Chương 136: Kết cục
Đứa trẻ này giống cô.
Đứa trẻ này là cô.
Đây là hai suy nghĩ hiện lên trong đầu Morofushi Hiromitsu khi anh nhìn thấy cô bé được những đứa trẻ khác gọi là "Satai".
Satai.
Sado.
Satano.
Rino.
Tên rất giống.
Kawaori Rino sau khi thu nhỏ dùng tên giả là Hanaya Satai.
Mặt ngoài là con gái nuôi của vợ chồng Hanaya.
Trong bốn năm qua cô dành phần lớn thời gian để ngủ.
Nhưng khi cô tỉnh lại, bà Aika sẽ sắp xếp cho cô tham gia các lớp học bình thường cùng những đứa trẻ khác.
Cuộc sống lúc 5 tuổi trở về trước của Kawaori Rino.
Người phụ nữ đã sinh ra cô và tên bạn trai của bà ấy không muốn lãng phí tiền vào việc giáo dục cô nên cô không bao giờ tham gia vào bất kỳ hoạt động giảng dạy bình thường nào mà một người bình thường nên có.
Này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đây là lớp thứ 4.
Kawaori Rino nhân cơ hội này để thoả mãn cơn nghiện ngồi trong lớp học.
Xung quanh cô có rất nhiều trẻ em, họ đối xử với cô như một đứa trẻ.
Bọn họ sẽ lôi kéo Kawaori Rino chạy trên sân thể dục, cùng đánh bóng chuyền, tụ tập ở bên nhau nghe giáo viên kể chuyện xưa, ở phòng học tay cầm tay chơi mấy trò ấu trĩ.
Kawaori Rino ở tổ chức chưa bao giờ trải nghiệm thứ gì gọi là thời thơ ấu, vận mệnh đan chéo như được đền bù mọi thứ.
Nếu Hiromitsu biết, khi anh đang ra sức dốc hết tâm sức tiêu diệt tổ chức, cũng đêm ngày tưởng niệm cô thì cô lại cùng một đám nít ranh chạy khắp đường phố, đại khái chắc sẽ tức chết mất.
Kawaori Rino có chút chột dạ.
Biểu hiện của cô trong đồng tử Hiromitsu là kinh ngạc, né tránh.
Chiếc nhẫn kim cương màu đỏ lạ mắt treo trên cổ cô rũ xuống trước ngực, lắc lư theo cơ thể lơ lửng của cô.
Chiếc nhẫn đỏ và chủ nhân của nó may mắn sống sót sau vụ nổ kia trở thành niềm hy vọng ngưng đọng trong đôi mắt mèo ấy.
Anh đưa tay nhấc nách Kawaori Rino lên, đặt cô ổn định vững vàng xuống đất.
Cơ thể trẻ con rất nhẹ, quả thực giống như là một con gấu bông nhỏ.
Hiromitsu quên rút tay lại, cứ nắm cánh tay cô nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, để cô đối diện với anh, từng đường nét trên khuôn mặt đều trùng lặp với khuôn mặt trong ký ức của anh.
“Em……” Anh khẽ mở miệng, trong ánh mắt như cả ngàn điều muốn nói. “Em là……”
Kawaori Rino bị ánh mắt trực diện của anh đánh bại, trong đầu cô chỉ có câu Mizunashi Rena nhắc nhở mình ngày hôm qua – “Thuốc giải cũng có nguy cơ tử vong.”
Cô vốn là tính toán chờ đến khi dùng xong thuốc giải mới thẳng thắn mọi chuyện cho Hiromitsu.
Hiromitsu nếu biết tác dụng phụ của thuốc giải, đại khái sẽ không đồng ý cho cô dùng.
Bởi lúc này cơ thể trẻ con của cô hầu hết đều là ngủ.
Nhưng ít ra tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu Hiromitsu biết được, không biết anh có thể chịu đựng được cảm giác lần thứ hai mất đi hay không.
Hai cô bé bên cạnh nhìn thấy một anh trai không quen biết với cô bạn cùng lớp đang nhìn nhau một cách kỳ lạ. Hai người im lặng nhìn nhau như thể đã quen biết từ lâu, toàn bộ khí trở nên đông đặc đến lạ thường.
Không ổn!
Chẳng lẽ là biến thái gì đó sao?!
Hai cô bé bay nhanh đến lôi Kawaori Rino đi, sau đó còn rất cảnh giác đem Kawaori Rino bảo hộ vệ đằng sau, giống như vệ sĩ nói bên tai Kawaori Rino: “Lớp kỹ năng sống đã dạy rồi, những kẻ lạ mặt nếu động chạm biến thái vào mình thì phải hét to chạy đi……”
“……” Kawaori Rino.
“……” Morofushi Hiromitsu .
Hiromitsu nhìn ba đứa trẻ sánh vai nhau bước đi trong ánh hoàng hôn. Bộ đồng phục học sinh sơ trung màu trắng mà họ mặc tràn đầy thanh xuân.
Cô giống như một học sinh sơ trung thực thụ, sống một cuộc sống bình thường và như một đứa trẻ bình thường.
Mọi chuyện cũng không khó đoán lắm.
Nhà khoa học Sherry của tổ chức cũng bởi vì dùng thuốc thử nghiệm mà khiến cho cơ thể teo nhỏ.
Chiếc nhẫn màu đỏ đã được biến thành một chiếc vòng cổ, nhưng suy cho cùng, chính Hiromitsu đã thuê một nhà thiết kế người Italia để tạo ra viên kim cương màu đỏ lục giác duy nhất trên thế giới.
Anh tuyệt đối không có khả năng nhận sai.
-- -- --
Có chút xấu hổ.
Matsuda Jinpei cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ ngồi vào chiếc ghế thẩm vấn này.
Tuy rằng không bị còng tay lại, cũng không có bị đèn chiếu vào người.
Nhưng ngồi đối diện với cậu bạn đang có dáng vẻ việc công xử theo phép công kia làm Matsuda Jinpei trong phút chốc thiếu chút nữa cho rằng bản thân có phải đã làm cái gì trái pháp luật hay không mà bị công an thẩm vấn.
Nhưng cũng không đúng.
Tại sao Furuya Rei bên cạnh cũng là cái 'đãi ngộ' này?
Matsuda Jinpei nhìn Hiromitsu không nói một lời nhìn mình với Furuya Rei, gãi gãi vết thương trên má đã bị thương khi dây dưa với một tên tội phạm: “Làm gì mà lại bày ra cái bộ dạng hưng sư vấn tội vậy chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì đáng hỏi ở chỗ này……”
Furuya Rei rõ ràng là người có nhiều tin tức linh thông hơn.
Hiromitsu hiếm khi tự gọi anh đến Bộ Công an vì những vấn đề quan trọng.
Duy nhất quan trọng…… Phỏng chừng chính là chuyện kia.
Furuya Rei thái độ thẳng thắn, gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Cậu đã biết hết đúng không?”
Đôi mắt màu xanh đậm của Hiromitsu giống như một cái hồ sâu thẳm, tỏa ra một loại ánh sáng nào đó, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, ánh mắt anh đảo quanh hai 'nghi phạm' trước mặt: "Ai có thể nói rõ cho tớ biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Matsuda Jinpei cũng hiểu rõ: “Vậy là cậu đã thấy cô ấy?”
“Gặp được.” Hiromitsu trả lời.
Furuya Rei không hiểu: “Cô ấy không giải thích với cậu?”
“Không có, cô ấy thoạt nhìn giống như có lý do nào đó khó nói.” Khi Hiromitsu nhắc tới cô, thần thái nhu hòa một chút nhưng trên mặt vẫn hùng hổ doạ người như cũ.
“……” Matsuda Jinpei bối rối gãi mái tóc xoăn của mình. “Vậy sao cậu không hỏi?”
“Không đành lòng.” Anh nói.
“……?” Matsuda Jinpei.
“……?” Furuya Rei.
Bởi vì cảm thấy Kawaori Rino có lý do khó nói, sợ cô khó xử không đành lòng hỏi.
Cho nên liền tới ép hỏi bọn họ phải không?
Matsuda Jinpei nhìn về phía Furuya Rei ở bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi, đây là osananajimi của cậu?
Furuya Rei, ai mà biết được.
Kawaori Rino mỗi lần muốn ngủ đều sẽ để trên đầu giường một cành hoa linh lan.
Bởi vì trên người Hiromitsu có một mùi hương hoa linh lan nở rộ dưới ánh mặt trời.
Mùi hoa này làm Kawaori Rino cảm thấy như bản thân được Hiromitsu ôm vào giấc ngủ.
Trước kia khi ở trong nhà Hiromitsu, cô chỉ cần gối lên cánh tay của anh là có thể ngủ ngon, ngày thường cô vẫn giữ thói quen đặt dao gọt hoa quả dưới gối.
Chỉ cần anh ở bên.
Cô sẽ không còn sợ hãi bóng tối.
Bốn năm này, Kawaori Rino có trộm đi xem Hiromitsu làm việc. Nhưng cũng chỉ là đứng ở rất xa nhìn một cái, rất nhanh liền sẽ bị Furuya Rei tiễn đi.
Trước kia là bởi vì không thể để tổ chức phát hiện Kawaori Rino còn sống, cho nên ở công an bên kia hoàn toàn lấy Kawaori Rino đã chết ở vụ nổ bom ngày ấy.
Thậm chí còn xây một ngôi mộ chôn di vật của cô.
Sau khi các thành viên nòng cốt bị sa lưới, Vermouth chủ động liên hệ với tình báo viên CSIS, hơn nữa còn nguyện ý cung cấp các chứng cứ có liên quan.
Sau khi nhiều thành viên nòng cốt của tổ chức bị cầm tù và bắt giữ, vụ án chống băng đảng xuyên quốc gia quy mô lớn có sự hợp tác của nhiều quốc gia này về cơ bản đã đến giai đoạn quan trọng.
Nhưng sau đó vẫn còn một quá trình dài từ việc đưa vụ việc đi thanh tra và ra tòa ở nhiều nước để kháng cáo.
Kawaori Rino trải qua bốn năm không nhàn nhã như vậy, trước khi đi ngủ, cô nghe Mizunashi Rena nói thời gian theo dõi thuốc giải đã qua sau khi xác nhận chuột bạch không có tác dụng phụ, cô ấy đã đặt vé máy bay cho cô vào ngày kia.
Hôn hôn trầm trầm ngủ sâu đến mức toàn bộ xương cốt trong cơ thể cô bắt đầu đau nhức.
Thời gian Kawaori Rino tỉnh lại không cố định, nhưng cơ bản đều là khoảng 1 giờ.
Khi nửa tỉnh nửa mê, Kawaori Rino mơ hồ cảm thấy có người đang ngồi cạnh giường mình. Phòng của cô ấy tách biệt vì cô không thích ở chung ký túc xá với người khác. Tuy nhiên, vì tình trạng thể chất hiện tại của Kawaori Rino, khi mọi người nghĩ đã đến lúc Kawaori Rino phải thức dậy thì sẽ có người đến kiểm tra để cô không chìm vào giấc ngủ sâu.
Cho nên Kawaori Rino tưởng là bà Aika mang đồ ăn tới cho mình, xoay người lại lẩm bẩm một câu: “Con muốn ăn mì soba……”
Ngồi ở mép giường người kia ngữ khí nhẹ nhàng: “Được.”
Âm thanh quen thuộc cuộn lên như bong bóng dâng trào trong lòng và nổ tung trong trái tim Kawaori Rino.
Kawaori Rino thanh tỉnh.
Mí mắt cô khép lại hơi mờ nhưng đường nét và nét mặt của người đàn ông ngồi cạnh giường lại rất quen thuộc.
Đôi mắt dễ dàng gợi nhớ đến vùng biển trầm u đó nhìn cô như ánh trăng dịu dàng đổ xuống.
“Anh, anh, anh……” Kawaori Rino bắt đầu hốt hoảng, cúi đầu nhìn cơ thể trẻ con của mình, lại nhìn bộ dáng anh ngồi ở mép giường thật lâu, còn chưa kịp mở miệng, đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Thân thể anh nóng cháy, nóng bỏng, to rộng mà lại rắn chắc.
Giống như một pháo đài không thể phá hủy, nó cũng sở hữu vẻ dịu dàng dưới ánh sáng.
“Rino, cuối cùng em cũng trở lại……” Anh nói.
Không phải “Thật tốt, em chưa chết”.
Cũng không phải “Thì ra em còn sống.”
Mà là “Cuối cùng em cũng trở lại……”
Khuôn mặt nhỏ của Kawaori Rino dán vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia.
Kỳ thật Morofushi Hiromitsu chưa bao giờ cảm thấy cô đã chết đúng không?
Các bên tìm kiếm ở biển chưa bao giờ bị gọi về.
Nhưng bây giờ đã đến lúc kết thúc kế hoạch giải cứu.
Bởi vì cô bé đáng yêu của anh, hiện tại đã ở trước mắt anh rồi.
Kawaori Rino cảm giác được trên vai mình có một giọt nước ẩm ướt, giọng cô như tiến vào máu thịt Hiromitsu: “Anh khóc sao?”
“Không có.” Thanh âm anh bình thường.
Cán bộ công an không trung thực gì cả.
Kawaori Rino nói thầm trong lòng.
Việc Hiromitsu có thể tìm được nơi này có nghĩa là anh đã biết tất cả.
Từ việc Kawaori Rino dùng thuốc “Thí nghiệm Đảo Người Cá”, cũng biết bốn năm này Kawaori Rino có 80% thời gian đều ở là ngủ, cũng biết ngày kia Kawaori Rino sẽ dang phòng thí nghiệm ở Mỹ để kiểm tra và tiêm thuốc giải.
Nhưng Hiromitsu không biết rằng thuốc giải có khả năng tử vong nhất định.
Hiromitsu không có phát giận với cô, cũng không có chỉ trích cô vì sao bốn năm qua không nói với anh, càng không có bởi vì chuyện này mà giận dỗi với Kawaori Rino.
Tương phản, anh dường như có một sự trân trọng đã mất rồi lại tìm lại được, nhìn cô ngủ trọn vẹn mười tám tiếng đồng hồ khi mà Kawaori Rino không hề hay biết.
“Anh sợ em mãi vẫn không tỉnh lại.” Cánh tay anh đem cô ôm gắt gao, dùng sức nhưng lại khắc chế bản thân để lại cho cô một chút không gian hô hấp.
Kawaori Rino điên cuồng lắc đầu trong vòng tay anh: “Sẽ không sẽ không, em chưa từng xuất hiện trạng thái ‘người thực vật’ bao giờ……”
“Em còn muốn ngủ nữa không?” Hiromitsu buông cô ra, nhìn cô ngáp dài.
Kawaori Rino gật đầu, có chút buồn ngủ, vừa rồi không ngủ đủ.
“Vậy em ngủ đi, anh ở đây rồi.” Hiromitsu đem cô nằm lại trong chăn, không bao lâu liền thấy được coi nhẹ nhàng ngủ say, sau đó vén tay áo đi xuống tầng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, lúc đám kia người tới tìm Kawaori Rino, Matsuda Jinpei cùng Furuya Rei trên mặt đều bị bầm tím.
Mặt hai người đều lộ ra biểu cảm tức giận, tặng vài đồ cho Kawaori Rino xong là đi luôn.
Trước khi đi, Matsuda Jinpei còn nắm tóc lẩm bẩm: “Tôi thật đúng là rảnh rỗi mà, năm đó nghĩ như thế nào lại trộn lẫn vào chuyện của mấy người cơ chứ, xui xẻo muốn chết.”
Kawaori Rino không hiểu ra làm sao, quay đầu lại nhìn Hiromitsu đang sắp xếp quần áo của cô để sang Mỹ.
Đây là…… Làm sao vậy?
Trên mu bàn tay Hiromitsu vẫn còn vết sẹo trên tường kính bốn năm trước, trên đó còn có thêm vài vết bầm tím. Anh quay lại mỉm cười với Kawaori Rino, “Không có gì đâu, chỉ là phát tiết một chút theo cách của một người đàn ông thôi.”
Không thể phát tiết với bạn gái nhỏ của mình.
Vậy thì chỉ có thể ủy khuất các bạn yêu thôi.
Ngẫu nhiên thấy sắc quên bạn một chút, coi như là sự đền đáp tâm trạng chán nản mê man mà anh đã thể hiện trước mặt hai kẻ đó trong suốt bốn năm qua đi.
Matsuda Jinpei càng nghĩ càng giận, đi được một đoạn lại quay lại đứng ở cửa nói: “Không thể bị đánh vô ích được. Em gái à, tôi nói cho cô biết, ngày đó, sau khi cô 'chết', anh chàng này say đến mức giống như muốn đi theo...... Lúc Hagi qua đời cũng chưa thấy cậu ta buồn đến như vậy. Tôi còn quay một đoạn video cậu ấy lúc đó, tôi cho cô xem......ríttt."
“Bụp ——”
Hiromitsu đấm một cái vào bụng Matsuda Jinpei.
Matsuda Jinpei thực hiện một cú đánh móc từ trên, Furuya Rei cũng tham gia vào cuộc chiến.
Ba người đàn ông trưởng thành vật lộn với nhau trong phỏng ngủ của trẻ em.
Kawaori Rino ở trên giường vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay! Đánh! Đánh nhau đi!”
Những bộ vest đắt tiền và bộ đồng phục cảnh sát trang nghiêm đầy những nếp nhăn và vết hằn lộn xộn.
Trận này đánh nhau bảy phần vui đùa, ba phần nghiêm túc.
Họ cười lớn, ôm nhau và lăn lộn trên mặt đất trong ánh hoàng hôn.
Ánh nắng dịu nhẹ toát lên cảm giác sảng khoái của mùa hè.
Kawaori Rino còn gặp Date Wataru, người được mình nhắc Matsuda bảo vệ là một nhân vật rất dũng cảm. Anh ấy đã lên chức bố sau hai năm kết hôn, con gái năm nay mới một tuổi còn đang bi bô tập nói.
Sau khi tạm biệt vợ mình, Date Wataru đi liên hoan với hội bạn đã được khôi phục tên thật, thấy Hiromitsu trong tay dắt theo một cô bé mười hai tuổi mới lên sơ trung có chút tò mò hỏi: “Bé gái này là ai đây?”
Matsuda Jinpei xoa miếng băng dán trên mặt, đồng thời lên tiếng cùng Furuya Rei: “Bạn gái cậu ta.”
“……” Kawaori Rino.
“……” Hiromitsu.
“?” Date Wataru.
Sau khi lấy lại tinh thần, Date Wataru bắt đầu lục túi tìm còng tay.
Có người 29 tuổi kết hôn sinh con gái được một tuổi.
Có người 29 tuổi bạn gái mới vừa lên sơ trung.
Có người 29 tuổi vẫn là 'độc toàn thân.'
Matsuda Jinpei nhìn Date Wataru có một gia đình hòa thuận với Morofushi Hiromitsu đang bận lau miệng cho bạn gái liền để mạnh ly bia xuống bàn: “Tớ không hề ghen tị chút nào.”
Date Wataru khi được nghe kể ngắn gọn những gì đã xảy ra, anh nhìn một nam một nữ trước mặt với tâm lý như mở ra một cánh cửa mới đến với thế giới.
Kawaori Rino ngồi trên chiếc ghế cao, nghiêng đầu nhìn Matsuda Jinpei, nghĩ thầm: Anh ta rõ ràng đang rất ghen tị.
“A ~ ăn thịt.” Cô mở miệng hướng về phía Hiromitsu.
Hiromitsu hoàn toàn hưởng thụ sự tùy hứng của cô, sau đó giật chiếc kẹp từ tay Matsuda Jinpei, gắp lấy một miếng thịt mà Furuya Rei vừa nướng, cuộn vào trong rau xà lách rồi đưa đến miệng Kawaori Rino.
“?” Matsuda Jinpei.
“?” Furuya Rei.
Matsuda Jinpei, Furuya Rei: Cái tên này.
Hai ngày bị Hiromitsu chăm như em bé thực sự, Kawaori Rino có vẻ ngoan hơn.
Khi nhìn anh ấy từ góc nhìn của một đứa trẻ, cô sẽ cảm thấy anh ấy rất cao cánh tay cũng rất khỏe.
Cô…… Hoàn toàn không có sức phản kháng nào cả!
“Em đừng quỳ ở dưới đất.” Hiromitsu xách theo một đôi dép lê nhỏ màu lam, đưa đến bên chân Kawaori Rino, thuận tiện cầm hộp kem trên tay cô ném vào thùng rác. “Trước khi đi ngủ không được ăn cái này, dễ bị cảm lạnh.”
Kawaori Rino nhìn hộp Haagen-Dazs còn thừa hơn một nửa, lăn lộn trên nền nhà: “Anh phiền quá đi! Vì sao em không được ăn! Em không phải là trẻ con mà!”
“Em hiện tại chính là trẻ con.” Hiromitsu một tay ôm lấy eo cô nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó đi đến bồn rửa mặt.
Hai chân Kawaori Rino đung đưa trong không trung. "Thả em xuống. Em cũng không phải là chó, sao anh cứ xách em xách tới xách lui vậy!"
Tóc trên trán Hiromitsu che đi cặp lông mày cùng đuôi mắt đầy ý cười của anh. “Bởi vì ngày mai em sang Mỹ rồi, sau này sẽ không có cơ hội ‘bắt nạt trẻ nhỏ’ nữa.”
“……” Trái tim Kawaori Rino như bị xoa nhẹ một chút.
Một cảm giác áy náy vì cất giấu bí mật làm cô nhớ ra Hiromitsu còn chưa biết chuyện thuốc giải có tỷ lệ tử vong.
“Cái kia…… Ngày mai anh không cần đi cùng em đâu, Hidemi bọn họ sẽ đưa em đi……”
Mấy ngày nay Hiromitsu vẫn luôn không đi làm, luôn ở trong nhà bồi Kawaori Rino.
Kawaori Rino cũng biết anh muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng…… Cô vẫn không muốn Hiromitsu vì cô mà lo lắng.
“Anh cứ đi làm việc của anh đi……” Kawaori Rino ngồi trên chiếc ghế hình trụ, nhìn anh lấy bộ đồ ngủ màu trắng sữa từ giỏ quần áo bên cạnh ra rồi đi về phía mình. Cô vô thức ôm mình, "Anh định làm gì đấy?"
Hiromitsu bị bộ dáng cô chọc cười: “Thay quần áo cho em.”
“Thay quần áo cho em làm gì? Tay chân em bình thường, không cần hộ!”
Hai chân cô khép lại, hai tay ôm ngực.
Tư thế này vừa thấy là biết học từ phim ảnh.
Hiromitsu ra vẻ kinh ngạc: “Không thể nào, chẳng lẽ em đang xấu hổ sao? Trước đây chúng ta còn làm nhiều cái thân mật hơn, sao em...…”
Mặt có chút nóng.
Kawaori Rino trừng mắt lẩm bẩm: “Nhưng hiện tại em là trẻ nhỏ……”
Quá ngượng ngùng.
Hiromitsu cười ra tiếng, duỗi tay sờ đầu cô: “Được rồi, bạn nhỏ. Vậy em tự mình thay nhé, chờ sau khi thân thể em trở lại lúc đầu —— anh lại thay cho em.”
“……” Kawaori Rino.
Không xong rồi! Trái tim đập loạn quá đi!
Công an bên kia xác thật còn có rất nhiều chuyện lặt vặt cần phải xử lý.
Nhưng bởi vì Kawaori Rino, Hiromitsu thật sự không muốn trong khoảng thời gian này để Kawaori Rino lại một mình, cho nên đã nhờ Kazami Yuya tạm thời xử lý một một vài chuyện hộ mình.
Trước ngày Kawaori Rino sang Mỹ.
Hiromitsu nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp từ Kazami Yuya, nói rằng lực lượng băng đảng đen mà Hiromitsu đang đối phó đã được chấp thuận. Lãnh đạo cấp trên của Cục An ninh cần nói chuyện trực tiếp với Hiromitsu trước khi quyết định có nên để Hiromitsu chịu toàn bộ trách nhiệm trong tương lai hay không.
Chuyện này rất quan trọng.
Hiromitsu phải tạm thời rời đi.
Nhóm băng đảng này ở Nhật Bản đã hoạt động được 4 năm nay do phần lớn lực lượng công an cảnh sát đã được huy động để tiêu diệt Tổ chức Áo đen.
Một số băng đảng mới nổi đã bắt đầu bùng cháy dữ dội trở lại trong thời kỳ hỗn loạn này và được tái sinh lần nữa.
Tổ chức Sharei trước đây là băng nhóm lớn nhất ở Tokyo nhưng khi Shareikawa bị bỏ tù và kết án, một số người đều nhìn chằm chằm vào vị trí "Băng đảng số 1 Tokyo".
Vì vậy Hiromitsu và cấp trên đã lên kế hoạch chấn chỉnh các băng đảng đen.
Đó chính là nuôi dưỡng một “băng đảng đen” trực thuộc Cục An ninh.
Trong bốn năm qua, ban lãnh đạo cấp cao của Cục An ninh được chia thành hai nhóm.
Một bên cho rằng “Nếu thành lập được các băng đảng đen của cảnh sát Nhật Bản thì họ có thể thay thế cảnh sát Nhật Bản quản lý các nhóm xã hội đen đường phố rải rác này. Hơn nữa, những băng đảng đen này của cảnh sát Nhật Bản cũng có một giá trị lực lượng cơ bản, có rất nhiều người trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản còn non kinh nghiệm có thời gian cùng không gian để huấn luyện thêm. Đôi bên cùng có lợi! Chắc chắn rồi, những người trẻ tuổi vẫn luôn có tư duy cầu tiến!”
Một bên khác cho rằng “Không nên đề xướng phương pháp lấy bạo chế bạo kiểu này, phản bác với lý do “dùng bạo lực để kiểm soát bạo lực, lỡ như nuôi thành một nhóm 'sói khó thuần hóa' thì phải làm sao bây giờ?"
Hai bên tranh luận bốn năm.
Cuối cùng.
Những người tin rằng ý tưởng phải táo bạo và tiên phong đã chiến thắng.
Bởi vì Hiromitsu đã tìm được một người rất phù hợp để thay thế Cục An ninh Quốc gia trong việc thành lập và lãnh đạo “thế lực đen được thành lập hợp pháp”. “Lực lượng đen” này còn được Sở Cảnh sát Tokyo đặt cho một mật danh đặc biệt là “α”.
α, Alpha.
Chòm sao Alpha là hàng xóm gần Thái Dương hệ nhất
Điều đó cũng có nghĩa là đồng bọn hữu lực nhất của ánh sáng.
Nhưng vị "Alpha" do Hiromitsu giới thiệu kia đã bí mật chạy sang Mỹ để tiêm thuốc giải độc.
Hiromitsu hoả tốc đặt vé máy bay gần nhất sang Mỹ cho mình.
Trước khi lên máy bay, Matsuda Jinpei ngập ngừng nói rằng có khả năng thất bại trong việc tiêm thuốc giải độc vào cơ thể con người. Trong 4 năm qua, khi nhiều nhà khoa học phát triển thuốc giải độc, họ phát hiện ra rằng sau khi dùng thuốc sẽ gây ra những thay đổi trong xương người, nếu tiêm lại thuốc giải độc, các tế bào, tóc, xương và mạch máu của cơ thể con người sẽ lại bị kéo căng, đồng nghĩa với việc khả năng tử vong sẽ xảy ra một lần nữa.
“Cô ấy sợ cậu không đồng ý cho dùng thuốc giải nên mới không muốn nói cho cậu.” Matsuda Jinpei lặp lại một lần câu nói của Kawaori Rino, mặc dù anh thường cười nhạo cách tương tác có phần buồn nôn giữa hai người, nhưng vào lúc này, anh vẫn đối xử nghiêm túc.
Anh nói với Hiromitsu.
—— “Cô ấy nói, cô ấy ở bốn kiếp trước đã làm sai rất nhiều điều. Nhưng cô ấy nhận ra bản thân sai không phải bởi vì được tái sinh mà là bởi vì cậu, là cậu nói cho cô ấy biết cách sống như một con người bình thường, cũng là cậu mỗi một kiếp luân hồi đều vươn tay cứu cô ấy ra khỏi vũng bùn lầy.”
—— “Trải qua nhiều kiếp như vậy, cô ấy không còn căm hận bất kỳ kẻ nào. Bởi vì trong lòng cô ấy đã tràn ngập tình yêu, là cậu cho cô ấy.”
—— “Cho dù quá trình dùng thuốc giải độc có đau khổ như thế nào, cô ấy cũng sẽ tranh đấu đến cùng để trở lại bên cạnh cậu.”
—— “Cho nên, cũng xin cậu tin tưởng cô ất. Ở Nhật Bản đợi tin tốt.”
Nắm đấm của Hiromitsu giáng thẳng vào mặt Matsuda Jinpei: “くそったれ! Chết tiệt! Tớ không thể đợi được nữa!”
Kazami Yuya ở bên cạnh cũng há hốc miệng ra. Cảnh sát Morofushi vừa chửi thề kìa!!
Bay đến Los Angeles mất mười sáu tiếng đồng hồ.
Morofushi Hiromitsu nhìn mực nước biển thay đổi từ đêm tối sang ánh bình minh.
Vòng cung của ánh nắng không thể lọt vào đôi mắt trầm tư của anh.
Anh dựa vào cửa sổ, nhìn máy bay chậm rãi hạ cánh. Khi anh lao ra khỏi cửa đầu tiên thì nhìn thấy một hàng gương mặt quen thuộc trong bộ vest đen đang đứng trong sân bay.
Furuya Rei, Hondo Eisuke, Hondo Hidemi……
Mỗi người bọn họ đều mặc một bộ quần áo màu đậm như đồ tang, trên ngực cài một đoá hoa màu trắng. Họ nhìn Hiromitsu, muốn nói lại thôi.
“……” Cảm xúc của Hiromitsu lúc này sụp đổ, anh lao về phía trước, nắm lấy cánh tay của Furuya Rei. "Cô ấy ở đâu?! Cô ấy ở đâu! Kết quả của thuốc giải là gì! Nói cho tớ biết đi!!!"
Mặt Furuya Rei tái nhợt, lảng tránh ánh mắt của Hiromitsu.
Hiromitsu theo tầm nhìn nhìn đến bên ngoài sân bay Los Angeles có một chiếc xe đính đầy hoa trắng.
Tấm ren trắng lỏng lẻo treo trên xe.
Như tấm rèm buông xuống khi có người chưa tỉnh giấc.
Đôi chân của anh như nặng ngàn cân, mỗi một bước đi đều nghiêng ngả lảo đảo như thiên đường với địa ngục.
Một chiếc váy lụa từ xe bước ra.
Làn váy rất lớn.
Là sa tanh trắng tinh.
Đôi chân trắng ngần của người phụ nữ bước trên đôi giày cao gót màu trắng bạc, khiến chiếc váy càng thêm bắt mắt khi bước xuống đất. Những sợi tơ điểm xuyết họa tiết như nhụy hoa nở rộ dệt nên giấc mơ tựa như truyện cổ tích.
Váy rất to, voan cài tóc cũng rất dài.
Tô điểm trên nụ cười rạng rỡ của cô.
Từng bước về phía chú rể của mình.
“Ngài Morofushi, anh có nguyện ý cưới một người vợ nhàn rỗi chỉ biết tiêu tiền không?” Nụ cười của cô thanh tao lại đẹp đẽ, làm một loại khát vọng nào đó bùng cháy dưới ánh mặt trời.
Cô giống như một ngôi sao gần mặt trời.
Ở nơi mọi người không biết trải qua hàng ngàn năm ánh sáng.
Hiromitsu nhìn cô vẫn như xưa, tiến lên ôm hôn.
“Hoan nghênh về nhà.”
Anh nhéo đôi môi đỏ mọng được trang điểm tinh tế dưới lớp voan rồi đưa lên môi.
“Nhưng mà…… Em thành công làm anh tức giận rồi, anh sẽ cho em một bài giáo huấn chung thân khó quên —— Bà Morofushi.”
Chiếc ô che chắn cho cô trong bóng tối.
Ngăn cách lạnh lẽo cùng nguy hiểm.
Mang cho cô hy vọng và cứu rỗi.
Kawaori Rino nuốt hơi thở nóng bỏng của anh để trả đũa, duỗi cánh tay đã trở lại trạng thái trưởng thành của mình để nhích lại gần anh hơn.
—— Cảm ơn anh đã luôn yêu thương em ở mỗi kiếp luân hồi.
—— Thần không có vứt bỏ em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro