Chương 107: Đánh em
Kawaori Rino vừa kêu một tiếng, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra.
“Miệng vết thương bị hở ra sao? Để anh xem vết thương của em nào.” Hiromitsu đi về phía cô và dừng lại bên giường.
Kawaori Rino cố ý đắp chăn lên người, không cho anh nhìn thấy vết thương: "Đừng lo lắng, em không sao đâu, anh đi ăn cơm đi."
Hiromitsu làm sao có thể tiếp tục ăn được? Anh ngồi ở mép giường, vươn tay giật lấy chăn bông trên người Kawaori Rino. Kawaori Rino túm lấy chăn bông và bắt đầu giằng co với anh, dùng sức lực và tỏ thái độ không vui.
Bên ngoài phòng khách dường như có tiếng thu dọn đồ đạc.
Sau khi Amuro Tooru ăn xong liền đứng dậy, hắn đặt bát đũa vào bồn rửa rồi nói với cánh cửa: "Vậy tớ đi trước." Sau đó, lại nghe thấy tiếng đẩy cửa đóng lại.
Kawaori Rino hậm hực trong lòng, lẽ ra anh nên rời đi từ sớm rồi.
Ngay khi Amuro Tooru vừa mới dời đi, sức lực nắm lấy chăn bông của Hiromitsu ở đằng sau dường như không định kéo nữa, anh buồn cười ngồi xuống mép giường và đưa tay vỗ nhẹ vào vai Kawaori Rino. "Được rồi, em đừng giả vờ nữa, chả giống gì cả."
Làm gì có ai đau mà kêu như vậy cơ chứ.
Kawaori Rino xốc chăn lên, mái tóc đỏ được búi một bên giờ đây xoã tung trên đầu, cô dẩu miệng kêu to: “Nhưng em đau!”
“Vậy để anh nhìn xem.” Hiromitsu đưa tay vén áo dây của cô lên.
Đôi vai tròn trắng ngần của cô được quấn bằng băng gạc trắng, toàn bộ đều được quấn dưới xương quai xanh, bao bọc lấy phần da thịt nhỏ bé của cô.
Đêm qua cô nhất quyết muốn Hiromitsu giúp chính mình băng bó.
Sau khi quấn xong cô lại nói có hơi chặt một chút, sẽ làm ngực cô co lại mất.
Vành tai Hiromitsu đỏ bừng nóng hổi, anh giải thích với cô rằng giờ đây chúng đã phát triển hoàn toàn và sẽ không co lại. Sau đó Kawaori Rino nói: "Nhưng nó sẽ rũ xuống."
“……” Hiromitsu.
Miệng vết thương sau vai xác thật bị rỉ ra chút máu.
Đoán chừng vết thương đã vỡ ra khi cùng anh kéo chăn lúc nãy.
Lần trước cánh tay chỉ có một vết đạn, bỏi vì uống rượu mà dẫn tới vết thương lâu lành.
Lúc này đây còn không biết phải dưỡng bao lâu mới có thể lành lặn.
Nói đến cái này, Hiromitsu ngày hôm qua vẫn luôn đều muốn biết vì sao Kawaori Rino phải dùng cái phương thức tự sát này để thách thức tổ chức.
Cô ấy rõ ràng còn có lựa chọn tốt hơn, cô ấy không sợ điều gì sẽ xảy ra với mình sao?
Hay cô ấy vẫn cảm thấy sự khoan dung của tổ chức đối với cô ấy đã đạt đến đỉnh điểm và cho phép Kawaori Rino làm ra hành động như vậy?
Lúc trước trên “Seraph”, bởi vì Kawaori Rino tự tiện đi tìm Eien Yoru đã khiến Hiromitsu nổi giận với cô.
Có vẻ như cô không có ý định thay đổi ngay cả khi biết mình sai.
“Em cũng đâu phải người ngốc cơ chứ, vì cái gì muốn trực tiếp thách thức với tổ chức như vậy. Em có biết làm vậy sẽ có kết cục như thế nào hay không?”
Hiromitsu tính sổ tuy muộn nhưng vẫn đến.
Kawaori Rino biết mình đuối lý, nhưng cũng không có khả năng gọn gàng dứt khoát nhận sai: “Vậy em phải làm sao? Chẳng lẽ em phải đổ lỗi cho họ trong nước mắt sao?”
Hiromitsu ôn tồn nói: “Nhưng em có thể trước tiên lựa chọn giả vờ không biết, sau đó nói cho anh, chờ anh……”
Vốn dĩ Kawaori Rino không có phản ứng gì khi đề cập đến vấn đề này, nhưng khi Hiromitsu đề cập đến chuyện này, Kawaori Rino ngay lập tức nắm được trọng tâm: “Vậy lúc anh đột nhập vào biệt quán có nói cho em biết sao? Vậy anh tự tiện hợp tác với CIA có nói cho em biết sao? Vậy anh biết rõ bản thân bị Campari tố giác còn muốn tới tổ chức có nói cho em biết sao?”
Hiromitsu cũng không có nói với cô!
Thật là.
Kawaori Rino phản bác một cách tự tin làm Hiromitsu chán nản: “Anh làm việc này là đã suy xét đến em.”
Những lời này nói ý là khi Kawaori Rino thách thức tổ chức một lần nữa, cô đã đặt mạng sống của mình vào tình trạng cực kỳ không an toàn.
Cho nên, cô căn bản không có để ý đến cảm thụ của Hiromitsu.
Kỳ thật Kawaori Rino nghe hiểu những lời của anh, nhưng tinh thần nổi loạn khiến cô vẫn giả vờ như không biết: “Dù sao thì cảnh sát các anh là thế, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, không chia sẻ thông tin với người khác. Thế thì người xấu như em cũng không thích người khác biết được tâm tư bên trong của mình. Vậy nên cũng đừng trách em. Mọi người đều giống như nhau."
Ánh mắt Hiromitsu có chút u ám, anh thực rất sự lo lắng cho Kawaori Rino.
Anh lo lắng rằng Ông Trùm sẽ trực tiếp gửi Kawaori Rino đi làm vật thí nghiệm trong cơn tức giận.
Nếu Kawaori Rino cũng giống như 7 người mất tích kia thì…… anh không dám nghĩ đến chuyện đó.
“Những chuyện này không thể gộp chung vào được. Hiromitsu nửa ngồi nửa ở mép giường, đưa tay sờ vết thương sau vai cô, cảm nhận có hơi ẩm ở bên trong. "Lại đây, anh thay băng cho em. Vết thương phải được thay thế kịp thời, nếu không nó sẽ bị viêm như vết thương trên cánh tay lần trước."
Kawaori Rino rầm rì và cử động cơ thể. Chiếc vòng tay buộc vào cổ tay cô được nới lỏng và trượt xuống một chút, để lộ những lỗ kim trên mạch máu còn sót lại khi nhân viên thí nghiệm lấy máu.
Cô vẫn luôn mang vòng tay để che đậy những lỗ kim này, vừa rồi bỗng nhiên lộ ra một phần khiến cho vị xạ thủ nhạy bén này nhìn thấy.
“Đã có chuyện gì xảy ra với em?” Hiromitsu bắt lấy cổ tay của cô, nhấc chiếc vòng tay lên nhìn năm điểm máu đỏ đang ở trên cổ tay cô.
Từng giọt máu tan vào con ngươi xanh thẫm của anh và biến thành cát bụi ở vùng đất không người.
Kawaori Rino cảm giác nhiệt độ cơ thể anh đang tăng lên rõ rệt, và nguồn gốc của việc này là do sự che giấu và do dự của cô.
Cô đeo lại chiếc vòng tay, lẩm bẩm điều gì đó định giải thích nhưng không biết phải nói cái gì.
Mỗi giọt máu của người có nhóm máu hiếm đều là báu vật, bởi vì khó tìm được người có thể truyền máu cho mình.
Điều này cũng có nghĩa là những người có nhóm máu hiếm này phải luôn chú ý đến sự an toàn của bản thân và không bao giờ đặt mình vào những tình huống nguy hiểm.
Có thể thấy điều này khó khăn đến mức nào qua việc tổ chức đã lâu như vậy mà vẫn không tìm được người thứ hai có nhóm máu P ngoài Kawaori Rino.
Nhưng Kawaori Rino những năm gần đây không chỉ có không có phòng bị gì ở phương diện này, ngược lại còn mỗi ngày chạy khắp nơi tìm người đánh nhau.
Kawaori Rino nhìn tâm trạng của anh dần dần u ám và biến thành một vùng biển xanh thẳm.
Cô đã nhìn thấy diện mạo này trong những lần tái sinh trước đây của mình.
Chính là ở kiếp thứ 4 khi Kawaori Rino tái sinh, cô đã tiếp cận Morofushi Hiromitsu muốn nhờ anh trợ giúp cô thoát khỏi tổ chức.
Từ thời gian kia nhìn lại, có lẽ lúc ấy anh hẳn là cũng đã biết bí mật trên người Kawaori Rino.
Khi đó anh đã dùng tâm trạng gì để nhìn cô gái trước mặt?
“Dậy nào.” Hiromitsu bỗng nhiên kéo cánh tay của cô, muốn đỡ cô xuống giường.
Kawaori Rino rụt lại một chút, bối rối trước bộ dạng có chút không vui của anh: “Anh định làm gì?”
“Đi ăn cơm.”
Kawaori Rino xoa bụng: “Nhưng mà em không đói bụng.”
“Vậy cũng vẫn phải ăn.” Hiromitsu ngữ khí cường ngạnh hơn.
Rõ ràng trong lời nói còn có một câu khác, vừa rồi là ai bảo em ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy.
Nhưng Kawaori Rino thật sự ăn không vào, cũng không muốn ăn: “Không cần, em không đói bụng!”
“Nhanh nào.” Lúc Hiromitsu không nói đạo lý cũng rất ngang ngược.
Hai người dây dưa giữa chuyện “Ăn” hay “Không ăn”, Kawaori Rino hai chân kẹp chiếc gối sọc đen trắng của Hiromitsu, bắt đầu ở trên giường lăn lộn chơi xấu.
Cách cô lăn lộn làm Hiromitsu vô ngữ lại bất đắc dĩ. Vài vết kim châm ở bên trong cổ tay cô như đâm vào tim khiến máu anh chảy ra.
“Nhanh lên.” Hiromitsu duỗi tay ôm lấy eo cô, trực tiếp bế bổng cô lên.
Nhưng Kawaori Rino còn kêu “Ai u ai u” không ngừng, giống như Hiromitsu đã dùng rất nhiều lực.
Hiromitsu có chút khó thở, mắt mèo tràn đầy bất đắc dĩ ấm áp, nhưng dùng hết sức kiềm chế, anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào mông cô.
Nó phát ra âm thanh hơi nhẹ khi vỗ lòng bàn tay.
Một cảm giác tê dại kỳ lạ chạy dọc sống lưng Kawaori Rino, lan dần thành cảm giác bối rối khiến mọi tế bào trong cơ thể cô run lên.
“!!”Kawaori Rino.
Anh! Vậy mà! Đánh vào mông em!
Hiromitsu căn bản là không có dùng sức, nhưng ngữ khí lại tăng thêm, có một tia sáng nhỏ trong con ngươi màu xanh đậm của anh khiến Kawaori Rino như bị cuốn hút vào.
Cứ như thể một loại dầu trong suốt đã bôi khắp cơ thể Kawaori Rino, cơ bắp và xương cốt của cô đang bị một con lăn đè lên. Cảm giác run rẩy ở mông khiến tim cô đập loạn xạ.
“Mau đứng dậy đi.”
Tai anh đỏ bừng, giả vờ tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro