Chương 8: "Đừng quấy rầy cuộc sống của Hagi nữa."
Hẹn Matsuda Jinpei ra ăn một bữa cơm không phải việc gì khó.
Nhưng Kanna Yume cũng cảm thấy không quá lạc quan, bởi cô biết đến lúc gặp mặt nhau mới là lúc phiền toái nhất.
Khi Kanna Yume chia tay Haji vào ba năm trước, lúc ấy cô vẫn còn chưa đủ trưởng thành. Hồi ấy, khi biết nhiệm vụ thất bại, cô không bình tĩnh được như bây giờ, mọi thứ sau đấy không quá êm đẹp -- ít nhất đó là những gì cô nghĩ.
Trong một mối quan hệ vốn đang ổn định, chia tay là một điều hết sức đột ngột và khiến cho người ta khó chấp nhận; đặc biệt là khi người bạn trai ấy mới thành công gỡ một quả bom, cứu sống được biết bao du khách cùng những tác phẩm nghệ thuật quý giá ở bảo tàng. Có thể thấy từ nhân phẩm đến sự nghiệp của đối phương đều không có gì để chê, cô dường như không có lý do gì để đưa ra quyết định này.
Nhưng Kanna Yume vẫn làm vậy, thậm chí còn đi xa đến mức xé nát tờ giấy đăng ký kết hôn trắng đã được giữ gìn cẩn thận rồi ném vào thùng rác, không chừa lại bất kỳ lối thoát nào cho mối quan hệ này.
Tất cả những người bạn quen biết hai người sau khi nghe được tin bọn họ chia tay đều đồng loạt vô vùng khiếp sợ; Matsuda Jinpei, người biết nhiều hơn về câu chuyện trong cuộc, càng thấy bất bình thay người bạn nối khố của mình. Bởi vậy mà trong lúc Haji đi trực một mình, hắn còn mặt mũi tối sầm tới tìm cô hỏi cho ra nhẽ, có cảm giác như sẵn sàng đánh cô một phát.
Kanna Yume không muốn nói qua nhiều với người thứ ba về vấn đề tình cảm của mình, càng không thể nói cho đối phương về những thứ như "chinh phục" hay "giá trị sinh mệnh".
Cho nên giọng điệu khi trả lời của cô vô cùng cứng nhắc, không chỉ khiêu khích hắn rằng "Hóa ra dù là bạn thuở nhỏ thì Hagi và anh đây cũng sẽ giấu diếm nhau nhiều điều ha", thậm chí còn đổ hết trách nhiệm lên người Hagi, quả thật vô cùng giống một người phụ nữ cặn bã trêu đùa với tình cảm của người khác.
Sau này, kể cả khi Kanna Yume và Hagi đã bình phục lại sau nỗi đau chia tay, và cũng sẽ thi thoảng gửi vài lời chúc lịch sự cho nhau vào mỗi dịp sinh nhật hay lễ tết, thì cô và Matsuda Jinpei lại không bao giờ liên lạc nữa. Hai người dường như chỉ thiếu chút nữa là sẽ đưa nhau vào danh sách đen.
May mà người ta không chặn liên lạc mình.
Kanna Yume đã nghĩ vậy lúc chờ đối phương ở nhà ăn.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy màu xanh lam dài ngồi bên cửa sổ, mái tóc vàng dài xõa xuống, đuôi tóc xoăn nhẹ, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn trần khiến khuôn mặt trắng nõn của cô càng thêm hấp dẫn.
Nghe thấy tiếng đàn piano tuyệt đẹp do các nhạc công chơi ở giữa hội trường, đồng thời ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong phòng, Kanna Yume gật đầu hài lòng.
Cô cố tình chọn địa điểm trong một nhà hàng cao cấp, từ môi trường cho đến không khí đều không thích hợp để cãi vã hay đánh nhau, điều này không ít thì nhiều cũng khiến cô yên tâm hơn.
Matsuda Jinpei sẽ không đến mức mắng mỏ cô ở một nơi như thế này mà không quan tâm đến ánh mắt người ngoài, đúng không?
Kanna Yume gảy nhẹ những bông hoa giả trang trí trên bàn với lương tâm đang chột dạ của mình, đồng thời tự khuyên bản thân mình ngừng lo lắng về những chuyện chưa xảy ra.
Cô nhìn vào điện thoại di động và thấy vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn, nhưng rõ ràng có tiếng bước chân đang tiến về phía cô trong tiếng nhạc piano, đó là Matsuda Jinpei trong một bộ vest đen.
Người đàn ông với mái tóc xoăn thản nhiên kéo ghế, nhưng lực được khống chế rất tốt, giữa sàn và chân ghế không hề phát ra bất kỳ tiếng cọ sát nào. Matsuda Jinpei ngồi đối diện với cô.
"Không ngờ cô còn dám liên lạc với tôi đấy."
Matsuda Jinpei nới lỏng cà vạt, đôi mắt màu chàm của hắn lúc này gần như trở nên đen tuyền dưới ánh đèn, khuôn mặt vô cảm lộ ra chút lạnh lùng, sau khi đánh giá cô vài lượt thì lộ ra vẻ chán ghét: "Nhuộm màu gì đây?"
"Còn màu mắt..." Matsuda Jinpei biết về mấy thứ như kính áp tròng, nhưng lại không thể nói ra chính xác từ ngữ chuyên dụng cho mấy thứ đó, nên hắn chỉ đưa ra lời nhận xét: "Thật xấu."
Ba năm trước tóc và mắt cô vẫn còn là màu đen, giờ đây Matsuda Jinpei có suy nghĩ như vậy là điều hiển nhiên.
Kanna Yume cũng không có ý định giải thích, thay vào đó cô đưa tay chải tóc, những sợi tóc vàng mềm mại như lụa được cô nâng niu trong lòng bàn tay, tựa như chảy trong đó là ánh sáng ấm áp.
Cô tự ngắm nghía một hồi rồi hỏi người đàn ông trước mặt: "Rất đẹp mà, anh không thấy vậy sao?"
Lời còn chưa dứt, cô nhẹ nhàng nghiêng nửa người về phía trước, mặt hơi nâng lên, khiến cho người đối diện có thể nhìn vào mắt cô rõ hơn: "Matsuda thậm chí còn không có năng lực thẩm mỹ cơ bản mà đúng không? Hay là bởi vì vẫn còn giận tôi nên mới cố ý nói như vậy?"
Đối diện với gương mặt tươi cười nọ, Matsuda Jinpei sửng sốt hay giây rồi cau chặt mày lại.
Cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai người kết thúc bằng một tranh cãi nảy lửa, không chỉ mặt sưng mày xỉa mà còn nói này nói nọ không thèm lựa lời, gần như chạm đến ngưỡng ghét nhau chó với mèo để rồi không bao giờ liên lạc với nhau nữa.
Khi Kanna Yume chủ động liên hệ, Matsuda Jinpei đoán được cô phải có việc gì đó mới tìm gặp hắn, nhưng không ngờ cô có thể tươi cười rạng rỡ như không hề có chút vướng mắc nào và nói về mấy chuyện không liên quan gì như này.
Hơn ba năm không gặp, tại sao cô vẫn y như trước.
Phụ nữ sẽ không bao giờ già đi sao?
"Cô đang làm gì vậy, chết tiệt!"
Hắn cảm thấy trong lòng đang bùng lên một ngọn lửa, như thế hắn là người duy nhất vẫn còn nhớ về những mâu thuẫn đó, và rồi cảm thấy bản thân đang nghĩ quá nhiều về mối quan hệ này.
Từ từ --
Matsuda Jinpei cảm thấy có chút nực cười, tại sao hắn lại dùng những từ ngữ như vậy?
"Tìm tôi có chuyện gì?" Hắn không muốn mất quyền chủ động trong cuộc trò chuyện này, đồng thời cũng nói rõ điểm mấu chốt của bản thân: "Không có chuyện tôi giúp cô liên lạc với Hagi đâu!"
Chẳng lẽ Matsuda không biết việc cô và Hagi vẫn còn liên lạc với nhau sao, nếu không thì tại sao hắn lại nghĩ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy?
Kanna Yume chớp mắt, không dám tiết lộ bí mật này, lắc đầu rồi nói: "Không phải đâu."
Nghe được cô phủ nhận, Matsuda Jinpei thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn vì cô mà bạn nối khố của mình một lần nữa hồn vía lên mây.
"Vậy để làm gì?"
Sau khi buộc miệng thốt ra câu hỏi này, Matsuda Jinpei cảm thấy bản thân trông có vẻ như đang rất muốn giúp đỡ đối phương nên đành bổ sung: "Tôi có thể không nhất định sẽ giúp cô."
"Chỉ muốn mời Matsuda một bữa cơm thôi cũng không được sao?"
Tuy rằng có thể bịa đại một lý do, nhưng Kanna Yume cảm thấy không cần thiết phải nói dối ở một nơi như thế này, hơn nữa mời một bữa ăn cũng không phải là một điều gì đó khó nói.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của đối phương, cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra lý do: "Bởi vì hai ngày nữa tôi sẽ xuất ngoại, trước khi đi tôi muốn gặp lại bạn bè một lần!"
Nhưng Matsuda Jinpei lại trực tiếp đặt ly nước xuống, nói với giọng ngạc nhiên và không quá chắc chắn: "Cô muốn nhập cư?"
"Hả?" Kanna Yume không ngờ hắn sẽ hiểu lầm như vậy, "Không, một thời gian nữa tôi sẽ quay về."
Nhận ra bản thân đã hiểu lầm, Matsuda Jinpei không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, tiếng Nhật của cô vẫn không có chút tiến bộ nào."
Kanna Yume có thể nghe thấy sự không hài lòng trong lời nói của hắn, nhưng cô vốn dĩ không có khả năng làm Matsuda hài lòng, cho nên thẳng thắn thú nhận: "Sau khi rời thầy Hagi và thầy Matsuda, không còn ai dạy tôi tiếng Nhật nữa rồi."
Thật vậy.
Khi vừa mới tới đây, hệ thống thậm chí còn không tải nổi một gói giọng Nhật hay phần mềm chức năng dịch thuật. Bản thân Kanna Yume một chữ tiếng Nhật bẻ đôi cũng không biết, cũng không có thân phân nên buộc phải sống lang thang trên đường, nếu cứ vậy thật sự còn khó có thể sống tiếp.
Nhưng may mắn thay, cô đã được Hagi "nhặt" về nhà ngay ngày đầu tiên.
Những ngày sau đó, Hagi và Matsuda thay phiên nhau dạy Kanna Yume tiếng Nhật, cuối cùng giúp cô nói được những câu khác ngoài "Chào buổi sáng", "Cảm ơn", "Xin lỗi" và "Không sao đâu", bắt đầu một cuộc sống tự lập thực sự.
Trong suốt thời gian học tập, cô chưa bao giờ nghĩ rằng ba người sẽ có một ngày trở mặt với nhau. Cô cũng từng nghĩ rằng bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, sau đó sẽ trịnh trọng chào tạm biệt hai người, mang theo một cơ thể khỏe mạnh về nhà.
Không chỉ có mỗi Kanna Yume nhớ khoảng thời gian đã qua, Matsuda Jinpei cũng không quên nó.
Tương lai của ba người được vẽ nên khi xưa hiện lên trong tâm trí hắn.
Hagi nói rằng bản thân đã tiết kiệm được một khoản tiền, anh sẽ mua một căn chung cư đối diện hoặc bên cạnh nhà hắn, còn sẽ mời hắn đến nhà ăn cơm -- ngôi nhà của Hagi và người phụ nữ này.
Những hình ảnh ấy giờ đây đã trở thành những mảng đen trắng trong ký ức, bởi những mong đợi ấy, những lon bia va vào nhau tạo thành tiếng, những tiếng cười đùa, tất cả đều tan vỡ vào một buổi chiều bình thường, chỉ để lại đó những bối rối và cãi vã.
"Tôi nói cho cô biết."
Viên cảnh sát với mái tóc đen xoăn ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng khó có thể miêu tả, mơ hồ có thể nhìn thấy trong mắt hắn đang dâng lên một lửa giận, hắn kìm nén: "Dù lời cô nói là thật hay giả, đừng quấy rầy cuộc sống của Hagi nữa."
Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc người phụ nữ này rời đi, bạn thuở nhỏ của mình đã đau khổ, hồn bay phách lạc đến mức nào. Matsuda Jinpei hận không thể bắt cô trở về, nhưng hắn cũng càng tức giận với sự nhẫn tâm của cô khi bỏ đi mà không nói lời nào.
Cơn tức giận của Matsuda Jinpei càng bùng cháy hơn nữa khi nghe Hagi một bên khổ sở buồn bã, một bên liên tục lẩm bẩm bên tai hắn rằng "Không biết dạo này Yume-chan thế nào rồi" và "Liệu em ấy có bị bắt nạt vì tiếng Nhật không tốt không?"
Âm thanh xung quanh không lớn nhưng giọng nói của hắn lại trầm đến mức gần như bị tiếng đàn piano át đi.
Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn nên Kanna Yume có thể nghe rõ những gì Matsuda Jinpei đã nói trước khi câu nói ấy biến mất vào trong không khí. Cô cảm thấy có chút khó chịu với mấy lời như đang muốn phân rõ giới hạn như này, nhưng vẫn gật đầu một cách quyết đoán: "Tất nhiên rồi."
Kanna Yume tuyệt đối không có ý định quấy rầy Matsuda Jinpei và Hajiwara Kenji, nếu không phải vì nhiệm vụ, cô cũng sẽ không liên lạc với người đàn ông trước mặt.
Nhưng thành thật mà nói, cô làm vậy cũng chỉ để sống sót mà thôi.
Trên đời này có điều gì quan trọng hơn sự sống sao?
Với một người bình thường như cô thì câu trả lời là không.
Người phục vụ bưng đồ ăn tới, hai người cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
Đỗ ăn đã được Kanna Yume đặt trước, hẳn sẽ phù hợp với khẩu vị của Matsuda vào ba năm trước, nhưng vật đổi sao dời, cô không chắc liệu hắn có thay đổi gì hay không.
Giống như việc cô không biết vì sao hắn vẫn mặc một vest đen như thế này dù Hagi vẫn còn sống, rất nhiều điều đã không thể chạm tới được tâm trí cô trong nhiều năm qua.
Tấu xong một khúc nhạc, tiếng piano dừng lại.
Trong quãng nghỉ lúc thay đổi nhạc, nĩa và đĩa va vào nhau phát ra một âm thanh chói tai.
Kanna Yume ngẩng đầu, thấy Matsuda Jinpei đã rời khỏi bàn.
Cô gần như tưởng rằng hắn thậm chí còn không chịu cùng cô ăn xong một bữa, nhưng ngay giây tiếp theo, cô phát hiện đối phương dừng lại bên cạnh cây đàn piano.
Một linh cảm xấu lập tức ập đến.
Kanna Yume đi theo và đúng như dự đoán, cô nghe thấy âm thanh "tích tích", đồng thời nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông đang hơi quỳ xuống và nhìn chằm chằm vào đáy đàn.
Vẻ mặt nhạc sĩ bên cạnh đầy hoảng loạn, rõ ràng đã bị dọa sợ đến mức không biết phải làm gì, thậm chí đến mức ngay cả hét lên một tiếng cũng quên mất.
Trước khi những động tĩnh ở đây khiến toàn thể quan khách chú ý, Kanna Yume đã làm động tác im lặng hướng về phía các nhạc công, sau đó bật máy ghi âm dự phòng, thay thế phần trình diễn thủ công ban đầu.
Tiếng đàn piano du dương lần nữa vang lên, dù là băng ghi âm nhưng các vị khách cũng không để ý lắm, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa.
"Đang bắt đầu đếm ngược, còn 28 phút nữa, bảo ông chủ nhanh chóng sơ tán khách hàng." Matsuda Jinpei đứng lên, nói với Kanna Yume: "Gọi cảnh sát đi, tôi đi tìm dụng cụ."
28 phút, đối với thế giới Conan thì coi như thời gian khá đầy đủ.
Vẫn chưa nghe thấy âm thanh báo hiệu nhiệm vụ hoàn thành, Kanna Yume theo bản năng giữ lấy người nọ, thương lượng: "Sau khi quả bom được gỡ bỏ, chúng ta có thể ăn nốt bữa tối không?"
Matsuda Jinpei không biết ba năm qua cô đã thay đổi nhiều đến mức nào, ba ngón tay của hắn gõ nhẹ vào trán cô: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Được rồi."
Kanna Yume che đầu lại, chấp nhận sự thật, nội tâm giãy giụa rồi đổi lời: "Vậy ngày mai anh có bằng lòng ra ngoài ăn tối với tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro