Chương 4: "Tôi là tù nhân của mấy người à?"

Dù diện tích của phòng an toàn không hề nhỏ, nhưng Kanna Yume có cảm giác không khí xung quanh đang bị nén lại, ngột ngạt đến khó thở.

Rye vẫn còn đang ngồi rất gần cô, hai người đàn ông còn lại từ hai vị trí khác nhau đang ném cho cô một ánh nhìn chết chóc —— được rồi, có hơi cường điệu một chút, nhưng quả thật là cô đang cảm thấy hơi lạnh.

Vấn đề là cô không có làm gì cả. Kanna Yume lơ ma lơ mơ bị mang về phòng an toàn của tổ Whisky, còn bị Rye - người duy nhất đem lại cho cô cảm giác yên tâm đâm sau lưng.

Kanna Yume không khỏi trừng mắt nhìn người đàn ông đang dửng dưng như không có chuyện gì bên cạnh.

Nhưng bàn đến khả năng chịu đựng áp lực, cô thật sự không thể nào so được với ba tay gián điệp nằm vùng này. Kanna Yume không thể chịu nổi nữa, giọng nói vang vọng phá vỡ bầu không khí trì trệ: “Mấy anh đứng như thế này làm gì? Qua đây ngồi đi.”

Hình ảnh đông cứng này cuối cùng cũng trôi qua. Scotch, người vừa bước vào cửa, ngay lập tức đi thẳng về phía cô. Anh ngồi sang bên cạnh Kanna Yume, lặng lẽ kéo cô lại gần mình một chút, tạo một khoảng cách giữa cô và Rye.

Bourbon thì bưng chiếc ly tiến tới, đặt ở xuống bàn uống trà trước mặt Kanna Yume.

Bề mặt cốc thủy tinh va vào mặt bàn tạo nên một âm thanh chói tai, mặt nước do lực tác động qua lớn mà nổi lên gợn sóng, bắn ra ngoài dọc theo thành cốc, để lại một vệt nước tròn thẫm màu.

Vẫn không có ai lên tiếng.

Rye ngồi bên trái, Scotch ngồi bên phải, và Bourbon ngồi hơi chéo về phía trước, cả người đang không ngừng tỏa ra áp suất thấp.

Ba con người tấn công tôi cùng một lúc quý vị ơi?! Kanna Yume cảm thấy như thể bản thân đang bị ba vị quý tòa thay nhau thẩm vấn.

Giả vờ cái gì chứ?

Trong khi cô đã có được danh hiệu, ba tên gián điệp này mỗi ngày vẫn đang phải trổ đủ thứ tài để vào được Tổ chức đấy nhá!

Cô cầm cốc nước lên và chậm rãi uống.

Hơi nóng dày đặc làm đôi mắt cô hơi ướt, dường như đang tỏa ra một màu vàng mật ong, thiếu nữ bị ép vào giữa hai người đàn ông trông càng nhỏ bé yếu ớt: “Tôi là tù nhân của mấy người à? Đưa tôi đến đây mà chỉ cho tôi uống mỗi một cốc nước lọc bình thường này.”

Bourbon - người không những phải chạy đi chạy lại đun nước mà còn phải canh cho nước được đun đến nhiệt độ thích hợp, cảm thấy những đường gân trên trán mình giật giật. Hắn đã nói rằng không thể để bị lừa bởi vẻ ngoài đáng thương mà người phụ nữ này mặc lên người được mà.

Bourbon đang định nói điều gì đó để công kích Kanna Yume, nhưng khi liếc nhìn sắc mặt của người bạn thân nối khố, hắn cuối cùng vẫn nhịn xuống và nuốt cục tức này vào bụng.

“Là anh bảo Bourbon đưa em về đây.”

Scotch lên tiếng trước, gọi tên cô: “Yume.”

Kanna Yume không quan tâm đến phản ứng của Bourbon nếu phải đối phó với anh ta, với Rye thì có thể nghĩ rằng hắn cố ý làm ra mấy hành vi ám muội, còn với Scotch… anh chính là người Kanna Yume không muốn đối mặt nhất.

Cô nhìn vào đôi mắt xanh ấy, đôi mắt đã được cô hôn qua vô số lần, vô thức mím môi.

Thành thật mà nói, cô chưa sẵn sàng để đối mặt với Scotch.

Mặc dù ở quán bar hôm qua Kanna Yume đã giả vờ thờ ơ khi hai người gặp nhau, nhưng dẫu sao họ cũng đã hẹn hò được một năm rồi, kể cả khi chia tay trong hòa bình thì cũng rất khó xử.

Thậm chí cũng không hòa bình cho lắm…

Yume——

Không giống những người khác gọi bằng danh hiệu, Scotch gọi cô bằng tên.

Kanna Yume kéo chiếc áo len dệt kim trên người và cố gắng chào anh một cách tự nhiên hết mức có thể. Cô mỉm cười, mái tóc óng mượt của cô hơi uốn cong nhẹ khi nghiêng đầu: “Scotch.”

Tên giả của Scotch là Midorikawa Yui, Kanna Yume rất hiếm khi gọi anh bằng cái tên này, cô thà rằng chỉ gọi anh bằng danh hiệu. Có lẽ Morofushi Hiromitsu cũng tự biết rằng đây chỉ là một cái tên giả được lấy một cách ngẫu nhiên, vậy nên kể cả khi hai người còn đang hẹn hò, anh cũng không bao giờ yêu cầu cô thay đổi cách gọi.

Lúc này dù có nói gì đi chăng nữa Kanna Yume cũng cảm thấy có phần kỳ cục, cô cố gắng làm dịu bầu không khí, lấy từ trong túi áo ra viên socola đưa cho Scotch: “Anh có muốn ăn chút đồ ngọt không?”

Một ánh nhìn đăm đăm khóa chặt lên người cô.

Người đàn ông tóc vàng da ngăm cau mày, nhìn chằm chằm vào viên socola hình tròn được bọc trong giấy thiếc bạc trong tay cô, nói một cách bâng quơ: “Cô mang lắm đồ ngọt thật đấy.”

“Dạo này em còn bị hạ đường huyết sao?” Scotch nhận lấy viên socola.

“Đề phòng thôi.” Kanna Yume thuận miệng đáp, “Hơn nữa mọi người đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cứ coi nó như một phần thưởng đi. Tiền mua socola tôi sẽ yêu cầu Tổ chức chi trả.”

Cô nhìn lại về phía Bourbon, người từ nãy đến giờ vẫn duy trì gương mặt bất thiện, khiêu khích với một giọng điệu nghe chừng có vẻ như đang thương lượng: “Lần sau tôi mang cho anh một giỏ trái cây nhé? Nhưng mà có lẽ chúng ta sẽ không làm nhiệm vụ cùng nhau lần nào nữa đâu!”

Bourbon cảm thấy nhức nhức cái đầu.

“Trong khoảng thời gian này em có khỏe không?”

Scotch bỏ qua việc hai người thường xuyên chí chóe nhau, nói: “Đã hai tuần anh không liên hệ được với em rồi, anh thật sự rất lo lắng cho em.”

Kanna Yume không biết Scotch có phải đang nói dối hay không, xấu hổ nhìn hai người còn lại đã bị mình lơ tin nhắn và điện thoại suốt thời gian vừa qua, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã không liên lạc với nhau sao? Lúc chuyển nhà em đã gọi cho anh mà.”

Hai người còn nói đến chuyện chia tay nữa.

“Sau đó em đã không nhận các cuộc gọi khác của anh, đúng chứ?”

Scotch nói ra sự thật với giọng điệu ôn hòa, không hề có chút trách móc.

Kanna Yume cảm thấy hơi tội lỗi.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm thấy mình không cần phải cảm thấy áy náy như vậy! Rõ ràng là Scotch không chịu tin tưởng cô, đặt nhiệm vụ nằm vùng lên vị trí quan trọng nhất, tình yêu dành cho cô rõ ràng không nhiều như những gì anh thể hiện.

Kanna Yume chính là đã bị mê hoặc bởi lời ngon tiếng ngọt và những lời hỏi han ân cần đấy, vậy nên thời điểm hệ thống nói cô chinh phục thất bại, cô đã không thể nào tin được. Kanna Yume giống như một học sinh đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước kỳ thi và làm bài một cách hoàn hảo, nhưng cuối cùng lúc trả điểm thì lại bị đánh trượt. Cô quyết tâm kiểm tra lại kết quả, tiêu tốn 1000 ngày cuộc đời để xác nhận giá trị tình yêu, để rồi phát hiện ra rằng quả thật ít hơn 100 điểm.

Sau tất cả, cô và những người vừa bị lừa tình vừa bị lừa tiền có khác gì nhau đâu?

Thậm chí Kanna Yume còn tệ hơn, hiện tại giá trị sống của cô đã chạm đáy, cô sắp chết rồi!

Đối mặt với cú sốc lớn như này mà còn có thể vừa bình tĩnh chuyển nhà và vừa đưa ra lời chia tay “hòa bình” với Scotch đã là giới hạn của những việc cô có thể làm.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Kanna Yume cũng trở nên cứng rắn hơn vài phần: “Người cũ đủ tư cách không phải nên được coi như đã chết sao, không nghe điện thoại cũng là chuyện thường tình mà. Còn mấy cái nhu cầu liên quan đến nhiệm vụ có thể liên hệ với tôi thông qua Tổ chức, khi nào có thời gian rảnh thì tôi sẽ xử lý.”

“Chúng ta nói chuyện riêng với nhau nhé?” Đôi mắt xanh lam của Scotch hơi rũ xuống, vì vậy mà đuôi mắt của anh cũng cụp xuống, anh nói với cô bằng một chất giọng thương lượng nhẹ nhàng: “Có thể chứ?”

Một năm yêu đương vừa qua không phải đều là giả.

Cho dù vẫn còn chút giận cá chém thớt, nhưng những sự rung động khí ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hơn nữa đối diện với vẻ mặt u sầu đẹp trai này, Kanna Yume thực sự rất khó có thể từ chối, do dự nói: “Nói luôn ở phòng khách đi.”

“Muốn nhường chỗ?” Rye hợp tác đứng dậy, bước ra khỏi ghế sô pha, nhìn về Kanna Yume một cái thật sâu trước khi quay trở về phòng: “Đừng quên ân tình mà cô nợ tôi đấy.”

Ân tình đó cũng dành cho Scotch.

Ánh mắt Kanna Yume nhìn về phía người bạn trai cũ càng thêm u oán.

Bourbon, người bị bỏ sang một góc dừng lại hai giây, cuối cùng quay người rời khỏi phòng khách dưới ánh nhìn chăm chú của bạn tốt.

Cả căn phòng im lặng trong giây lát, Kanna Yume thậm chí có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim đồng hồ treo tường đang chuyển động, “tích tắc”, ồn ào tựa như nhịp tim của cô.

Cô đợi một lúc, tự hỏi Scotch sẽ lấy chuyện gì ra để bắt đầu cuộc trò chuyện, là hỏi về danh sách gián điệp, hay vẫn muốn hỏi về lý do thật sự khiến cô nói lời chia tay, hoặc cũng có thể vì danh sách nằm vùng vẫn còn đó nên muốn hỏi thêm một số thông tin Tổ chức từ cô.

“Sắc mặt của em trông không được tốt lắm.”

Giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, như dòng nước nhẹ nhàng chảy qua, giống như trong quá khứ hỏi han quan tâm cô: “Làm việc với Gin khó khăn quá phải không?”

Động tác uống nước của Kanna Yume cứng đờ.

Bởi vậy mới nói cô khá sợ khi ở một mình với Scotch, rốt cuộc khi bọn họ còn hẹn hò với nhau, mọi thứ thật sự rất hạnh phúc, mỗi đoạn thời gian đều có thể lấy làm dẫn chứng để bầu ra “Bạn trai tốt nhất”.

Nhưng dù anh có vẻ ngoài hiền lành đến đâu, trái tim sẵn sàng trả giá hết thảy vì công lý kia quả thật quá cứng rắn.

Giữ thân phận gián điệp nằm vùng chẳng khác nào đi trên một tảng băng mỏng. Ngay cả Akai Shuichi, người đã cầm lấy khẩu súng lục hướng về bản thân và tiết lộ danh tính của mình trên sân thượng khi ấy cũng không thể lấy được lòng tin của anh ngay lập tức. Vậy cô dựa vào gì để nghĩ mình là đặc biệt chứ?

Nhưng dù thế nào đi nữa, ở trước mặt Scotch, Kanna Yume vẫn luôn cảm thấy mình đang được chiếu cố, dù cho trong lòng vẫn có bao nhiêu điều buồn phiền, giọng nói của cô cũng trở nên mềm đi: “... Đại ca, Gin đối với tôi khá tốt, dù một số nhiệm vụ tôi cũng chưa đóng góp được gì nhiều.”

Trên thực tế, cô đúng là không đóng góp được gì, nhưng cũng không cần phải nói chi tiết với Scotch.

Nhiệt độ ở miệng ly sắp tiêu tan, cô không khỏi dùng đầu ngón tay chà xát trên thành ly, để lại những vết hằn mờ.

Scotch biết đây là động tác nhỏ của cô khi cảm thấy lo lắng.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt anh mà bất an như vậy, điều này làm lòng anh trở nên chua chát.

Chia tay luôn là vấn đề của một người. Cho dù mối quan hệ này giúp đỡ Scotch rất nhiều trong “sự nghiệp” nằm vùng trong Tổ chức, và ngay cả khi cấp trên của anh tin rằng việc này có lợi ích vô cùng to lớn trong tiến độ phá hủy Tổ chức, anh cũng không thể lợi dụng mối quan hệ này mà không suy tính thận trọng.

Thân phận của anh suýt nữa đã bại lộ, những việc cần phải xử lý ngày càng nhiều. Hơn nữa, anh đã không thể liên lạc được với cô sau cuộc điện thoại chia tay đó. Phải đến tận hôm nay khi họ cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, anh mới có cơ hội nhờ Zero đưa cô trở về đây, tìm cơ hội nói chuyện trực tiếp.

Trên ra, anh tin rằng danh sách gián điệp kia có cô âm thầm nhúng tay vào giúp đỡ, nhưng anh cũng không thể lấy toàn bộ công an ra mạo hiểm. Một khi anh thừa nhận thân phận gián điệp của mình, tất cả những người liên quan trong đường dây này của anh có thể bị liên lụy.

Liệu cô ấy có thể trở thành người cung cấp thông tin cho công an, hoặc trở thành một nhân chứng không?

Trái tim Scotch đau thắt, trong đầu hiện lên những suy nghĩ đang có suốt hai tuần qua, nhưng một vấn đề khác vẫn cần được làm rõ: “Em và Gin…”

“Chúng ta đã chia tay.” Kanna Yume không biết những đấu tranh trong lòng Scotch, nói đùa: “Tôi hẳn không cần báo cáo chuyện tình cảm hiện tại cho bạn trai cũ, nhỉ?”

“Quả thật vậy.”

Scotch có thể nghe ra được cô ngầm thừa nhận.

Tâm trạng anh trầm xuống khi nhận ra điều này. Càng cùng Gin thực hiện nhiều nhiệm vụ, càng lại gần hơn với người đàn ông đó, cô sẽ càng lún sâu hơn vào trong Tổ chức.

Ngoài chuyện này ra, anh vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi cô, tại sao lại hấp tấp rời đi như vậy, tại sao lúc gọi điện thoại cho anh giọng điệu lại yếu ớt đến thế, cô sẽ ở đâu sau khi dọn khỏi phòng an toàn, và liệu có ai khác chăm sóc cô không…

Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường rồi nói: “10 giờ rồi. Em có muốn ở lại đây không?”

Kanna Yume nghiêng đầu theo tầm mắt anh, không nghĩ cuộc nói chuyện một đối một này lại kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy, từ chối: “Tôi sẽ gọi taxi.”

Hầu hết các phòng an toàn đều được sắp đặt ở những nơi hẻo lánh, cô cũng không chắc khi ra ngoài có thể gọi được taxi không, nhưng cô thực sự không tính qua đêm ở chỗ này.

Scotch nhìn thấy cô quyết tâm như vậy, đi lấy chiếc áo khoác đang treo cạnh cửa, nói: “Anh sẽ đưa em đi.”

“Không cần.”

Kanna Yume đi đến chỗ để giày ở tiền sảnh, cũng không có ý định đợi anh.

Dây dưa với anh như thế này đều không giúp ích được gì cho cả hai người.

Kanna Yume nhắm mắt lại, và khi mở mắt ra lần nữa, cô không còn mỉm cười giống như trước nữa, giọng điệu có chút trịnh trọng: “Scotch, nếu không phải chuyện liên quan đến Tổ chức thì đừng liên lạc với tôi.”

Qua cánh cửa hé mở, thiếu nữ với mái tóc vàng dài, hơi rối đứng trong bóng tối lờ mờ, đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia trong ánh sáng.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng cũng tàn nhẫn: “Chúng ta đã chia tay rồi, Scotch. Nếu anh là gián điệp, đến gần tôi quá chỉ hại chết tôi thôi.”

—— Đặc biệt là khi cô bây giờ đã quyết định chinh phục Gin.

Cuộc nói chuyện của hai người không quá ồn ào, âm thanh đứng dậy mở cửa cũng yên lặng không kém. Tuy nhiên, Bourbon và Rye, vốn đã bị đuổi đi từ trước, đồng thời bước ra khỏi phòng và chứng kiến hình ảnh giằng co đầy bế tắc của họ.

Cô không biết hai bình rượu Whisky này có nghe được câu nói cuối cùng của mình hay không. Tất nhiên, dù có nghe được cũng chẳng sao, bọn họ - với tư cách là gián điệp nằm vùng - không thể tin tưởng cô, điều này chỉ tổ mang đến tai họa mà thôi.

“Xe của tôi đậu ở cửa.”

Rye dựa vào cửa phòng ngủ, một chân hơi co lại, quơ quơ chìa khóa trong tay, dường như chỉ cần một cái giật đầu của cô là có thể xuất phát.

Mặc dù Bourbon đã bước ra nhưng hắn vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, bấm phím liên tục, ngoài miệng nói: “Ra lấy chiếc laptop cô đang vứt trong xe tôi đi.”

--------------------
-
Khi viết đoạn Kanna Yume bị ba quý tòa cùng cùng thẩm vấn, tôi nghĩ rằng nếu tôi thay đổi địa điểm thì hẳn sẽ thành——

Cốt truyện:【Yume, kỹ thuật viên vì chinh phục mục tiêu mà trà trộn vào Tổ chức rồi lấy được danh hiệu, bị lừa đến an toàn phòng của tổ Whisky, sau đó bị ba tên nằm vùng thay nhau lật qua lật lại thẩm vấn. Yume khóc hưng hức nói bản thân không có ý định làm chuyện xấu, chỉ muốn người khác thích mình thôi. Ba người kia nghe được một bên ghen lồng lộn một bên ép hỏi “người khác” là ai】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro