Chương 109: Kẹo
Ngôi trường Raigufirudo gần đây đã trở lại bình thường vì không có sự quấy rối nào từ tổ chức Sharei.
Không biết từ khi nào một chiếc xe ngựa bằng gỗ xinh đẹp được đặt cạnh sân thể dục. Trên xe trang trí bằng một đống bí đỏ và nhiều loại giấy gói kẹo màu đỏ và xanh lá cây.
Kawaori Rino chợt nhận ra hình như Halloween sắp đến.
Bọn nhỏ ở chạy nhảy và cười đùa trong khuôn viên trường, một số còn nhận ra Kawaori Rino và chạy đến chào cô.
Thành phố này có phần lạnh vào mùa đông.
Kawaori Rino mặc một chiếc áo khoác màu vàng ngỗng, quanh cổ là một chiếc khăn quàng cổ màu trắng mà Hiromitsu quàng cho cô khi cô ra ngoài.
Chiếc khăn này là của Hiromitsu, nó có mùi cam tươi mát mà anh ấy thích dùng khi giặt quần áo.
Kawaori Rino vùi cằm vào chiếc khăn quàng cổ, ngẫu nhiên tóm lấy một đứa trẻ và hỏi hiệu trưởng Aika ở đâu, sau đó đi về phía một chiếc ô che nắng nhỏ ở đằng sau khu dạy học. Tưởng chừng như đang trong kỳ nghỉ hè, hơi lạc lõng trong mùa đông lạnh giá này nhưng những chiếc dù sọc đỏ vàng tươi lại mang đến cho người ta vẻ ngoài vô cùng ấm áp.
Có một bà lão ngồi ở trên ghế bập bênh dưới tán ô, khoác chiếc áo khoác cotton dày màu trắng.
Kawaori Rino bước tới, cô có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của bà ấy.
Ngủ rồi sao?
Kawaori Rino ngồi ở bên cạnh, sẵn sàng đợi bà lão tỉnh dậy. Khi nhìn lại, cô thấy trên bàn có vài chiếc đĩa nhỏ đựng rất nhiều đồ ăn đã được chuẩn bị từ trước.
Chiếc đĩa còn được phủ một lớp nilon, chứng tỏ là nó vẫn chưa được bắt đầu và đang chờ khách tới.
Kawaori Rino cũng không khách khí bới bà lão, cô mở một trong những chiếc màng bọc thực phẩm đựng nho xanh, đưa tay lấy ba quả nho nhét vào miệng.
“Tê —— oa, chua quá!” Kawaori Rino mới vừa cắn một miếng, vị chua đến ê cả răng tràn ngập cả miệng cô, chua đến mức run rẩy.
Chua quá, chua quá.
Kawaori Rino chưa bao giờ nếm thử loại nho xanh nào chua như vậy.
Bà lão nằm ở trên ghế bập bênh nhắm mắt nghỉ ngơi không biết từ lúc nào mở mắt nhìn bộ dang chua đến nhăn nhúm của Kawaori Rino, nheo mắt cười khúc khích không nói gì.
Kawaori Rino đợi hồi lâu mới nuốt xuống vị chua chua, nhìn về phía mí mắt khép hờ của bà lão, tự cười: "Lão bà, bà tỉnh rồi à? Vừa rồi con có chuyện muốn hỏi bà. Bà có biết có một chiếc đồng hồ quả quýt nào trông như thế này......"
Kawaori Rino vươn tay ra và định vẽ một bản phác thảo chiếc đồng hồ với bà lão thì bất ngờ nhìn thấy bà chỉ về phía chiếc đĩa cách xa cô nhất ở trên bàn.
Trên đĩa là trái cây khô màu xanh được cắt thành từng sợi.
Trông rất khỏe mạnh nhưng Kawai Rino lại cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ bà lão này còn có thể ăn những thứ như vậy được sao?
Cô lấy một ít và đưa cho hiệu trưởng Aika, nhưng hiệu trưởng Aika không có ý định lấy chúng. Thay vào đó, bà dúi vào tay Kawaori Rino bĩu môi, ra hiệu cho Kawaori Rino tự mình ăn.
nắm lên mấy cây cấp Aika hiệu
Kawaori Rino đảo không hẳn là muốn ăn, cô càng muốn hỏi bà ấy về chuyện chiếc đồng hồ kia hơn.
Nhưng xem ra hiệu trưởng Aika giống như đã sớm biết cô sẽ đến.
Tám phần là Hiromitsu trước đó đã nói với bà ấy.
Kawaori Rino kéo chiếc ghế dưới mông gần phía bà cụ, ngồi dưới tán ô, tay cầm miếng trái cây sấy khô đưa vào miệng trong khi tiếp tục nói chuyện với hiệu trưởng Aika về chiếc đồng hồ quả quýt: " ... Chiếc đồng hồ đó được làm bằng chất liệu bạc, và có những gợn sóng như vậy, như vậy, trên đó - aa! Cay quá! Đây là cái gì!
Kawaori Rino vừa ăn một miếng trái cây sấy khô trông rất ngon mắt này. Đó hoàn toàn không phải là một loại kẹo trái cây thơm ngon mà là những dải ớt xanh bọc đường bột trông rất giống kẹo trái cây.
Hiệu trưởng Aika nhìn Kawaori Rino quay cuồng và hú lên, cười ha hả, để lộ nướu răng hoàn toàn không có răng.
Bà đưa tay cầm một chiếc ấm gốm đựng đầy trà trên bàn cạnh đó rồi đưa cho Kawaori Rino một tách.
Trà xanh trong suốt màu vàng toát ra một tia kỳ lạ, đôi mắt của Kawaori Rino đỏ lên vì cay, cô cầm tách trà lên và rót vào bụng mà không cần suy nghĩ.
Khi trà mới vào miệng, nó tạo ra một hỗn hợp kỳ lạ với vị cay trong miệng, vị đắng lan tỏa sau khi nuốt vào khiến Kawaori Rino biết đó là loại trà gì.
Mẹ nó, đây là trà tim sen!
Cảm giác chua, cay, đắng trong bụng khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể Kawaori Rino tràn ngập hương vị hỗn hợp khiến cô không nói nên lời.
Cô chỉ muốn mắng chửi.
Kết quả vừa nhấc đầu lên thấy bà Aika vươn tay, lấy một quả nho xanh, một miếng ớt xanh khô và một tách trà tim sen đắng đến mức khiến người ta run rẩy. Sau khi ăn hết miếng này đến miếng khác, phản ứng của bà cụ không có nghiêm trọng như Kawaori Rino.
Bà ấy đang nằm ngửa trên chiếc ghế bập bênh, và ánh mắt giữa hai lông mày của bà giống như một cái cây khô héo vì nắng gió.
Vô luận là gió lớn hay là trời mưa, là dung nham hay ngọn lửa rực cháy.
Đều không hề dao động cái cây khô này nửa phần.
Kawaori Rino ngồi ở bên cạnh bà, vẻ mặt vừa xanh vừa đỏ. Cô thực sự không hiểu tại sao bà ấy lại để nhiều đồ như vậy lên bàn.
“Chua, đắng, cay……” Những ngón tay vặn vẹo như thân cây chết của bà lần theo từng vị bà nhắc tới, chỉ vào những thứ Kawaori Rino vừa ăn, cuối cùng nói ra một từ: “Ngọt.”
Bà lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút vị dâu và đưa cho Kawaori Rino.
Kawaori Rino không dám ăn, sợ sau khi ăn xong sẽ có vị kỳ lạ.
Nhưng bà Aika lại đem cây kẹo nhét vào trong tay Kawaori Rino: “Cuộc sống a, cuộc sống.”
Chính là như vậy.
Chua, ngọt, đắng, cay.
Ngươi hôm nay cũng coi như là nhấm nháp một lần.
Kawaori Rino cảm thấy bà lão này rất kỳ quái, tại sao lại bảo mình ăn nhiều đồ vị lạ như vậy, lại còn nói mấy lời kỳ quái.
Bà Aika mím môi nhìn Kawaori Rino, như thể muốn mình làm điều gì đó cho bà ấy.
Kawaori Rino có lòng khoan dung cao đối với những người lớn tuổi như vậy. Cô đi đến phía sau bà cụ, một tay đỡ một bên chiếc ghế bập bênh để giúp bà đu đưa nhẹ nhàng.
Bà Aika ậm ừ hài lòng, Kawaori Rino còn tưởng rằng bà ấy muốn nói cái gì đó với cô, kết quả để sát vào vừa nghe phát hiện bà ấy là đang tự mình ngâm nga, một giai điệu nhỏ mà cô không hiểu chính xác đó là gì.
Những hương vị kỳ lạ kia vẫn luôn đọng lại trong khoang miệng.
Kawaori Rino không hề muốn ăn thêm bất cứ thứ gì khác vào trong bụng.
Cây kẹo mút cũng được bỏ vào túi của cô.
Qua một hồi lâu, bà Aika mới rầm rì nói: “Cậu thanh niên đó……”
“A?” Kawaori Rino đem lỗ tai đưa sát lại gần muốn nghe lời bà lão nói.
“Cậu ấy nói……”
Kawaori Rino nghiêm túc nghe, biết bà Aika nói chuyện chậm, lại còn đứt quãng, sợ bản thân bỏ lỡ từ mấu chốt nào đó.
“…… Con là một đứa trẻ đáng được trân trọng.”
Bà Aika có chút buồn ngủ, trong mắt đầy ý cười, tựa như đang nhìn chính đứa con của mình, tràn đầy ân cần hiền từ.
Cách đây một thời gian.
Bà cũng không biết chàng trai trẻ làm cách nào tìm được bà, hơn nữa cậu ta cũng biết bà đến từ Đảo Người Cá.
Ngay cả bản thân bà cũng chỉ biết được điều đó sau khi cha mẹ bà đều qua đời, nghe cha mẹ nhắc đến chuyện đó khi hấp hối.
Có một bà lão trên Đảo Người Cá là bà cố của bà.
Họ của bà là Orishima trước khi kết hôn với chồng mình. Không, sớm hơn một chút, trước khi cha bà rời Đảo Người Cá, họ của cha bà là Shimabukuro.
Từ sau khi cha rời khỏi Đảo Người Cá.
Ông ấy không bao giờ đề cập đến sự việc trên Đảo Người Cá với bất kỳ ai nữa.
Bà cố của bà Aika, Shimabukuro Yakoto, được nhiều người cho là đã hơn 100 tuổi. Theo hiểu biết của bà Aika thì bà cố của bà chắc chắn phải lớn tuổi hơn.
Có tin đồn rằng Shimabukuro Yakoto trở nên bất tử vì vô tình ăn thịt nàng tiên cá.
Thực tế không phải vậy.
Shimabukuro Yakoto đã uống một loại thuốc lạ.
Người sáng chế ra loại thuốc này đã không còn sống.
Ai là người sáng chế ra loại thuốc này? Tất cả những người đã sử dụng loại thuốc này đều không biết liệu họ có để lại thông tin liên quan cho thế hệ tương lai tiến hành nghiên cứu về thuốc hay không.
Họ chỉ biết rằng Đảo Người Cá đã thu hút rất nhiều sự tò mò sau khi Shimabukuro Yakoto trở thành bất tử.
Ban đầu, cư dân trên đảo không đến một trăm người.
Khi vấn đề này được lan rộng, số lượng người trên Đảo Người cá đã tăng lên rõ rệt.
Sau đó, hàng năm trên đảo sẽ tổ chức một lễ hội. Trong lễ hội này cũng có câu nói rằng ai lấy được ba mũi tên tiên cá do người phụ nữ trường thọ cầm sẽ được trường sinh bất tử.
“…… Nhưng là, mọi người cũng không biết. ‘Người phụ nữ trường thọ’ thật sự đã sớm qua đời…… Người vẫn luôn thay thế ‘người phụ nữ trường thọ’ tham dự mọi lễ hội…… Thật ra là hậu duệ của ‘người phụ nữ trường thọ’.”
Có tiếng cọt kẹt nhẹ phát ra từ chân ghế bập bênh.
Bà cụ Aika lắc lư trên chiếc ghế bập bênh và chậm rãi kể cho Kawaori Rino câu chuyện mà bà chưa từng kể với ai.
Kawaori Rino nghe đến nhập thần, cảm thấy chuyện này voi cùng mới lạ: “Cho nên nói cái loại thuốc lạ kia thật ra không có tác dụng bất tử đúng không?”
Ngay khi Kawaori Rino cho rằng bà Aika lão “Đúng vậy”, bà ấy lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ý vị sâu xa, nhìn thoáng qua cô gái trẻ tuổi này: “Không…… Có……”
“……”
“Bà cố của ta chết…… không phải vì nguyên nhân tự nhiên, mà là…… Tự sát.”
“Tự sát?” Kawaori Rino không hiểu. Ông Trùm của tổ chức đã theo đuổi mong muốn trường sinh bất tử này trong một thời gian dài, nếu đã có người có thể đạt được nó, tại sao họ vẫn làm như vậy?
Bà Aika cười nhắm hai mắt lại, rung đùi đắc ý lại bắt đầu đánh đố Kawaori Rino.
“Cuộc đời a, chua ngọt đắng cay…… Cuộc đời a……”
“Cái gì cơ?” Kawaori Rino ghé vào bên tay bà hỏi. “Bà có thể nói rõ ràng một chút được không? Con thật sự rất tò mò.”
“Hô ——” tiếng ngáy nhẹ khởi.
“Bà ơi?” Kawaori Rino nhẹ nhàng lay bà. Chuyện về chiếc đồng hồ quả quýt này, cô còn chưa có hỏi đâu!
“Hô ——” tiếng ngáy tiếp tục.
“……” Kawaori Rino.
“……” bà Aika.
Không phải người ta nói rằng người già sẽ ngủ ít hơn khi đến một độ tuổi nhất định sao?
Kỹ năng gì mà vừa nói ngủ là ngủ ngay được hay thế?
Kawaori Rino biết đây là phương thức vị này lảng tránh trả lời.
Quên đi, nếu không muốn nói cô cũng không ép hỏi.
Cha của bà Aika sau khi rời khỏi Đảo Người Cá liền đổi họ, rất có thể là do không muốn quay lại hòn đảo đó nữa.
Trước khi cha mình qua đời, ông ấy đã nói với Aika Haruka rằng tuyệt đối không được kể cho bất cứ ai về nguồn gốc của họ và những chuyện xảy ra trên Đảo Người Cá. Ông ấy đưa cho Aika Haruka một hộp nhựa nhỏ có một viên thuốc màu trắng bên trong và bảo cô ấy cất giữ cẩn thận.
Aika Haruka còn trẻ đã rất điên cuồng. Sau khi tất cả những người bạn thân của cô từng người đều lần lượt ra đi, cô chợt hiểu ra ý nghĩa của cuộc sống.
Trên chiếc bàn gỗ cạnh chiếc dù che nắng.
Aika Haruka cũng hoàn toàn làm theo lời dặn của cha và không nói gì về thân phận của mình với người khác.
Chỉ là không ngờ rằng chàng trai trẻ đó lại vì lý do nào đó mà tìm tới cửa.
Bà Aika ban đầu nghĩ rằng Hiromitsu có thể là thành viên của nhóm tổ chức kỳ lạ bị ám ảnh bởi sự bất tử, nhưng bà không ngờ rằng Hiromitsu thực sự đã chủ động bày tỏ hảo ý của mình và sẵn sàng tình nguyện làm giáo viên câu lạc bộ ở trường tiểu học này.
Bà Aika cũng không biết thân phận Morofushi Hiromitsu là cảnh sát, nhưng là dù sao trước kia cũng từng là thành phần bất hảo, cũng đã từng liên quan đến các sĩ quan cảnh sát.
Có điều gì đó đặc biệt ở Morofushi Hiromitsu khiến bà Aika có thể đoán được thân phận của anh.
Nhưng hai người, một già một trẻ, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra.
Khi Kawaori Rino vỗ mông chuẩn bị quay người rời đi, bà Aika mở mắt ra, trong mắt bà tràn ngập một màu sắc lộng lẫy giống như sự pha trộn giữa hoa tử đằng và hoa hồng.
Hình bóng của Kawaori Rino như chồng lên bóng dáng của bà mười năm trước.
Nó giống như cuộc gặp gỡ định mệnh, như một sự thấu hiểu ngầm giữa tiền bối và hậu bối.
Cuộc đời a, cuộc đời.
Chào mừng đến với thế giới của nhiều hương vị khác nhau.
Kawaori Rino không nhận được thông tin hữu ích nào từ bà Aika.
Cô cầm cây kẹo mút do bà Aika tặng và định ăn nó ngửi được một mùi vị khó chịu. khi nhìn dưới ánh mặt trời phát hiện bên trong có một vật kỳ lạ ẩn giấu bên trong cây kẹo mút.
Nó trông hơi giống một viên thuốc nén, có kích thước bằng hạt đậu xanh.
Nếu không để ý kỹ sẽ rất dễ bỏ qua nó.
“Đây là cái gì vậy?” Kawaori Rino cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô liếc nhìn giấy gói kẹo mà cô suýt nữa đã vứt đi.
Trên giấy có viết một câu.
——【 Hãy ném mình vào chỗ chết và sống vì thế hệ tiếp theo 】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro