03. Rei Nói, Không Phải Ai Cũng Trưởng Thành

"Cậu kiếm đâu ra một cái đuôi nhỏ thế Zero?"

"..."

Vừa nói, tay Hiro lại chỉ ra sau lưng cậu. Á khẩu một cái, Furuya cũng chỉ còn đường thở dài. Yume đã ngồi ở chỗ cũ hôm họ gặp nhau chỉ để mong được gặp cậu bé. Cậu vừa tới, con bé đã vội vã đứng bật dậy, loạng choạng chạy ra.  Bộ dạng núp trog bóng râm ngồi co quắp minh, chờ đợi ai đó khiến cô bé trông cực kì đáng thương. Furuya Rei đương nhiên cảm thấy khó xử, nhưng cũng vì chính bộ dạng thấp thỏm nơm nớp lo đó mới khiến cậu mủi lòng. Rei của bây giờ cũng không biết cách từ chối một trẻ nhỏ dễ thương và ngây thơ như này.

Lúc này, Yume nhận ra gì đó. Thanh âm "Zero" lọt vào tai cô bé, Yume nhấp nhẹ đầu môi, Yume nhắc lại cái tên ấy, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt không giấu nổi vẻ thắc mắc: "Zero...?"

"Hôm qua anh đã bảo em rồi đấy, biệt danh của anh là Zero." Furuya rất kiên nhẫn nhắc lại.

"À... Hic, em quên mất đấy, em xin lỗi. Nhưng nghe đáng yêu lắm ạ!"

Cậu bé trước mặt thở dài. Hẳn Yume cảm thấy tội lỗi vì quên mất biệt danh của cậu nên mới cố gắng tìm cách gỡ gạc lại.

"Cơ mà, sao lại đi theo anh?!"

Furuya lập tức tiến lại, dò hỏi với khuôn mặt bất lực. Đứa trẻ này hết người chơi cùng rồi hay sao? Cậu không thể nào trông một đứa nhóc 5 tuổi được! Khác với điệu bộ của cậu, Yume lại hớn hở chạy tới gần, đôi má phúng phính ửng hồng vì phấn khích.

"Cho em chơi với hai anh nha?"

"Xì, trẻ con thì biết cái gì mà chơi?"

"Thôi mà Zero." Hiromitsu tiến tới, dịu dàng vỗ nhẹ lên vai bạn thân của mình. Rồi cậu tiến tới chỗ Sakurada Yume, khoé mắt mèo khẽ híp lại cùng nụ cười. Trước mắt cậu là một em gái nhỏ nhắn và ngoan ngoãn, từ nhỏ Hiromitsu đã hình thành nên bản tính thích bảo vệ, quan tâm người khác, vậy nên cậu đối với đứa trẻ vừa ngoan hiền vừa trông hơi yếu ớt thế này, cậu cũng có chút thiện cảm. Nụ cười treo trên môi , Hiromitsu lịch sự hỏi:

"Vậy em là...?"

"Em là Sakurada Yume! Em 5 tuổi!" Cô bé nói dõng dạc, không còn lắp bắp như hôm trước, giống như thể đã tập trước vậy. Lần đầu gặp thêm một anh trai khác, lại còn là bạn của anh Furuya, cô bé không có muốn mắc lỗi sai.

"Chà, kém tụi anh 5 tuổi sao? Anh là Morofushi Hiromitsu, anh 10 tuổi, bằng với Zero."

Yume há hốc, rồi trở nên ngưỡng mộ nhìn hai bọn họ: "Đều là 10 tuổi hả? Oa..! Hai anh thật sự ngầu ghê!"

Hai người họ không hiểu, 10 tuổi thì có thể là ngầu ở đâu? Hiromitsu mỉm cười hỏi: "Tại sao thế?"

"Thì tại hai anh đều là người lớn!" Yume bật cười. Thật ra với cô bé, ai lớn tuổi hơn mình đều là người lớn rồi.

Furuya Rei bên này đứng nghe cũng vì hai từ "người lớn" mà giật bắn mình, hơi lúng túng. Tất nhiên cậu bé biết mình chỉ là đứa nhóc con, nhưng với trẻ con mà nói, việc được khen, được ví như người lớn cũng giống như một lời khen. Vì người lớn làm được nhiều việc, hiểu được nhiều thứ, biết được nhiều cái, cái bức tượng đài sừng sững trong lòng trẻ nhỏ về danh xưng "người lớn" là vô cùng cao cả. Tuy vậy, cậu bé Rei vẫn thành thật, dẫu mũi đã muốn hất cao lên trời.

"N-Người lớn gì? Tụi anh lớn hơn em, nhưng cũng đều là mấy đứa nhóc hết thôi." Vừa nói, Furuya quay phắt người bước về phía bóng râm, không quên kéo theo Sakurada và Morofushi cùng bước vào.

"Lớn hơn em thì đều là người lớn hết mà. Với lại anh Rei và anh Hiro trông cũng rất là người lớn đấy thôi. Cao hơn em, tay chân cũng dài hơn em."

Hiromitsu khúc khích, song với đó, cậu thấy mặt cô bé rịn mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt đỏ bừng. Còn đang suy nghĩ nên làm gì, Hiromitsu đã thấy Rei cầm chiếc mũ xuống, phe phẩy như vẫy quạt, dường như là hướng về phía cô bé ít nhiều. Hoá ra Furuya trông lạnh nhạt vậy nhưng vẫn luôn rất để tâm chú ý cô bé. Khuôn mặt Sakurada ửng đỏ vì nắng nóng, bảo sao lại kéo tụi họ vào bóng râm thế này. Cậu và Rei đã tiếp xúc với ánh nắng đủ nhiều để quen với nhiệt độ của nó, nhưng làn da cô bé vốn đã tái nhợt lại vì nóng mà đỏ lên, trông như một trái đào chín, thật sự rất dễ bị tổn thương.

"Em đúng là đồ ngốc!" Đôi tay cậu bé không ngừng phe phẩy, lại nói, câu đầu tiên đã chê cô bé ngốc. Hiro vỗ nhẹ lên vai cậu, có hơi hiếu kì, cậu miệng chê nhưng thân thể thành thật vậy sao Zero? Lại nói tiếp, "Người ta luôn nói, khi nào đủ 18 tuổi mới là người lớn về mặt pháp lí, và đủ 25 tuổi mới được coi là đủ khả năng hình thành toàn bộ nhận thức. Cơ mà, chuyện trưởng thành thì tuỳ lắm. Bất kì ai cũng có thể trưởng thành trước tuổi, và có những người đã già khú đế rồi vẫn chẳng chịu trưởng thành đấy!"

Yume nghiêng đầu, còn có đạo lí như thế? Hiro mỉm cười, vỗ về cô bé, xong lại thấy Rei tiếp tục, "Em thấy đấy, có những đứa trẻ mới lớn nhưng đã hiểu được cách đối nhân xử thế và nhận thức hành vi trong môi trường. Nhưng cũng có những ông bác lớn tuổi rồi vẫn sống rất ích kỉ trẻ con! Như ông chú nhà bên nhà anh vậy, 30 tuổi rồi mà quần áo cũng khôn tự giặt, rác không tự vứt, không biết ăn đậu natto và cà chua! Toàn ném cho anh ăn trong khi đó là đồ mà mẹ của chú ấy tự trồng, tự làm rồi gửi lên. Thật là, đồ ăn của mẹ đưa, anh muốn còn không được!"

Yume gật gật đầu rất mãnh liệt, thực chất cô bé cũng chỉ cái hiểu cái không, Cô bé đồng tình là vì cảm thấy lời anh trai này nói rất có tư duy, không có cách nào để phản bác.

"Zero biết nhiều quá nhỉ?" Hiromitsu cảm thán. Rei trưởng thành sớm như vậy là vì xung quanh cậu bé không có ai chăm sóc quan tâm triệt để, cậu chỉ còn cách tự mình tìm hiểu cách để sống sót và sinh tồn thôi. Nên đối với những người như vậy cậu quả thật hơi bài xích, Hiromitsu rất thông cảm.

"Tớ đã tự tìm hiểu bằng trải nghiệm cá nhân đấy!"

Cô bé vỗ tay tán tưởng, khuôn mặt đáng yêu có chút bầu bĩnh, hâm mộ nhìn Rei. Anh Rei thật sự là người vô cùng thông minh. Chốt ròi! Cô é mướn làm bạn với anh ấy!

"Anh Rei, anh thật thông minh!"

"Đúng vậy, Zero, cậu thật thông minh ヽ('▽`)/!" Hiromitsu không nhịn được hùa theo.

Mặt của Rei lập tức đỏ bừng.

"C-Chuyện nhỏ!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro