02. Furuya Rei Đã Nói Dối
"Trời tối muộn rồi, em không định về nhà à?"
Sakurada chớp đôi mắt long lanh của mình, lúc nãy còn đang đỡ, đột nhiên nhắc tới từ về nhà là lại ầng ậc nước làm Furuya phát hoảng.
Furuya thảng thốt, khuôn mặt hiện rõ vẻ giận dữ. Nhưng thành thật thì cậu không có giận như vậy. Cậu lo thì đúng hơn, một cô bé nhỏ như vậy mà vừa nghe tới mấy chữ về nhà đã bật khóc, thế thì thật đáng lo. Bộ dạng như thể người bị chọc là mình, Rei càng trở nên hoảng loạn, cậu rối rắm, rồi rốt cuộc lại thành ra gào lên.
"A-Ai làm gì mà khóc!!! Anh đã làm gì em đâu?!!"
Chất giọng thành công làm cô bé sợ hãi, cô bé như bị bật công tắc mà vỡ oà.
Cô bé chạy ra đây vốn là vì không muốn về nhà, rồi cũng vì cảm thấy quá mức cô đơn, ở nhà hay ở ngoài cũng như thế, nơi đâu cũng chỉ có thể một mình. Suy nghĩ và cảm giác như vậy không hề khiến cô bé thấy tốt hơn nên mới trốn trong cây khóc. Lần này lại còn bị một anh trai doạ sợ, cô bé khóc càng ngày càng lớn.
Furuya Rei bên này cuối cùng cũng không nhịn nổi, lông nhím mà cậu run rẩy bật ra để phòng vệ cũng phải thu sạch vào. Lúc này cậu thấy mình yếu ớt vô cùng, đối với cậu bé chính là hiện ra toàn thân mình cho người ta thấy điểm yếu. Cậu bé vẫn luôn phát rồ với người lạ, nhưng không phải là với một cô bé.
Được rồi, không thể nào vì phản xạ phòng thủ của mình mà lớn tiếng với một đứa trẻ nhỏ được. Furuya Rei nghĩ vậy, hoàn toàn quên mình cũng là trẻ nhỏ.
"Xin lỗi mà... Không phải anh đã nói đừng khóc rồi sao?"
"Híc...!"
Yume khịt mũi một cái, mũi và mắt đỏ hoe do khóc. Cô bé dụi dụi đôi mắt, chỉ là từ nhà lúc này với cô bé quả thực rất nhạy cảm, nên cứ nói đến nhà là cô bé lại rưng rưng, môi bĩu lên, tạo thành một đường mềm mại và hồng hào, trông như một con mèo nhỏ biết dỗi. Đôi mắt cô bé mơ hồ, dường như ánh lên một điệu ấm ức khó tả. Cô bé vẫn luôn khóc một mình không cho ai thấy, đột nhiên xuất hiện một người như Furuya Rei Rei, cậu bé chỉ nói vài câu, đưa một viên kẹo liền đủ làm cho vỡ tan cái kiềm chế cảm xúc cực kì yếu đuối của mình. Không cam, thật sự khiến cô bé trông như thể cô bé không có chút mạnh mẽ nào, cô bé muốn phản kháng, liền lắc đầu nguầy nguậy:
"Em không về đâu..."
"Cái—?!" Rei há hốc trợn tròn mắt. Lời nói này cũng thật vô lý đi! Cậu định nói gì đó thì lại thôi, cậu cảm thấy mình không có khả năng khuyên can, đành thở dài một cái: "Haizz..."
Thấy anh trai trước mặt lực bất tòng tâm, Yume chớp đôi mắt nhỏ, rồi cúi xuống đếm đếm mấy ngón tay trắng nhỏ, tự nhiên không nhớ ra là mình còn đang bất mãn. Cô bé có cảm nhận được, đây chắc chắn là người tốt, sau khi kiểm nghiệm và biết rằng đáp án trong đầu mình đã đúng, Yume giơ nguyên bàn tay ra, hướng về phía cậu bé, giọng nói ngọng ngọng vang lên:
"Em là Sakurada Yume, em 5 tuổi!"
"Bảo sao..." Rei thầm nghĩ, bảo sao lại bé nhỏ và ngốc nghếch như vậy. Cậu bé đáp lại: "Anh là Furuya Rei, 10 tuổi. Và... gọi là Zero, cũng được."
Furuya cuối cùng cũng di dời ánh mắt, tập trung lên bộ váy của cô bé, nhíu mày nhìn bộ dạng lấm lét trước mặt. Trước ánh mắt chẳng có chút tình thương kia, cô bé chột dạ nắm nắm tà váy, ngón tay cò xát vào váy. Cậu bé lập tức cau mày nói:
"Nhóc mau trở về nhà đi, có biết trời tối rồi không hả? Nhà còn có người đợi thì sao?"
Yume hạ mi, mày chau lại ủ rũ. Nhưng rồi cô bé ngước lên, nắm tay cô bé đưa lên nắm lấy tà áo của Furuya Rei, lắc lắc nhẹ khiến áo cậu bé ma sát vào da cậu, rồi hỏi:
"Nhưng anh thì sao?"
"Hả?" Rei không hiểu, ý cô bé là gì?
"Anh không có người đợi ạ?"
"..."
Furuya im lặng, nên trả lời thế nào nhỉ? Rei có chút đắn đo... Rằng là, không đâu, những đứa trẻ không cần trở về nhà trước giờ giới nghiêm, chính là những đứa trẻ không có người nhà để đợi như anh mà thôi. Cậu biết nên nói thế nào chứ? Và một cô bé 5 tuổi yếu ớt nhỏ bé này thì làm sao mà hiểu chứ? Rei suy nghĩ hoài, cuối cùng cậu đành gật đầu.
"Có. Nên là mau về đi."
Nên rốt cuộc, cậu bé nói dối.
Lúc ấy, Furuya Rei, 10 tuổi, lần đầu tiên cậu bé đã học cách nói dối, một câu nói dối hoàn chỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro