04. Váy Trắng Quả Thật Dễ Bẩn
Sakurada Yume có vẻ ngoài rất nhỏ bé, yếu ớt, nhưng cũng rất trắng trẻo và xinh đẹp, ai nhìn thấy em lần đầu cũng nghĩ, Yume trông như búp bê vậy. Tủ quần áo của cô bé luôn được lắp đầy bởi những chiếc váy xinh. Những bộ quần áo đắt tiền, nơ bờm, giày dép đổi mới liên tục. Cái này, Furuya Rei soi một chút liền biết. Không ngày nào trong tuần là mặc đồ trùng nhau, cô bé còn nói cô bảo mẫu trong nhà luôn giúp cô bé mặc quần áo, đã thế còn là đồ có giá trị cao.
Nhưng cậu bé không hiểu, vì sao Yume lại luôn mang một bộ dạng hiếm khi thật sự sạch sẽ tới gặp cậu. Sẽ có những hôm sạch hôm không. Những cô bé cùng độ tuổi với Yume thường là những bạn nhỏ rất ngại bị bẩn, dù có năng động tới mấy cũng nào có nghịch ngợm mà bùn đất khắp người, ngày qua ngày đều bẩn thỉu như thế?
Ban đầu họ không quá chú tâm, chỉ khuyên nhủ cô bé cẩn thận, giúp đỡ Yume làm sạch quần áo qua loa, nhưng giờ thì đúng là khó để làm ngơ.
Furuya nhìn Yume một chút, mãi mới cất tiếng, giọng hơi nâng lên như thể đang nhắc nhở, giống anh trai mắng em gái:
"Sao lần nào anh gặp em, em cũng dính bẩn thế? Quần áo của em cũng khá đắt mà phải không?" Có khi là hơn cả bộ đồ Furuya đang mặc gấp mấy lần. "Em nên biết giữ gìn cẩn thận chứ?"
Cô bé lúng túng, không biết nên phản ứng thế bào.
"Em sẽ cố giặt sạch mà... Em có thể nhờ cô giúp việc nữa..."
"Không phải chuyện giặt hay không. Mà là, Yume em phải học cách giữ gìn đồ đạc của mình. Không phải cái gì cũng có người khác làm giúp em được."
Chỉ thấy Yume cúi mặt, tóc đen cứ rung rinh, cứ bồn chồn di chuyển, bộ dạng đứng ngồi không yên. Cô bé mải miết cọ sát các ngón tay, mím môi không dám nói gì, rõ ràng dưới đó là một khuôn mặt hối lỗi.
Có chút đáng thương, lại thấy Rei thêm phần sốt ruột vì khó xử, Hiro lại giải vây.
"Trẻ nhỏ hiếu động mà Zero. Em ấy mới 5 tuổi thôi. Đừng trách em ấy, cậu chẳng khác gì cha em ấy rồi nhé."
"Tớ và cậu cũng là trẻ nhỏ, Hiro. Cái câu "trẻ nhỏ hiếu động" của cậu chỉ có mấy ông chú cô bác 50 tuổi nói thôi. Cậu đừng có bênh vực!" Rei liền cau có, hơi húc nhẹ khuỷu tay vào người Hiro, làm cậu bạn chỉ biết cười trừ.
"Hồi trước cậu cũng y hệt em ấy đấy Zero."
Quả thật là vậy. Không chỉ là lấm lem bùn đất, mà còn bị thương khắp người. Furuya là đứa trẻ cứng đầu và hiếu thắng, cậu bé sẽ không chịu thua ai cả. Chính vì tính khí ấy nên Rei rất hay vướng vào nhưng trận xô xát của trẻ con.
Chỉ là, lúc ấy cậu ấy luôn muốn tỏ ra mình rất ổn. Hiro nhớ lại, mỉm cười, cảm thấy tình thế này cũng có chút quen thuộc và tương đồng.
Yume khuôn mặt buồn thiu, không dám nói gì, thật ra là bởi vì cô bé rất trân quý hai người này, nên lời họ nói cô bé đặc biệt để tâm. Cô bé nghĩ mình đã khiến Rei tức giận, Yume không muốn anh ấy ghét bỏ mình. Rồi như cái gì ấy chớp nhoáng, gợi nhớ trong đầu Yume. Giật mình, đồng tử cô bé khẽ co lại, em mím môi, ngón tay cứ liên tục cào vào nhau lo lắng, đầu ngón tay em như vậy mà đỏ lên. Vừa lúc bị Hiromitsu và Furuya nhìn thấy.
"Em xin lỗi..."
"Ôi không cần xin lỗi đâu mà. Zero, cậu làm em ấy sợ đó." Vừa nói Hiromitsu lại huých nhẹ vào người Rei, đánh chủ ý lên Yume. Có hơi cảm thấy kì lạ trước phản ứng này, lại càng thấy trông họ giống như đã doạ sợ cô bé. Bị điểm tên, Rei cũng lo lắng, cậu bé không nghĩ sẽ khiến cô bé sợ hãi tới thế.
"Zero không cố ý đâu, em đừng sợ. Tính cách cậu ấy là như vậy thôi, chứ thật ra là rất lo lắng cho em."
"Em không sợ.!"
Vội đáp, Yume lúng túng lấy lại hơi thở của mình, em bám lấy gấu váy, đảo mắt: "Em sẽ không sợ hai anh đâu. N-Nên là, đừng có ghét em nha."
Cô bé lúng túng, để cho Hiromitsu và Rei một tràng suy nghĩ nhỏ. Tuy trong lòng họ nổi lên những bọt khí đen đầy hoài nghi, nhưng dẫu vậy cũng có bao phần thương xót từ từ thoát ra khỏi vỏ tim mỏng manh của hai đứa trẻ. Hai bọn họ vẫn biết, có những chuyện ai cũng muốn giấu kín trong lòng. Furuya lên tiếng trước:
"Thật là... Không ai ghét em cả. Anh mắng em là vì lo lắng cho em. Dáng vẻ của em như thế, không lo lắng mới lạ đấy." Lời nói lúc này của Furuya đã dịu lại, dường như còn là vì thấy có lỗi.
"Phải đó Yume, tụi anh không ghét em đâu. Đừng giận Zero nhé?"
Đôi má Yume hồng lên, rồi cũng ngây ngô gật gật đầu. Cô bé chớp đôi mắt nhỏ của mình, bờ mi dễ thương run rẩy khẽ hạ xuống, đôi môi hơi mím lại. Một vẻ sung sướng khó tả trên đôi mắt em.
Ra là lo lắng cho em.
Ra là không ghét bỏ em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro