Chương 119: Phiền não
Ban ngày tán ngẫu vài câu với Morofushi Hiromitsu của Bộ Công An
Giác quan thứ sáu của Kanda Sosu nói cho anh biết, công an tựa hồ phá lệ để ý đến gia đình anh.
Nhưng là vì sao?
Gia đình anh không phải cực kỳ xuất sắc nhưng chắc chắn có thể nói là khiến hàng xóm ghen tị.
Một người mẹ hiền lành và dịu dàng, một người cha lương cao lại hoà ái.
Một nhà ba người chưa bao giờ từng khắc khẩu với nhau, cho dù là đấu võ mồm cũng là hình thức vui đùa.
Khi những đứa trẻ khác bị la mắng vì nghịch ngợm, không vâng lời thì cha chỉ xoa đầu, nhẹ nhàng cảnh cáo và giáo dục bằng lời nói. Trong khi những cặp đôi khác thường xuyên cãi vã vì cửi gạo mắm muối thì cha mẹ anh chỉ nhìn nhau, thỏa hiệp và cùng nhau nắm tay đi trên con đường hôn nhân.
Nếu có điều gì đó luôn thu hút sự chú ý của công an.
Đó là vụ việc gần đây khiến nhiều đồng nghiệp ở Sở Cảnh sát Tokyo bị thương do tấn công khủng bố.
Nhưng...... chuyện này có liên quan gì đến gia đình của họ?
Kanda Sisu ngồi ở trong phòng khách nhà mình, trên tay cầm tách trà đắng do mẹ nấu, bên cạnh là cặp kính gọng vàng.
Mặt trà trong suốt phản chiếu một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng.
Nếu... có ai đó muốn chia rẽ gia đình anh.
Anh sẽ không bao giờ tha cho người đó một cách nhẹ nhàng.
"Tôi đã về rồi." Giọng của cha truyền từ ngoài cửa vào.
Kanda Sosu thu mắt, đưa tay lấy kính ra rồi đưa lên sống mũi. Anh quay lại nhìn cha mình đang thay giày và nói: "Ba đã về rồi ạ?"
"Ừ, Aisha đâu?" Ông ấy đích thân đưa giỏ cá trên tay cho Kanda Sosu. "Hôm nay ba thật may mắn, bắt được mấy con cá bơn mà con thích ăn này."
"Mẹ đang dọn tuyết ở sân sau, hôm nay tuyết rơi, vịnh Tokyo có mở ạ?"
"Chỉ có khu vực nước nông là mở, nên cá bắt được đều là cá biển nông. Món súp hầm sẽ có mùi vị tệ hơn một chút, nhưng dùng làm sushi là tốt nhất."
Kanda Sosu thuận tay muốn giúp cha lấy hộp cần câu xuống nhưng lại bị đẩy tay ra, anh và cha nhìn nhau cười: "Được rồi, con quên mất ba không thích người khác động vào cần câu của mình, sẽ ảnh hưởng đến xúc cảm đúng không?"
Ông duỗi tay vỗ vỗ bả vai con trai mình: "Biết là tốt rồi, con uống chút rượu không? Ba xuống hầm rượu lấy một chút."
Có một hầm rượu rất nhỏ ở sân sau nhà Kanda. Nó được xây dựng vào năm Kanda Sosu được sinh ra. Nó chứa rất nhiều loại rượu quý giá được cha mẹ anh thu thập từ khắp nơi trên thế giới.
"Để con đi lấy." Kanda Sosu đứng dậy đi lấy chìa khoá hầm rượu.
Một bóng người vô danh bay qua bức tường ngoài sân, lóe lên một bóng đen.
Kanda Sosu theo bản năng mà đi theo nhưng không thấy ai cả.
Tuyết trong sân đã được mẹ quét sạch, không còn thấy dấu chân nào nữa.
Mẹ anh đi ngoài đang đổ tuyết, quay lại nhìn thấy Kanda Sosu đang đứng trong sân nhìn ra ngoài, bà lạ lùng hỏi một câu: "Con đang nhìn cái gì vậy? Sao lại đứng ở chỗ này không đi vào?"
"Mẹ, mẹ vừa rồi có thấy ai tiến vào trong sân không?" Kanda Sosu hỏi.
Mẹ bỏ thùng rác trong tay xuống, lắc đầu: "Không, mẹ vừa rồi ở trong sân, ra ngoài đổ tuyết một lát, trước sau chưa đến 5 phút, không thấy có ai vào đây."
Kanda Sosu không nói gì, đi xuống hầm lấy rượu.
Trong hầm rượu có rất nhiều hộp gỗ, tất cả đều được cha anh cất giữ một cách đặc biệt.
Ngoài câu cá, sở thích lớn nhất của cha anh là nếm rượu whisky.
Đặc biệt là rượu Whiskey mạch nha.
Một số hộp gỗ không thường xuyên được mở ra, nhưng thỉnh thoảng cha anh sẽ xuống đây dọn dẹp.
Bên trong còn có một nhà kho nhỏ. Không gian rất nhỏ. Mẹ nói đó là nơi cha đặc biệt cất giữ rượu quý của mình.
Cả anh và mẹ anh đều chưa từng vào đó và nó được khóa đặc biệt bằng chiếc khóa bạc nhỏ của cha anh vào các ngày trong tuần.
Nhưng hôm nay, phương hướng của chiếc ổ khóa nhỏ màu bạc có vẻ hơi sai một chút, Kanda Sosu nhìn qua lỗ khóa qua ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, có vẻ như nó hơi lỏng lẻo. Có vẻ như nó vừa được mở ra......
Là cha đã tới sao?
Một số việc trong nhà bắt đầu trở nên kỳ lạ không thể giải thích được, Kanda Sosu không thích cảm giác này, nó khiến anh cảm thấy chính lĩnh vực của mình đang bị xúc phạm.
Tất cả đều đến từ những cuộc điều tra không thể giải thích được của công an.
Ánh nắng chiếu lên lớp tuyết mỏng khiến nó sáng hơn một chút.
Nhiệt độ bắt đầu tăng dần một cách vô tình, cơn gió lạnh thổi tung mái tóc đen quanh tai của một chàng trai trẻ dưới gốc cây cách đó không xa. Anh đưa tay tháo chiếc mặt nạ đen che kín khuôn mặt, để lộ quai hàm râu rậm và nụ cười nhẹ. Môi mím chặt.
Trên tay đeo một đôi găng tay đen, anh cất camera trong túi trở lại ba lô rồi đi thẳng về phía ánh hoàng hôn.
Việc tổ chức tuyên chiến với các sĩ quan cảnh sát của Sở Cảnh sát Tokyo trong giai đoạn này không phải là một chiến thắng hoàn toàn.
Chẳng bao lâu, nhóm cảnh sát bị Ông Trùm cho là vô dụng đã thực sự nhanh chóng chống trả. Một số thành viên của tổ chức đã bị cảnh sát bắt giữ khi đang thực hiện nhiệm vụ. Theo thông tin mà Talisker cung cấp thì họ chính là công an Nhật Bản.
Tuy nhiên, trong cuộc đấu tranh giằng co với tổ chức này, bên yếu cuối cùng chắc chắn sẽ là bên sáng.
Né một mũi giáo đang mở thì dễ nhưng đề phòng một mũi tên ẩn thì khó.
"Vulcan Vulka" lớn hơn ẩn giấu trong hồ Suwa ở tỉnh Nagano, Nhật Bản.
Nhiều người dân vô tội có mặt gần đó vào thời điểm vụ nổ xảy ra.
Ánh sao mãnh liệt của ngọn lửa nhuộm đỏ toàn bộ thế giới.
Phản ánh trong phạm vi trên cầu vượt ở phía xa.
Hắn đứng trên đầu cầu vượt, quan sát mọi chuyện diễn ra trên đường phố và những người bị thương được đưa đi trên cáng. Hắn ta bắt đầu tìm kiếm con mồi của mình trong đám đông hỗn loạn trong phạm vi, và cuối cùng tìm thấy nó trong một chiếc ô tô màu trắng vừa lái từ xa.
Người đàn ông xuất hiện trong phạm vi có bộ râu được cắt tỉa gọn gàng nho nhã. Anh ta đẩy đám đông người xem sang một bên và bước vào hàng rào với thái độ uy nghiêm và hiên ngang. Nhiều người tụ tập xung quanh anh và từ khẩu hình của mọi người có thể đoán là "thanh tra Morofushi".
Vụ nổ lần này còn nghiêm trọng hơn những lần trước rất nhiều, số người bị thương và vết thương của họ còn khủng khiếp hơn.
Một tòa nhà gạch gần đó bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, gây chấn động, sụp đổ và vụ nổ thứ hai làm các vật liệu dễ cháy trong không khí.
Khắp nơi đều ẩn chứa những ngọn lửa, ngọn lửa bập bùng ở những nơi vô hình.
Hắn kéo chốt súng và khi ngón tay móc vào cò, hắn nhìn thấy một bóng người ngay đối diện mình từ khóe mắt.
Bóng dáng đó, với một nửa cơ thể được bao phủ bởi lan can, chắc chắn người bình thường sẽ không nhìn thấy được.
Tuy nhiên, tầm nhìn của một tay bắn tỉa mạnh hơn nhiều so với người bình thường nên hắn ta có thể nhìn thấy nhiều chi tiết tinh tế mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Hiện tại thân phận của hắn càng ngày càng nguy hiểm.
Dù là tổ chức hay vùng trắng, tình hình của hắn dần trở nên nguy hiểm vì những năm gần đây hắn chỉ tập trung vào gia đình.
Hắn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng đạn xuyên qua sợi cáp đỡ phía trên đầu.
Trời!
Thật chính xác!
Hắn đội một chiếc mũ bảo hiểm chống nổ nhập khẩu từ Italy trên đầu để bảo vệ những bộ phận quan trọng nhất, đồng thời hắn còn tìm được một điểm tựa cầu hoàn hảo làm hầm trú ẩn. Một tay bắn tỉa lành nghề có thể hòa nhập hoàn hảo vào môi trường xung quanh, nhưng cũng có thể đặt một khẩu súng đen ở nơi mà người khác không thể nhìn thấy.
Nhưng người đàn ông đó không chỉ phát hiện ra chỗ hắn mà còn nghĩ ra cách khác.
Đó là bắn xuyên qua sợi dây cáp phía trên đầu, sau đó để cây cột mất điểm tựa và rơi thẳng xuống.
Hắn không kịp né tránh và bị toàn bộ lan can đập vào vai sau.
Xương cổ của hắn như thể bị gãy bởi cột điện rơi xuống, hắn rên rỉ, chịu đựng cơn đau và bỏ chạy trong khi giẫm phải vết máu chảy ra từ xương bả vai bị thanh thép xuyên qua.
Khi Kazami Yuya đến nơi, anh chỉ nhìn thấy vết máu còn sót lại trên mặt đất và tiếng bước chân vội vã rời đi.
Kazami Yuya vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nhờ người lấy máu rồi gọi người ở đầu bên kia: "Cảnh sát Morofushi, chúng tôi không tìm thấy người đó, nhưng hắn để lại vết máu tại hiện trường. Tôi nghĩ chúng ta có thể xác định được nghi phạm thông qua nhận dạng DNA."
Morofushi Hiromitsu cất khẩu súng bắn tỉa mà mình đã bố trí xuống, kiểm tra qua ống ngắm để xác nhận anh trai mình không có việc gì, rồi nói qua tai nghe bluetooth: "Tốt, đã nhận được. Việc xác định DNA này...... giao cho bác sĩ pháp y Kanda phụ trách đi."
"Hả?" Kazami Yuya cũng cho rằng mình nghe lầm. "Không phải anh vẫn luôn nghi ngờ anh ta có vấn đề gì đó sao? Tại sao lại vẫn để......"
Kazami Yuya hỏi xong cũng phản ứng lại: "Tôi đã hiểu, anh đang muốn dụ rắn ra khỏi hang đúng chứ?"
"Đang có ý này, trước tiên cứ như vậy đã, vất vả rồi Kazami."
Sau khi cúp đuện thoại.
Lớp tuyết mỏng bị ánh lửa cao ngất trời làm tan chảy, biến thành một loại ngưng tụ nào đó tan chảy sâu trong con ngươi màu xanh đậm.
Tiếng kêu gào của các nạn nhân tôi biến thành bản nhạc địa ngục đập vào trong tai.
Morofushi Hiromitsu đeo hộp bass lên lưng, đạp lên xương cốt.
Hai sự kiện lớn đã xảy ra ở Sở Cảnh sát Tokyo vào ngày hôm sau.
Đầu tiên, khi Kanda Sosu của bộ phận kiểm tra đang tiến hành giám định DNA, anh ta đã bị đình chỉ tạm thời do một sai sót nhỏ khiến máu bị nhiễm bẩn và không thể xác định danh tính.
Thứ hai, có người dùng tên thật báo cáo cho Cơ quan Cảnh sát Quốc gia rằng ông Morofushi Hiromitsu thuộc Bộ Công An của Sở Cảnh sát Tokyo đã bí mật che giấu thành viên của một tổ chức khủng bố.
Các vấn đề bên ngoài vẫn chưa được giải quyết.
Tình trạng hỗn loạn ở Cơ quan Cảnh sát Quốc gia và Sở Cảnh sát Tokyo không kém gì thế giới bên ngoài.
Khi Kawaori Rino nghe Amuro Tooru nói, cô đứng bên cửa sổ nhìn lên đám mây che khuất mặt trời, cảm thấy có cảm giác bị phản bội trái ngược với ánh sáng.
Quả nhiên vẫn phải đối mặt với sự lựa chọn này.
Hiro.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro