Chương 117: Anh em

Kawaori Rino cho rằng Morofushi Takaaki sẽ nói chuyện gì đó liên quan đến cô.

Có lẽ sẽ hỏi “Kawaori-san, cô đến từ nơi nào? Gia đình cô có bao nhiêu người?”, Có lẽ sẽ hỏi “Tính cách giống như cô có thể ở bên cùng Hiromitsu làm tôi thấy có chút ngoài ý muốn”, có lẽ sẽ hỏi “Cô và Hiromitsu ở bên nhau đã bao lâu rồi?”

Nhưng đều không có.

Anh chỉ là hơi gật đầu với Kawaori Rino: “Tôi nghe em tôi nói trước đây được cô chiếu cố rất nhiều.”

Câu nói này khiến Kawaori Rino bối rối.

Cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.

Sự khiêm tốn và lịch sự này dường như đã được khắc sâu vào DNA của nhà Morofushi.

Chỉ là tính tình người anh trai này so với em trai mình ổn trọng hơn nhiều, khí chất giống như tuyết tùng bị thời gian lắng đọng.

Không biết vì sao.

Kể từ khi Hiromitsu từ chức cảnh sát và cắt đứt liên lạc với chính mình, Morofushi Takaaki đã biết rằng cái gọi là từ chức thực chất không phải là từ chức. Khi vừa tốt nghiệp, anh được đề nghị một nhiệm vụ tương tự, nhưng anh đã từ chối vì Morofushi Takaaki phải chăm sóc em trai mình và tìm ra kẻ sát hại cha mẹ anh.

Mười lăm năm trước, Morofushi Takaaki vẫn là học sinh sơ trung, một mình lo liệu lễ tang của cha mẹ, sắp xếp và phân chia tài sản của gia đình, thủ tục nhận con nuôi của em trai cho họ hàng là công tố viên ở Tokyo, và tất cả chi phí sinh hoạt tiếp theo của anh, học phí, các chi phí lặt vặt và chi phí chữa bệnh cho chứng mất tiếng của em trai mình.

Tất cả mọi người đều nói, con trai cả của nhà Morofushi từ khi còn nhỏ đã cư xử như một người lớn.

Hơn nữa còn coi Morofushi Takaaki như một hình mẫu và đối tượng để giáo dục con cái của. Mỗi khi Morofushi Takaaki ra ngoài hoặc về nhà đều có thể nghe thấy hàng xóm túm tai con mình và chỉ vào Morofushi Takaaki nói cho con mình không hiểu chuyện cỡ nào.

Mọi sự trưởng thành đều dựa trên kinh nghiệm.

Trong khi tất cả những đứa trẻ đều hâm mộ với Morofushi Takaaki vì được cha mẹ gọi là "con nhà người ta", thì Morofushi Takaaki cũng vô cùng hâm mộ bọ họ đầy đủ cả cha lẫn mẹ.

Nếu chưa bao giờ có được, người ta sẽ không khát vọng.

Cũng chính vì những khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ mà gia đình Morofushi bốn người từng có mới khiến cho khoảng thời gian mất đi lại càng nhớ nhung hơn.

Morofushi Takaaki cũng không ngờ rằng email đầu tiên em trai gửi cho anh khi liên lạc với anh sau khi đến Tokyo lại là thằng bé đã cứu một cô bé dưới mưa đang bị tổn thương vì bạo lực gia đình.

Morofushi Takaaki đã tận dụng thời gian cuối cùng của trại hè để đến Tokyo và gặp cô bé.

Cô bé chỉ mới 5 tuổi nhưng vết bầm tím khắp cơ thể khiến anh không thể nhận ra.

Cả người rơi vào trạng thái bầm dập, giống như một con thú nhỏ đang chờ được giải cứu.

Em trai đứng trước giường bệnh của cô, sự quan tâm và đồng cảm trong mắt thằng bé khiến Morofushi Takaaki cảm thấy quen thuộc.

Giống như cách người khác nhìn hai anh em trong đám tang của cha mẹ họ.

Morofushi Takaaki đưa cho em trai mình thẻ y tế mà anh ấy đã sử dụng ở trường và bảo em trai mình trả tiền cho cô bé.

Sau đó, Morofushi Takaaki trở lại Nagano không bao lâu, liền nhận được hai cái tin tức.

Một cái là chứng mất tiếng của em trai đã khỏi. Một cái chính là cô bé mà em trai cứu đã bị một đám người kỳ lạ mang đi.

—— “Anh ơi, em nhìn thấy có người giết bác sĩ ở bệnh viện đó.”

Lúc ấy khi Morofushi Takaaki nghe được những lời này đã nghĩ là thằng bé chắc nhìn nhầm rồi, bởi vì ngay cả chính em trai mình cũng không xác định được có phải là thật hay không.

—— “Em đã bế đứa bé đến bệnh viện gần nhất. Các bác sĩ ở bệnh viện đó rất tốt bụng. Vì bọn em là trẻ con nên họ không thu tiền trước. Nhưng ngày hôm đó khi em đến gặp ông ấy để hỏi về tình trạng của cô bé, lúc nhìn qua khe cửa thấy ông ấy nằm dưới đất, gọi như nào cũng không tỉnh dậy, em còn...... ngửi thấy mùi rỉ sét nồng nặc quen thuộc”

giống mùi ở nhà vào ngày bố mẹ qua đời.

Là mùi máu.

Tuy nhiên, sau đó khi cửa được mở ra, mùi rỉ sét vẫn còn đó nhưng bác sĩ ngã xuống đất vẫn đứng dậy bình an vô sự.

Hơn nữa còn nhìn Hiromitsu đứng ngoài cửa, cũng không còn nhã nhặn như trước nữa mà cảnh cáo Hiromitsu đừng tùy tiện xuất hiện trong văn phòng của mình.

Lúc ấy Morofushi Takaaki và Hiromitsu chưa có thực lực và trình độ như hiện tại để có thể suy ra chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng dựa theo năng lực hiện tại của hai anh em, khả năng cao là bác sĩ thật ở bệnh viện đó đã bị giết. Bác sĩ thay bác sĩ lấy máu cho Kawaori Rino và nhờ Kawaori Rino truyền máu và điều trị cho Boss hẳn là Talisker đã cải trang.

Sau đó.

Hiromitsu vẫn luôn tự trách mình về sự việc này, anh cảm thấy nếu lúc đó mình có thể lên tiếng hoặc cảnh giác hơn thì khả năng cao là bác sĩ ở bệnh viện này cũng sẽ không chết.

Sau đó, bác sĩ cũng xuất hiện trong danh sách người mất tích ở Tokyo.

Nhưng ông ấy không có tên trong danh sách “bảy người” bị nghi ngờ có nhóm máu P. Đó chỉ là trở ngại mà tổ chức “dọn dẹp” trong quá trình tìm kiếm nhóm máu P.

Morofushi Takaaki cũng biết Hiromitsu vẫn luôn để ý chuyện này, trở thành cảnh sát cũng là muốn điều tra tung tích của cô bé mười lăm năm trước và thủ phạm thực sự đã giết chết bác sĩ. Một phần nhỏ trong đó là do ảnh hưởng của anh trai mình sau khi anh trở thành cảnh sát hình sự.

Tuy nhiên, giác quan thứ sáu và trực giác của anh với tư cách là một cảnh sát hình sự đã cho Morofushi Takaaki biết rằng con đường Hiromitsu chọn là con đường càng đen tối và hiểm trở hơn con đường của anh nhiều.

Kể cả Hiromitsu cùng với người bạn học chuyển đến Tổ điều tra số 1 kia đều không nói gì nhưng bản thân Morofushi Takaaki cũng có thể đoán được.

Thân là gián điệp muốn trở lại ngôi nhà trước đó của mình hoặc là tử vong, hoặc là nhiệm vụ kết thúc.

Nhưng Hiromitsu lại là cái trường hợp thứ ba, nhiệm vụ bỗng nhiên ngưng hẳn, bên người lại thêm một cô gái.

Phải có một kết nối nhất định giữa hai người.

Morofushi Takaaki vừa rồi ở Sở Cảnh sát Tokyo nói chuyện, anh đã nhận ra người trên tòa nhà cao tầng ở phía xa. Khi anh đến, anh phát hiện ra đó quả thực là cô ấy.

Khi anh nói những điều này, Morofushi Takaaki thấy mặt cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ, vẻ mặt do dự của cô hoàn toàn khác với khi cô đứng ra bảo vệ bạn bè trong siêu thị.

“Tôi, tôi cũng chưa chăm sóc được anh ấy cái gì, ngược lại là anh ấy chăm sóc tôi rất nhiều……”

Cái gì đều không quan trọng.

Cô có thể giúp Hiromitsu tồn tại từ loại địa phương kia ra tới cũng đã rất tốt rồi.

Morofushi Takaaki lễ độ nho nhã như cũ, trong tay xách theo một cái cặp táp màu đen, có vẻ như muốn vội về Nagano.

Cặp táp khá nặng, bên trong đại khái chứa đầy một đống rắn tư liệu nặng nề.

Anh gật đầu lần thứ hai với Kawaori Rin, góc độ so với lần đầu tiên càng sâu hơn.

“Sau này cũng mong cô chiếu cố nhiều hơn.”

Kawaori Rino xấu hổ đến mức muốn tìm một nơi để trốn. Cô noi gương Morofushi Takaaki và chào lại anh: “Tôi xin lỗi vì hành vi thô lỗ của mình trong siêu thị lúc trước.”

Orianko chưa bao giờ nói xin lỗi với bất kỳ ai.

Nhưng Kawaori Rino sẽ.

Morofushi Takaaki đang giao phó và kỳ vọng vào tương lai của em trai mình: “Mặc dù Hiromitsu và tôi đã tách ra từ khi còn rất nhỏ, nhưng tôi biết em ấy là người không thích bạo lực và máu me. Nhưng cũng không biết tại sao em ấy lại vì cô mà tạo tiền lệ.”

“Thật trùng hợp, tôi cũng không thích những người chấp pháp thi hành luật thích nói nghĩa khí và công lý treo bên miệng.” Kawaori Rino gãi gãi mặt, theo thói quen nói điều ngu ngốc mà quên mất người đứng trước mặt mình cũng là người chấp pháp thi hành luật.

Morofushi Takaaki khóe môi cười như không cười làm anh thoạt nhìn càng giống như là một trưởng bối, nhìn đứa trẻ đang tức giận mười lăm năm trước với vẻ mặt điềm tĩnh và hiền lành.

Cuộc sống thật sự là một vòng tròn.

Sau khi tìm kiếm và tìm kiếm, mọi thứ đều quay trở lại nơi bắt đầu.

Lúc Morofushi Takaaki xoay người phải rời đi, Kawaori Rino nhìn thấy anh quay lại, vô thức đuổi theo và ngăn Morofushi Takaaki.

“Lần này anh đến Tokyo không chỉ vì em trai mình phải không? Hơn nữa còn vì công việc của anh ở đó. Khi thấy rất nhiều đồng nghiệp bị thương...... có buồn không?”

Người khác cô không biết.

Nhưng Hiromitsu thật sự rất buồn.

Trong khi anh đang tạm thời xử lý sự việc cho đồng nghiệp không thể đi làm thì anh vẫn đang bận rộn trên đường về nhà ăn tối với Kawaori Rino.

Kawaori Rino thực sự không thích cảm giác mình không thể làm được gì.

Cô đã không thể giúp gì cho Hiromitsu hay gì cả, trong một thời gian dài...

“Tên của quả bom đó là 'Vulcan Vulka'. Sức mạnh lớn nhất của nó không phải là vụ nổ mà là thiệt hại đầu tiên do vụ nổ gây ra. Sau vụ nổ, các chất dễ cháy bên trong lan rộng và tách ra, trộn lẫn với các chất trong không khí. Sau đó, sự tự bốc cháy sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng đầu tiên sau vụ cháy.” Một ít tuyết rơi trên trán Kawaori Rino, sau khi tuyết tan, nó làm ướt tóc cô. “Theo những gì tôi biết ở đó, hai quả bom chỉ là vỏ bọc cho ‘gã’ lớn hơn.”

Tỉnh Yamanashi và tỉnh Gunma tiếp giáp với tỉnh Nagano.

Vậy cái lớn hơn có lẽ ở...

Morofushi Takaaki gật đầu rời đi.

Kawaori Rino nhìn bóng lưng anh, hít một hơi thật sâu sau khi biến mất trong thế giới trắng xóa, rồi lần lượt lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho ba người.

“Tôi có chuyện muốn nói, chuyện này rất quan trọng, quá thời hạn tôi sẽ không đợi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro