tiếp theo.
Kanna Yume không muốn lãng phí thời gian với Vodka, liền nói với Gin: "Đại ca, chúng ta đã sắp xếp khách sạn ở Paris ổn thỏa chưa? Internet nhất định phải ổn định, lần trước đi công tác với anh em thậm chí còn không thể lên mạng, còn phải nhờ người khác để có kết nối."
Tuy Vodka ngồi phía trước, nhưng hắn rất chủ động chia sẻ nỗi lo cho đại ca, tiếp lời: "Cái gì mà đi công tác, cô học được từ này ở đâu vậy?"
"Đi công tác nghĩa là nhân viên được lãnh đạo cử ra một địa điểm khác để xử lý công việc, giống như chúng ta bây giờ vậy á." Kanna Yume nhìn Vodka tham gia vào cuộc trò chuyện với biểu cảm tiếc nuối, nói: "Chẳng lẽ Vodka anh chưa tốt nghiệp trung học sao?"
Vodka không nói lại được cô, cũng không muốn thừa nhận vấn đề bằng cấp của mình, mắt tròn trợn lên phản bác: "Không phải cô đến tổ chức mà trước đó không hề học gì sao?"
Những điều trước đó còn miễn cưỡng nhẫn nhịn được, nhưng nghe Vodka sắp nói ra chuyện của tổ chức trước công chúng, sự kiên nhẫn của Gin rốt cuộc đã đến giới hạn.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng từ dưới vành nón nhìn lướt qua hai người, lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Kanna Yume cáo mượn oai hùm, nhìn Vodka và nở nụ cười đắc thắng: "Nghe thấy không, mau ngồi xuống chỗ của mình và đừng làm phiền đại ca nữa!"
Mặc dù lời Gin nói có một nửa là nhắm vào cô, nhưng trách sao được khi Kanna Yume có giá trị lớn với tổ chức khiến cho Gin không làm gì được cô?
Kanna Yume lờ đi khuôn mặt vô cảm của người đàn ông, cũng không để ý đến cặp mắt xanh lá đang chăm chú nhìn mình, hỏi: "Đại ca, vì sao mấy ngày trước Vermouth lại hóa trang để đến tòa thị chính vậy? Chị ấy có nói với anh không?"
Dù không nghe thấy câu trả lời, cô cũng không bận tâm, tiếp tục nói: "Em đoán là để đe dọa hoặc uy hiếp các nghị viên khác. Thử nghĩ mà xem, khi nhìn thấy người đồng nghiệp đã chết xuất hiện trở lại với thân phận mới trước mắt mình, họ làm sao có thể không sợ hãi trước tổ chức khổng lồ đang giật dây phía sau được? Đương nhiên là có thể càng dễ đạt được hợp tác rồi!"
Khi nói chuyện, Kanna Yume cố tình hạ thấp giọng, nói thầm vào tai người đàn ông như để giữ bí mật; nhưng thực tế, người thực sự cẩn trọng sẽ không nhắc đến những điều này ở đây.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, dưới ánh đèn vàng nhạt của khoang máy bay trông như có những ngôi sao lấp lóe bên trong. Thay vì nói là để thỏa mãn sự tò mò, cô có vẻ như muốn bắt lấy mọi cơ hội để nói chuyện, không muốn lãng phí một giây nào thì đúng hơn.
Gin không phát biểu bất kỳ ý kiến nào về suy đoán của cô.
Hắn quay đầu lại, khoảng cách giữa họ gần đến mức Kanna Yume thậm chí có thể cảm nhận được sợi tóc lành lạnh của đối phương lướt qua vai và cổ mình.
Người đàn ông dù có lạnh nhạt thờ ơ đến mấy thì hơi thở vẫn thật nóng hổi, khiến làn da trắng nõn non mịn của cô trở nên phớt hồng, tựa như rơi vào tấm mạng do tình yêu dệt nên làm rung động lòng người.
Nhưng điều duy nhất có thể nhận thấy là sự lạnh lùng của Gin không hề giảm đi, và trên mặt hắn càng thêm phần tàn nhẫn: "Đừng hỏi những chuyện không nên biết, Syrah."
-
Chinh phục là nhiệm vụ gánh thì nặng mà đường thì xa, Kanna Yume qua hai lần thất bại đã hoàn toàn hiểu rõ điều này nên cô cũng không quá nóng vội.
Hơn nữa, rất khó để có thể phân biệt được thái độ của Gin. Đôi khi cô cảm thấy đối phương bao dung cô, nhưng cũng có lúc cảm thấy người đàn ông này thật sự mềm cứng đều không ăn.
Dù vậy, không có chuyện cô sẽ bỏ điểm ra để xác nhận giá trị tình yêu, nên Kanna Yume không quá bận tâm vấn đề này nữa. Cô trò chuyện vài câu với hệ thống trong đầu, điều chỉnh ghế rồi quấn chăn đi ngủ.
Từ Tokyo bay đến Paris mất hơn mười mấy giờ, hai bên còn có chênh lệch múi giờ tám tiếng. Khi hạ cánh ở Paris vừa đúng buổi sáng, có một cảm giác thời gian như vừa quay ngược lại.
Ánh sáng buổi sáng sớm luôn khiến người ta vui vẻ, bất kể lần này là đi công tác hay làm nhiệm vụ, Kanna Yume đều đã chuẩn bị tinh thần coi đây như một chuyến du lịch. Cô hứng thú đi trên hành lang kính trong suốt, hành lý cá nhân do "cấp dưới" chuyên nghiệp - Vodka cầm, bước chân nhẹ nhàng mà ngắm nhìn xung quanh.
Nhưng Kanna Yume đi chưa được bao xa, đột nhiên cô thu hồi ánh mắt tò mò, tiến lại gần người đàn ông cao 1m9 phía sau.
Sự chênh lệch chiều cao càng rõ rệt khi cô tiến lại gần, cô ngước lên nhìn và bị bao phủ dưới bóng của hắn, trông vô cùng đáng thương: "Đại ca! Có thể cho em mượn mũ của anh để đội không?"
Gin dừng bước, trên mặt có chút không kiên nhẫn, dường như đang hỏi cô lại muốn làm gì.
Kanna Yume chỉ vào đôi mắt nhạt màu của mình, phàn nàn: "Ánh nắng nơi này quá chói làm mắt em đau quá."
Cô cảm thấy những lời này chưa đủ thuyết phục, nên tiếp tục cố gắng nói: "Nếu mắt em có vấn đề thì không thể dùng máy tính được đâu, đại ca!"
Thấy người đàn ông nghe xong thì không thương tiếc mà bước tiếp, Kanna Yume theo sau, mượn thân hình cao lớn của hắn để che ánh nắng chói mắt, miệng không ngừng gọi: "Đại ca, đại ca, Aniki~"
"Vodka."
Gin ra lệnh, cố nhịn cảm giác muốn rút súng vì người đằng sau đang đứng quá gần hắn: "Đưa kính râm."
"Cảm ơn đại ca!" Kanna Yume nhanh chóng nói lời cảm ơn, sau đó quay lại nhìn Vodka với vẻ mặt mờ mịt đang phải cõng vali lớn vali nhỏ, cười nói: "Cũng cảm ơn--"
Nửa câu sau chưa kịp nói ra, cánh tay của cô đã bị túm lấy một cách mạnh mẽ, bước chân lảo đảo về phía trước, cả người không kiểm soát được mà ngã vào lòng Gin.
Tiếng gió rít lên, bên cạnh hành lang pha lê đột nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ, vết rách "tanh tách" lan rộng ra bốn phía, như thể giây tiếp theo sẽ hoàn toàn vỡ vụn.
Đó là một quả viên đạn.
Dường như xuất hiện một cách âm thầm, mang theo Tử Thần thoáng qua cô.
Mừng năm mới mng. Chúc mng năm mới vụ vẻ hạnh phúc kết quả học tập làm việc như ý tiền vào như nước sông đà tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin owo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro