Chương 126: Thanh toán

Khi công an đưa bà Kanda đi, họ cũng cho bà Kanda sự lựa chọn của riêng mình.

Bà theo công an rời đi, hay là lựa chọn tin tưởng người được gọi là chồng mình.

Người phụ nữ đáng thương này đã đối chiếu sau khi nhìn thấy Kazami Yuya cung cấp cho bà hồ sơ khám nghiệm tử thi trước đây của cha mẹ bà, cũng như báo cáo khám nghiệm tử thi của mẹ Kawaori Rino và người tình mười lăm năm trước, chứng minh bốn người khi tử vong tuy không có ngoại thương hay dấu hiệu ngộ độc nhưng đều là tim đập nhanh, tê liệt máu và tử vong ngay lập tức.

Thông tin liên quan đến thí nghiệm mà Amuro Tooru điều tra trong tổ chức đã chứng minh rằng cả 4 người họ đều chết vì loại thuốc do tổ chức phát triển. Chỉ là người sau khi chết đều được ngụy trang thêm những triệu chứng tử vong khác.

Bà Kanda đã suy sụp và đau khổ trước những bằng chứng mà công an đưa ra.

Kazami Yuya cũng nghĩ đến phản ứng của vị này, tiếp tục nói: “Dựa trên sự hiểu biết của bà về con trai mình, chắc hẳn anh ấy sẽ không phản bội cha mình một cách dễ dàng như vậy. Nhưng bà cũng biết kết quả như vậy tượng trưng cho điều gì. Tiêu hủy bằng chứng và che đậy tội phạm khả năng sẽ khiến bà ở mất cả chồng và con trai……”

Nếu lúc đó Kawaori Rino có mặt ở đó chắc hẳn sẽ chê lời nói của công an cũng quá thẳng thắn.

Từ sau khi bà Kanda kết hôn với Talisker đã không còn ra ngoài làm việc, một lòng chăm chồng dạy con, làm một bà nội trợ toàn diện. Đối với bà Kanda mà nói, cái gia đình này chính là toàn bộ của bà, mà hiện tại công an đứng ở chỗ này nói cho bà toàn bộ của mình sắp sụp đổ, phải từ bỏ người chồng hoặc đứa con trai của mình.

Bà Kanda dò hỏi công an bản thân có thể giúp gì được không, lại hỏi một câu: “Các ngài có thể bảo đảm con trai tôi không bị chuyện này ảnh hưởng không?”

Kazami Yuya sau khi nghe được vấn đề này, tán thưởng sếp Furuya đã suy nghĩ vẹn toàn lúc trước, lúc ấy Kazami Yuya cũng cũng hỏi qua Furuya Rei về vấn đề này, Furuya Rei nói cho Kazami —— “Nếu bà Kanda hỏi vấn đề này, anh cứ như vậy trả lời bà ấy. ‘Kanda Sosu có thể bị cha mình ảnh hưởng hay không, cái này còn phải xem lựa chọn của anh ấy. Anh ấy là người đứng ở nhân gian nhìn lên địa ngục, nếu anh ấy muốn tiến vào địa ngục thì bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được.’”

Bà Kanda khóc lóc thảm thiết và chọn cách rời đi cùng công an.

Theo ý nghĩ của bà, nếu bà thuộc thẩm quyền của công an, có lẽ Kanda Sosu sẽ biết lựa chọn của bà và không bị bóng tối thu hút.

Khi Kawaori Rino bị hai tên kia kéo đi, cô tức giận muốn đánh nhau với Amuro Tooru: “Sao anh lại ngăn cản tôi? Anh không sợ anh ta sẽ nói cho Talisker biết thân phận của anh à? Anh đáng lẽ nên trực tiếp bắn một viên đạn thủng đầu anh ta! Giống như anh đã làm với tôi trong bốn lần tái sinh trước ý!”

Matsuda Jinpei đã mở miệng trước, trấn an Kawaori Rino rõ ràng: “Cô bình tĩnh một chút, công an đã mang bà Kanda đi. Kanda Sosu vì mẹ mình, sẽ không nói.”

Amuro Tooru bổ sung nói: “Hơn nữa hiện tại Talisker đã về tổ chức, Rum và Vermouth đang giám sát ông ta. Hiện tại Vermouth và Rum cũng không quá tín nhiệm Talisker, tịch thu tất cả công cụ liên lạc của ông ta, lưu trữ Kanda Sosu còn hữu dụng.”

Amuro Tooru biết Kanda Sosu kính trọng cha mẹ mình, cho nên liền mang đi bà Kanda cũng đồng dạng quan trọng đối với Kanda Sosu làm “con tin”.

Đối với Kanda Sosu mà nói, anh ta có thể cảm thấy rằng đây là một sự áp chế của công an.

Nhưng đối với công an mà nói, cũng là vì bảo hộ chứng nhân quan trọng nhất là bà Kanda.

Bởi vì Talisker từng muốn giết chết người vợ này của mình, tuy rằng không biết mặt sau vì sao lại từ bỏ hành vi đó nhưng khó bảo toàn sẽ không lại làm ra chuyện như vậy lần nữa.

Kawaori Rino đối với sự giải thích này cũng không quá hài lòng, cô được đưa đến một nhà thờ hoang gần đó.

Trước đây từng có một nhóm tín đồ không rõ tôn giáo cầu nguyện ở đây, ngoài ra còn có một cây thánh giá chưa bị tháo dỡ.

Nhiều khi, những người có đức tin sẽ coi thập tự giá như một loại phương tiện nào đó để các vị thần ban tặng cho thế giới này.

Sau đó thành kính chắp tay trước ngực cầu nguyện trước thánh giá.

Thậm chí họ còn không biết liệu mong muốn của mình có được các vị thần nghe thấy hay không.

Nhưng đối với Kawaori Rino, vị thần của cô nghe thấy được.

Ở mười lăm năm trước.

Ở đêm mưa xối xả ấy.

Cả người cô sốt cao nằm thu lu dưới vòm cầu, bên tai cô có thể nghe thấy tiếng giọt nước từ trên trời rơi xuống đất.

Kawaori Rino cũng ở trong lòng cầu nguyện, cứu tôi với……

Sau đó, trời cao liền gửi cậu bé ấy đưa đến bên người cô.

Vậy mà Kawaori Rino lại quên mất anh, tới tận kiếp này mới nhớ tới.

Đó là Hero của cô.

Cũng là Hero bị cô lãng quên khỏi trí nhớ.

Kawaori Rino trong tay cầm một cây kẹo que, kẹo đông cứng lại thành hình tròn, bên trong có một viên thuốc to bằng hạt đậu xanh.

Đây dường như là con át chủ bài cuối cùng trong tay cô, đồng thời cũng là một bí mật mà không đến giây phút cuối cùng cô sẽ không nói ra.

Kawaori Rino đem kẹo que trở thành thánh giá, cầm trong lòng bàn tay, chân thành mà nói: “ Thật lâu thật lâu trước kia, tôi nói với Hiro, tôi rất muốn biết gia đình thực sự là như thế nào. Anh ấy nói là ấm áp, là nơi không có nguy hiểm tồn tại, có thể cho tôi yên tâm mà ở tại nơi đó không cần sợ hãi có bất luận nguy hiểm gì.”

Matsuda Jinpei cùng Amuro Tooru lẳng lặng mà nghe, cảm giác này rất giống với cảm giác mà họ có khi 5 người còn ở Học Viện Cảnh Sát.

Từ sau khi tốt nghiệp học viện, 5 người họ hiếm khi có được cơ hội như vậy lần nữa.

Kawaori Rino hơi ngẩng đầu.

Nhìn cây thánh giá trước mặt trong ánh sáng mờ ảo.

Cảm giác khao khát trên mặt cô càng lúc càng mạnh, khi đạt đến đỉnh điểm thì lại buông xuống, biến thành một cảm giác nhẹ nhõm thoải mái.

“Trước đây tôi đã thực sự mong chờ một ‘ngôi nhà’ như này.”

Một tuần ở cùng Morofushi Hiromitsu trong nhà anh ấy.

Đó thực sự là một trong những khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi ít ỏi trong cuộc đời cô.

Cô và Hiromitsu ôm nhau ngủ, cọ xát bộ râu của anh rồi dựa vào cánh tay anh mà ngủ say. Khi thức dậy vào ngày hôm sau, được chào đón bằng nụ hôn chào buổi sáng dịu dàng của Hiromitsu. Sau đó họ sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Kawaori Rino sẽ nhìn bóng dáng bận rộn quay lưng về phía cô của anh mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Bà Kanda chắc hẳn cũng đã trải qua nhiều ngày tháng như vậy.

Đối với bà Kanda, gia đình ấm áp và xinh đẹp này giống như một tấm gương vỡ thành từng mảnh.

Nếu chưa từng có được thì sẽ không khao khát.

Kawaori Rino khẽ ngẩng đầu lên, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt vốn đã được gọt giũa bởi sự tàn khốc, khiến toàn bộ đường nét trên khuôn mặt của cô bắt đầu trở nên nhu hoà.

Đúng rồi, đã đến lúc bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của mình.

Kawaori Rino khẽ cười một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng.

“Hiện tại tôi…… Không dám mong đợi nữa.”

-- -- --

Tiếng sóng nhỏ cuốn chiếc tàu khổng lồ này.

Những gợn sóng trắng xóa nổi lên xung quanh con tàu khi nó chuẩn bị tiến về phía trước, giống như bàn tay thiếu nữ đang khuấy động mặt hồ.

Khi dòng người vô tận lên tàu, Kawaori Rino đứng trong khoang cabin tầng hai của tàu và đếm từng cái đầu đang tập trung lại, đếm tất cả những người đã lên tàu.

Tin tức đã thả ra.

Công an nhất định sẽ đến.

Bom được gài khắp nơi trong cabin của chiếc tàu này. Những người đến hôm nay đều là con tin trong tay tổ chức.

Con tàu này rất lớn và có thể chở hàng chục nghìn người nên tên gọi cũng dựa trên điều này.

Kawaori Rino nhìn vào đám đông những người đứng đầu đó sẽ trò chuyện và tán gẫu với nhau sau khi gặp gỡ những người bạn quen thuộc, nhưng Kawaori Rino lại không thấy người quen nào ở bên trong.

Có lẽ họ đã lên tàu bằng đường khác.

Vì kích thước khổng lồ nên con tàu này giống như một công viên thu nhỏ.

Tuy rằng khắp nơi đều có giám sát nhưng cũng rất khó tìm ra người cố tình che giấu thân phận.

Hình ảnh phản chiếu trên kính cabin đã được Vermouth cải trang để trông giống cô ta. Kawaori Rino đưa tay chạm vào lớp ngụy trang trên khuôn mặt mình. Nó dính vào da cô và hoàn toàn phù hợp với các đường nét trên khuôn mặt cô.

Vermouth sau khi trang điểm để trông già hơn thì bước tới và đội một chiếc mũ ren đen lên đầu Kawaori Rino có thể che được nửa trên khuôn mặt của cô.

Kawaori với hai từ khí chất thực sự là không liên quan gì đến nhau, nhưng chiếc mũ chóp kiểu Anh này có thể dễ dàng khiến cô trông giống như con gái của một gia đình quý tộc. Đặc biệt, hoa văn ren màu đen mang phong cách Âu Mỹ hơn, có mùi thơm hỗn hợp của hoa cam và hoa nhài Ai Cập, đây chính là loại nước hoa mà Vermouth rất thích dùng.

“Lấy ra, tôi không đội cái này.” Kawaori Rino duỗi tay muốn gỡ xuống, chạm vào mái tóc vàng dài ngang lưng mà cô không thích.

Vermouth không cho cô cởi ra mà còn nhét thêm mấy cái ghim cài cố định vào trong mũ: “Cái này cô cởi không được, cởi ra thì đội mũ cũng không đội được. Ai bảo do cái đầu nhỏ này của cô đội tóc giả lên quá dễ phát hiện cơ chứ. Không phải hồi nhỏ cô ăn được lắm sao? Tại sao khi lớn lên lại gầy như một con chim non thế này. Sự nuôi dưỡng của tình yêu không giúp cô béo lên tý nào sao?”

Kawaori Rino “Hừ” một tiếng, cô kéo ống tay áo xuống để che đi cánh tay đầy những lỗ kim màu đỏ của mình.

Dù suốt ngày thích đánh nhau nhưng làn da của cô còn chưa luyện được đến mức cứng như sắt thép, hơn nữa cô cũng không thích để ý đến nó trong nhiều trường hợp, vết thương luôn lâu lành hơn bình thường.

Vermouth sau khi cải trang cho Kawaori Rino xong, dặn dò nói: “Tàu ‘All Gods’ sẽ khởi hành sau ba giờ nữa, cô tuyệt đối đừng có chạy lung tung, nơi này cất giấu rất nhiều ‘thứ tốt’.”

Cái “Thứ tốt” này nói đến tự nhiên không phải thứ tốt thật sự.

Mà đó là quả bom "Vulcan Vulka" do tổ chức này phát minh trước đó.

Chôn ở bất cứ chỗ nào trong con tàu này.

Kawaori Rino nhìn làn da, mặt nạ phản chiếu trên cửa kính. Cô không thể phân biệt được đó là đôi mắt có màu tối của mình hay của người khác.

Ý của Rum là lan truyền tin tức rằng Vermouth sẽ tổ chức sinh nhật cho "con gái" của mình trước. Bởi vì khi Vermouth xuất hiện với tư cách là Sharon Vineyard thì đã trang điểm trông già đi. Đây cũng là một chuyện trong sự nghiệp của Vermouth mà các thành viên trong tổ chức hiếm khi biết đến.

Cho nên Morofushi Hiromitsu bọn họ đại khái không biết Sharon Vineyard là Vermouth.

Nhưng chắc chắn sẽ biết được mối quan hệ giữa con tàu khổng lồ "All Gods" và tổ chức nên sẽ lẻn vào điều tra.

Một khi công an Nhật Bản bước lên này con tàu này, như vậy liền sẽ tiến vào phạm vi mà tổ chức giám sát.

Nhưng sự thật không đơn giản như Rum và những người khác nghĩ.

Công an Nhật Bản đã mời tới một vị sĩ quan át chủ bài để xử lý bom.

Ánh sáng sao mờ nhạt xuyên qua khe hở không cho phép Matsuda Jinpei nhìn rõ "kẻ xấu nhỏ" ở bên trong cabin trông như thế nào. Anh mặc bộ quần áo của bồi bàn và lẻn vào bằng cửa sau của tàu.

Tin tức do Amuro Tooru đưa ra cho biết tổ chức sẽ gài bom trên chiếc tàu này với mục đích phục kích sự xâm lược của lực lượng an ninh Nhật Bản và ép buộc nhiều chuyên gia y tế có thẩm quyền lên tàu hôm nay để làm việc cho tổ chức.

Sharon Vineyard cũng đủ mặt mũi, sau khi nhận được lời mời, rất nhiều người sẵn sàng nể mặt, trong đó có một số quan chức chính phủ quan trọng.

Ví dụ, một số nhân vật lớn từ một tỉnh và mười hai hội trường đã quỳ gối dưới váy Sharon Vineyard.

Diễn viên của các nước đều có sự thu hút không ai giống ai.

Đặc biệt là nhân vật như Vermouth hội tụ đủ cả 3 tiêu chuẩn IQ, EQ và ngoại hình.

Amuro Tooru đứng ở bên cạnh Matsuda Jinpei, nhìn bộ râu thô ráp trên khuôn mặt Matsuda Jinpei, dùng mỹ phẩm biến màu da của anh thành màu lúa mì cháy nắng.

“Có vẻ như tớ đã không học cách cải trang đúng cách khi còn ở học viện rồi.” Amuro Tooru nói đùa.

Matsuda Jinpei “chậc” một tiếng: “Cậu câm mồm đi, cậu có biết dán cái râu này phiền phức cỡ nào không?”

Mặc dù kỹ thuật ngụy trang được dạy trong Học Viện Cảnh Sát không phức tạp như kỹ thuật cải trang của Vermouth.

Nhưng nhiều nữ cảnh sát tiến hành giảng dạy ở phương diện này. Trước đây, Hagiwara Kenji đã lôi kéo họ tham gia một vài lớp học.

Ngay lúc đó huấn luyện viên nói, trong tương lai, họ sẽ phải đối mặt với nhiều cuộc chiến đấu trí và lòng dũng cảm với bọn tội phạm. Nhiều khi, bọn tội phạm sẽ nhớ đến sự xuất hiện của cảnh sát sau nhiều lần bị cảnh sát bắt giữ, ngụy trang thích hợp để cảnh sát giải quyết vụ án dễ dàng hơn.

Vì vậy, thân là một cảnh sát, nếu biết một chút về cách ngụy trang, một chiếc mũ và kính râm thông thường cũng có thể thay đổi diện mạo một chút.

Nó hơi giống chiếc mũ bảo hiểm mà công nhân xây dựng đội lên mái tóc xoăn của Matsuda Jinpei, trên mũ còn có một cái đèn pha có thể cung cấp một chút nguồn sáng trong góc tối này.

Amuro Tooru nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cúi đầu lại có chút không quá yên tâm mà hỏi một câu: “Những người đó phỏng chừng muốn tìm tớ rồi, cậu một người có thể chứ?”

Matsuda Jinpei đầu cũng không ngẩng lên, đôi tay bắt đầu công tác: “Yên tâm đi, mấy cái đồ chơi này đối với tớ…… Chỉ cần ba phút.”

Anh cần phải biết ngay phương pháp chế tạo quả bom này, chỉ cần anh có thể hiểu được dây nổ của quả bom và gây rối nguồn tiếp nhận kích nổ là có thể dễ dàng tháo dỡ nó.

Nếu loại bỏ được một cái thì những quả bom còn lại sẽ không gây rắc rối cho Matsuda Jinpei nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro