Chương 6: Sao cô cứ cảm thấy bất an nhỉ...?

Làm đ*o gì có chuyện đó!

[Cấu trúc cơ bản của một bài báo cáo.

100 bài báo cáo tham khảo, phù hợp dành cho người mới.

Chú ý: Không đươc chép văn mẫu.]

Ngay khi vừa đọc xong nội dung bài hướng dẫn, Kawaguchi Machiko chuyển từ tuyệt vọng sang vô vọng

Cứu, cứu với...

Kawaguchi Machiko đã kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần.

[Hoàn thành nhiệm vụ.

Nhận được một hộp quà may mắn.

+5 giá trị bản thân.]

Cảm tưởng rằng bây giờ chỉ cần cử động mạnh một chút thôi là linh hồn và thân xác của cô sẽ ngay lập tức chia tay nhau, mõi phần một hướng, vĩnh viễn không tương phùng

Bộ não của cô sẽ tuyệt vọng đến mức bỏ hộp sọ mà đi.

Đôi tay này sẽ tự có được ý chí của mình và việc đầu tiên nó làm là đưa tay bóp cổ chính cơ thể của mình.

Thế giới này quá tàn ác.

Chưa bao giờ Kawaguchi Machiko hối hân về hành động của mình trong quá khứ.

Tại sao hồi đó không học tốt bộ môn ngữ văn hơn một chút? Tại sao không dành thời gian để đọc nhiều sách hơn một chút?

Để bây giờ phải khốn khổ khốn nạn vì mấy cái câu cú, từ ngữ như thế này.

Kawaguchi Machiko chỉ muốn quay ngược về quá khứ và vả bản thân mình một cái.

Này thì tự hào thuộc phe chính diện nè! Này thì kháy đểu nè!

Có lẽ bây giờ Sakurasawa Yuuko đang nằm phơi nắng ở một nơi nào đó, thoải mái liếm bộ lông của mình.

Hiện tại, Kawaguchi Machiko đang ghen tị với một con mèo.

Bỗng nhiên, cô chú ý tới vị tiền bối Takagi đang càm một tập hồ sơ khác, tiến tới chỗ cô, miệng hơi hé.

Bây giờ Kawaguchi Machiko không cảm thấy tiền bối của mình là một người trung thực ngóc nghếch nữa.

Đây chính là một con ác quỷ, ác quỷ đang mang món đồ bị nguyền rủa tới tra tấn cô.

Không! Cô không thể chịu được nữa! Ai đó cứu tôi khỏi nơi này với!!!

" Tập trụng!" Như nghe thấy tiếng lòng của Kawaguchi Machiko, Thanh tra Megure đẩy bước vào, giọng đầy nghiêm túc: " Tôi vừa nhận được thông báo có vụ án mạng xảy ra tại khách sạn A05."

Thông tin đột ngột khiến Kawaguchi Machiko ngồi bật dậy, đôi mắt trợn tròn nhìn về phía cửa.

Một vụ án mạng?

Vừa đi làm đã gặp phải một vụ án như thế này ư???

Phải chăng đây là tình tiết của nhiệm vụ chính mà game sắp xếp cho cô.

Kawaguchi Machiko tỏ ra vô cùng hào ứng với tình tiết này, thế này mới gọi là game chứ!

Đây mới là việc mà cảnh sát nên làm nè!

Kawaguchi Machiko bắt đầu tưởng tượng ra việc chơi trò đuổi bắt, đấu trí với hung thủ, những cuộc truy bắt nghẹ thở, những tình tiết ẩn dấu đầy nhân văn trong quá trình phá án.

Đây chẳng phải là motip quen thuộc trong mọi trò chơi trinh thám sao?!

Thế này mới gọi là kích thích chứ!

Kawaguchi Machiko hơi chú ý đến cảm xúc và thái độ của mọi người xung quanh, thế nhưng trái ngược với dự định, cô thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của họ nhưng lại không thấy cảm xúc nào quá mãnh liệt.

Kawaguchi Machiko hơi nhướn mày, có lẽ cảnh sát ở đây chuyên nghiệp hơn cô nghĩ.

" Cậu Takagi, cậu đi theo tôi đến hiện trường vụ án." Thanh tra Megure nói với Takagi khiến anh quên mất việc định làm, cất vội tập hồ sơ rồi chạy ra ngoài.

" Vậy sếp đợi em đi lấy xe nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi."

Hả? Đi rồi á?

" Ừ, đi nhanh lên."

Kawaguchi Machiko với đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hanh tra Megure.

Công đức vô lượng!

Ngài là ân nhân, là cha là mẹ. Không một từ ngữ nào có thể miêu tả nỗi niềm cảm xúc của Kawaguchi Machiko ngay lúc này.

Nếu được, cô xin thề độc, nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho sếp suốt đời.

Cảm ơn sếp đã cứu vớt con người khốn khổ này ra khỏi chốn địa ngục đáng sợ, tránh xa con quỷ Takagi!

Thế nhưng giữa dòng cảm xúc mãnh liệt thề sống thề chết, Kawaguchi Machiko lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô hơi nghiêng đầu, lại một lần nữa đánh giá thái độ của mọi người. Dường như sau cảm xúc ngạc nhiên ban đầu, mọi người đang dần quay trở lại làm việc.

Quá kỳ quặc

Dường như mọi người đều thản nhiên đến lạ lùng.

Suy nghĩ về điều này khiến Kawaguchi Machiko cảm thấy hơi lạnh gáy.

Thôi kệ đi, cô cũng không tính đòi hỏi gì quá nhiều ở một game mới ra.

Kawaguchi Machiko ầm thầm ghi chú lại phần không hợp lý của game.

Tí thoát game phản hồi lại vậy.

Cô cắn cắn môi nhìn tệp hồ sơ được cất tạm trong ngăn bàn đằng xa.

Điều mà khiến Kawaguchi Machiko lo lắng nhất bây giờ là liệu Takagi khi đánh xe trở lại liệu có nhớ đến tệp hồ sơ đó và tiếp tục dày đoạ vị hậu bối đáng thương này nữa hay không.

Chỉ với 10 bài bó cáo, cô đã cảm nhận được cơn ác mộng của dân văn phòng.

Với khuôn mặt cố gắng giữ bình tĩnh, Kawaguchi Machiko ngồi gọi tên tất cả các vị thánh trên trời.

Dù co không theo tôn giáo nào cả.

" Cả Kawaguchi nữa nhé, cô đi theo chúng tôi để tập làm quen dần với công việc." Tiếng gọi tên bất chợt vang lên của thanh tra Megure tựa như tiên khí xua tan mọi lo lắng bất an của Kawaguchi Machiko.

" Dạ vâng ạ." Kawaguchi Machiko vui mừng đứng bật dậy.

Được cứu rồi!!!

Mà khoan, làm quen với cái gì cơ?

Kawaguchi Machiko muộn màng nhận ra điểm sai sai.

" Takagi lấy xe xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Vâng..."

Kawaguchi Machito mơ hồ.

Sao cô cứ cảm thấy bất an nhỉ...?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro