01. Kẹo Dâu Ngọt Ngào
Về chiều tối, khi hoàng hôn đã chiếu dần lên các toà nhà, thường không mấy khi còn trẻ con nào nán lại ở các bãi đất trống nữa. Furuya năm 10 tuổi đó, không cha không mẹ, cậu bé luôn là người duy nhất ở nơi đây vào giờ này-giờ mà trẻ con chắc chắn sẽ trở về nhà. Dẫu là cô quạnh và đơn độc, nhưng không đâu, thế giới không hoàn toàn bỏ rơi Furuya Rei như cách người ta vứt bỏ món đồ thừa. Cậu bé vẫn thu hút tia hoàng hôn cuối cùng của thời giờ, vẫn được trọng lực giữ lại, vẫn được da thịt bao bọc máu trên cơ thể.
Giữ bản thân mình đứng im một chỗ tại công viên vắng người, cậu bé vô thức im lặng, nhìn về khoảng không mà không có lấy một tiêu cự. Một cơn gió thổi qua...
"Hic..."
Một tiếng thút thít nhỏ khiến cậu giật mình. Rei giật mình vì cậu nhận ra, nó không phải chỉ vừa mới vang lên, mà là đã luôn xảy ra, nhưng nhỏ quá, âm ỉ quá, chỉ đủ cho những ai vô tình bị "đánh thức" nghe thấy.
Còn ai ở chỗ này ngoài cậu nữa?
Giờ này thường là giờ các gia đình ăn tối, những bà mẹ sẽ chẳng cho con cái của mình ở lại đây-công viên này vào giờ này đâu, dù mới chỉ vừa chuẩn bị chuyển sang chiều tối thôi. Thậm chí về tối còn lảng vảng vài người vô gia cư sống nay đây mai đó. Nhìn lại, họ cũng từng sống ở cái thời mà nền kinh tế bong bóng ở Nhật sụp đổ, ở cái thời mà tính trị an ở đây yếu kém tới mức nhường đường cho đám hổ báo. Có lẽ người ta còn ám ảnh về cái thời mà có những cái người coi sinh mạng chả ra gì, là trẻ nhỏ, hay người già, hay phụ nữ. Mới thoát khỏi cái thời đại ấy chưa bao lâu cả, người dân nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Cậu không có nghĩ tới đối tượng đang khóc sẽ là trẻ con. Và mong là thế.
Furuya Rei 10 tuổi, nhưng lại nhìn thấy người lớn khóc rất nhiều. Khóc khi mặt và cổ họ đỏ ửng vì say rượu và công việc, lăn lê bò toài ngoài ghế trong công viên. Khóc khi họ trốn một góc sau tường, sau bụi cỏ, ôm chặt cả miệng vì sợ có người nhìn thấy, nghe thấy. Hoặc là cứ khóc, mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh, kể cả là đang làm phiền người khác.
Cậu bé nghĩ, hẳn lại là một người như vậy, cậu không định can thiệp, cứ mặc kệ đi sẽ còn tốt hơn. Cho tới khi đột ngột một quả sồi rơi trúng người trong bụi cây đó.
"Á! Đau!"
"?"
Cái giọng này, là trẻ con! Rei nhận ra, có chút tức giận bâng quơ, giờ này rồi còn ở đây? Furuya bé nhỏ lập tức lên tiếng.
"Nè."
Cái bóng nhỏ sau lùm cây giật thót, rồi như cố gắng muốn che giấu sự hiện diện của mình, cái bóng ấy im thin thít.
Im lặng mãi không thấy đáp, cậu bé đoán được, người đó nghĩ bản thân giấu rất tốt, kia mà giấu tốt thì sẽ chả thể làm cả bụi cây đó rung rinh theo sự bồn chồn của mình được.
Nhưng Furuya dù không muốn vạch trần thẳng thừng điều đó, vẫn không có ý định bỏ qua.
"Gọi cậu đó. Mau ra đây đi."
Trước cái gì ấy mong chờ không thể tả của cậu bé, một bóng nhỏ chui ra. Ra chỉ là một đứa nhóc bé xíu như cục kẹo. Cô bé mặc bộ quần áo trắng bóc, nhìn qua cũng biết là giá trị không nhỏ, nhưng mặt mũi, tay chân và màu áo nhẽ ra phải sạch sẽ lại lấm lem đất cát. Cái bộ dạng nhỏ này, thật nhỏ bé, thật yếu ớt, ngoan ngoãn đứng dậy trước mặt cậu rồi rụt rè, thấp hơn cả cậu một cái đầu.
Đứa trẻ nhỏ này đang khóc, bị vạch trần thì đỏ hoe đôi mắt, sụt sịt mấy cái. Bộ dạng sợ sệt như thể vừa bị bắt gian ăn vụng. Cậu bé trước mặt liền trở nên lúng túng, cậu có phải làm người ta khóc rồi không? Nhưng chưa từng dỗ dành ai, và chẳng hiểu dỗ dành là nên làm thế nào, cậu muốn nói gì đó, vừa vươn đôi tay ra lại rụt lại. Cậu bần thần, một làn da "kì quái" và khác người của chính mình làm chính cậu chần chừ.
"Em xin lỗi... Em sẽ rời đi ngay."
Cái giọng em be bé, lại ngọng nghịu non nớt, con bé trước mặt cậu bấu chặt váy trắng, nhưng cô bé vừa nói, có cái gì ấy lại hiện ra trong tầm mắt.
Một viên kẹo?
Một viên kẹo dâu bọc lớp ni lông màu hồng điểm trắng bắt mắt. Ngước lên, đôi mắt xanh Ruby của cô bé hiện rõ ngay trước mắt Furuya Rei, long lanh những giọt nước.
"Anh cho em ạ?"
"Ừm."
Là kẹo dâu.
Rei không giỏi dỗ dành, càng không dám dỗ dành. Cậu bé quen với việc mình bị cho là khác biệt, bị cho là kì lạ hơn bao giờ hết, nên đối với một cô nhóc yếu ớt tới mức một chạm là vỡ này, cậu lại càng có chút cẩn trọng, sợ mình làm người ấy bài xích. Vì thế cậu chọn một viên kẹo luôn sẵn có trong túi quần. Cô Elena từng nói, những viên kẹo ngọt sẽ giải toả tâm trạng đang thổn thức yếu lòng của bất kì ai, cậu tim vào điều đó như một niềm tin bất khuất. Rei sợ bị khước từ, sợ bị bỏ rơi, càng muốn được công nhận, viên kẹo nhỏ trong túi quần như tượng trưng cho điều ấy.
Đặt lên lòng bàn tay nhỏ của em, cậu bé lại đột ngột trở nên rụt rè, giọng nói bé dần.
"Nên là đừng có khóc nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro