Chương 14: Hảo cảm

Không khí khô mát trong lành trên người Scotch thật dễ chịu.

Đôi mắt Kawaori Rino nhấp nháy không ngừng vì đau đớn, nước mắt trào ra từ tròng mắt, cảm giác đau nhức và ngứa ngáy này khiến cô muốn dùng nước mắt để dễ chịu hơn.

Scotch cầm trong tay một cây tăm bông, nhúng vào chút nước ấm rồi ngồi xổm trước mặt Kawaori Rino.

Giọng hắn nghe như một cốc soda màu cam đã mở nắp.

"Mực dính vào mí mắt cô, chờ tôi một chút lấy ra cho cô có được không."

Kawaori Rino nghe thấy Scotch dò hỏi, cô gật gật đầu, sau đó cảm giác được Scotch nâng mí mắt mình lên, nhẹ nhàng lau qua. Tăm bông thấm nước xoa dịu mí mắt khó chịu của cô.

Miếng bông cọ đến niêm mạc cô, cô lại bắt đầu muốn chớp mắt.

"Đừng chớp mắt, có hơi nhiều đấy." Hắn nói.

"Thật ngứa quá." Kawaori Rino lẩm bẩm một tiếng, kỹ thuật của anh ấy có chút cẩu thả, không được thành thạo như lần tái sinh thứ ba khi ấy.

Scotch cầm tăm bông, nhìn cô dụi mắt trái đỏ hoe, vết mực đen dính vào trong mí mắt không dễ lau chùi.

Phần chân tóc của cô đã chuyển sang màu đen một chút, nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến bộ tóc đỏ rượu kiêu ngạo của cô chút nào.

Trên tóc còn có mùi hương cầu vồng nơi hoàng hôn, khi nói chuyện, cô cố ý để sát mặt toả ra hơi thở nóng bỏng. Cô ấy hoàn toàn không giống như cực kỳ ghét tiếp xúc với người khác phái đến cùng cực mà mọi người trong tổ chức nói tới, ngược lại...... Còn dựa sát vào như có như không.

Kawaori Rino một bên khống chế bản thân không cần chớp mắt, một bên nghĩ ngợi.

Trên người Scotch vì sao lại thơm như vậy.

Là xịt nước hoa sao?

Có một loại cảm giác như đang dạo lướt dưới tán cây sau bữa tối đầu xuân.

Rất muốn rất muốn người duỗi tay ôm lấy hoàng hôn.

Cả đêm đến tận buổi sáng ngày hôm nay cô chưa ăn cái gì.

Dạ dày Kawaori Rino không tốt lắm, hơn nữa vừa rồi còn uống một ly cà phê đen, bụng đau co thắt vài cái.

Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại.

Cũng không biết là bởi vì đôi mắt có vấn đề hay do đã đói bụng.

"Được rồi." Scotch đứng dậy ngay khi mặt cô quá gần, phủi tay ném cây tăm bông vào thùng rác, sau đó nhìn Kawaori Rino chớp mắt hai lần rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ.

Thật sự tốt nha.

Nhanh như vậy.

Kawaori Rino cảm giác mắt mình không còn khó chịu nữa, nhưng tầm nhìn ở mắt trái vẫn còn hơi mờ nên cô chỉ có thể híp mắt phải nhìn xem viên cảnh sát trước mặt vẫn luôn nhìn mình.

Đôi mắt hắn dịu dàng đáng kinh ngạc, mang theo sự ấm áp ẩm ướt.

À đúng rồi.

Người ta tới là để lấy phí chi trả lốp xe.

Cô còn cầm sẵn đơn chi trả của Scotch đây.

Lúc này Kawaori Rino mới phát hiện, tổ tài vụ mới thực sự là công việc béo bở.

Nắm giữ vận mệnh tiền bạc tổ chức, tài chính của mọi người đều là từ tổ tài vụ phát ra, cũng trách không được nhiều người đều vội vàng nịnh bợ Copper Dog.

Có cho hay không cho tiền, đều là dựa vào một câu của Copper Dog.

Hiện tại, cũng dựa vào một câu của Kawaori Rino.

Nhưng cô không giao tiền cho ai, cũng không biết quá trình làm báo cáo là cái dạng gì, trước đây cô căn bản là ngồi ở tổ tài vụ không lâu, càng chưa bao giờ làm việc nghiêm túc ở đây.

Kawaori Rino đem đơn chi trả từ trong túi ra, cô không hiểu được những điều dày đặc viết trên đó nên ngẫu nhiên tóm lấy một người và ấn cuống máy tính, nhìn người ta thực hiện thao tác chuyển tiền bình thường trước máy tính.

"Đợi một chút." Kawaori Rino bắt lấy ngón tay định ấn "enter" của người kia, ở cuối đuôi điên cuồng ấn thêm số "0".

Người nhân viên kia "?", anh ta nhìn đuôi "0" càng ngày càng nhiều, miệng cũng mở càng lúc càng lớn. "Chờ, từ từ...... Kawaori-san!"

"Hả?" Mắt Kawaori Rino hơi tối lại, "Cái gì cơ?"

"Nhiều, nhiều......" Nhiều quá rồi đấy!!!

"Ý anh là tôi đã điền số một cách mù quáng?" Kawaori Rino nhấc anh ta lên khỏi ghế với ánh mắt dữ tợn.

Cô còn chưa có tìm Vermouth nói chuyện này đâu, không thể hiểu được tại sao lại để một kẻ mới gia nhập tổ chức tìm chỗ ở cho cô.

Đây là hoàn toàn không đem Orianko để ở trong mắt!

Một người đàn ông trưởng thành cao 1m85 bị kéo vào bãi săn của chó điên doạ sợ, anh ta run rẩy lắc đầu: "Không, không, không......"

Scotch ở ngoài cửa nhìn di động gửi đến thông báo và số tiền hiện lên trên điện thoại, giữa mày chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Mười triệu Yên?!

Với nụ cười tự hào trên môi, Kawaori Rino mở cửa chắp tay sau lưng, kiêu hãnh nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của Scotch.

Nhìn đi.

Đi theo tôi thật tốt.

Có rất nhiều tiền nha.

Nhìn nụ cười tươi trên mặt của Kawaori Rino, Scotch liền hiểu rõ.

Có vẻ như người duyệt cho hắn tám thùng vật liệu kia...... Hẳn chính là cô.

Nhưng tại sao?

Scotch vứt chiếc tăm bông ướt đi và bắt đầu nhìn vào ngân hàng của mình, khi kéo lên, con số dài có cảm giác déjà vu mạnh mẽ, khiến cho Scotch cảm thấy choáng ngợp.

Này cũng không phải một chuyện tốt.

Orianko ở tổ chức luôn luôn là tự làm mọi thứ theo ý mình, không ai biết cô nghĩ muốn gì.

Đêm qua Bourbon nói với hắn rằng Orianko làm nổ lốp xe của cậu ấy.

Không có lý do.

Chỉ là đơn thuần không thích Bourbon .

Tính cách tùy ý tùy tâm cỡ nào.

Nhưng Scotch luôn cảm thấy Orianko ở trước mặt hắn giống như phá lệ khác biệt, cũng không biết có phải chính hắn tự mình đa tình hay không, nhưng Bourbon dường như cũng nghĩ như vậy.

"Tôi cũng không cần nhiều như vậy." ánh mắt Scotch sáng như đang chứa cả ngàn thiên thạch, ánh sáng nhu hòa dịu nhẹ này có thể định nghĩa là sự dịu dàng.

"Nếu có nhiêu tiền như vậy liền mời tôi đi ăn cơm trưa đi." Kawaori Rino xoa xoa bụng, dùng đầu lưỡi liếm môi. "Tôi đói bụng."

Scotch đem điện thoại cất vào túi áo, nghiêm túc nói: "Cơm trưa cũng không nổi một phần mười."

"Vậy anh liền mời tôi ăn một tháng cơm trưa đi." Kawaori Rino tiếp lời.

"......" Scotch.

Cũng không biết có phải Kawaori Rino nói trực tiếp quá hay không, Scotch rõ ràng cảm thấy cô nói những lời này có ý tứ, nhưng anh vẫn đưa cô đến một nhà hàng sushi gần đó để ăn tối trước khi Copper Dog đến gây sự.

Cửa hàng không lớn.

Nhưng bên trong sắp xếp rất tốt.

Bên trong còn có một khoảng sân nhỏ, bày rất nhiều đồ trang trí cổ kính và có suối nước chảy.

Tiếng nước chảy xối xả trên những con lăn gỗ phát ra tiếng leng keng, những giọt nước bân tung toé rơi vãi lên những chiếc lá xanh bên cạnh tạo cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống.

Có một nữ phục vụ trên người mặc một bộ kimono hồng nhạt điểm xuyến hoa nhỏ ôm thực đơn trong ngực, đi ở phía trước dẫn đường đưa bọn họ tới phòng riêng trên tầng 2.

Nội thất căn phòng được trang trí bằng thiết kế chiếu tatami, Kawaori Rino hào hứng cởi giày và tất rồi bước vào khi nữ phục vụ mở cửa trượt.

Cô vắt chéo khoanh chân ngồi vào trong bàn và nghịch nghịch chiếc cốc thú cưng tráng men trên bàn, cô bị thu hút bởi thiết kế hình ngọn núi trong suốt có cảm giác như đang ở trong một khu rừng hoang vu, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.

Scotch ở cửa cùng người phục vụ giải thích mấy câu, cách ván cửa nên Kawaori Rino cũng không nghe rõ, đại khái là nói cái gì "Nước tương ngọt, nước tương tươi", "Tỏi nhuyễn mù tạt" linh tinh.

"Cạch --"

Khi cánh cửa được đẩy ra lần nữa, Scotch nửa quỳ tiến vào trong phòng, ngồi xếp bằng đối diện với Kawaori Rino.

Rất nhiều món sushi được kết hợp với tỏi nhuyễn và mù tạt, sẽ đạt tới độ hoàn hảo khi ăn cùng cá hồi hay các loại hải sản như mực.

Nhưng Kawaori Rino không thích, cô ngửi mùi tỏi nhuyễn là lại thấy buồn nôn.

Cái mùi hương đối với cô mà nói chính là ác mộng.

May mắn thay.

Scotch hình như cũng không phải quá yêu thích loại đồ ăn này, mặc kệ là lần tái sinh thứ năm hay là bốn lần trước, mỗi lần cùng Scotch đi ăn cơm, hắn cũng sẽ bảo người phục vụ bỏ tỏi nguyễn cùng mù tạt đi.

Thật tốt, khẩu vị giống nhau chính là mấu chốt để có thể hoà hợp với nhau lâu dài về sau.

Kawaori Rino thấy Scotch như thế nào cũng rất hài lòng, mức độ vừa lòng đạt điển tối đa khi người phục vụ mang đến hai đĩa nước chấm tương ngọt.

"Nước tương ngọt là số một mà!" Kawaori Rino thèm ăn động đũa, chiếc đũa kẹp lấy một phần sushi rải hoa anh đào hồng phấn, chấm nước tương ăn vào, vị ngon lan toả khắp khuôn miệng.

Cô thỏa mãn mà nhấm nuốt, làm dạ dày trống trơn được lấp đầy.

Scotch chậm rãi cầm một tách trà với những chiếc lá bạc hà xanh lơ lơ lửng trong không trung, tay phải bưng chén trà, tay trái nâng đế, bộ dáng lịch sự nho nhã đối lập hoàn toàn với Kawaori Rino ăn uống thả cửa phía đối diện.

Cô như là một đứa bé chưa lớn.

Sẽ mất bình tĩnh vì ý kiến của mình không được công nhận.

Chạy đến nơi có nhiều người qua lại, vung tiền như rác khiến tất cả mọi người đều phải chú ý đến mình.

Bản thân Scotch cũng không đói bụng, cho nên cơ bản đều là Kawaori Rino ăn.

Cái bụng nhỏ của cô giống như là một cái động không đáy vậy, không bao lâu liền đem ba phần sushi rực rỡ muôn màu, một phần bánh hải sản, càn quét không còn gì.

Cuối cùng chỉ còn lại bát canh miso cô mới không ăn thêm được nữa.

Cái muỗng quấy đảo ở trong bát canh, Kawaori Rino nghe thấy Scotch hỏi cô bằng giọng điệu như những linh hồn đang chảy trong dải ngân hà.

"Kawaori-san, cảm ơn cô hai lần này đã ưu tiên cho tổ tình báo. Tôi luôn cảm thấy cô hình như rất quen thuộc với tôi, hay cô cẩn thận nghĩ kỹ lại xem...... trước đây thật sự không quen biết tôi sao?"

Kawaori Rino nhấp một ngụm súp miso, cúi đầu chột dạ khi đối diện với cặp mắt mèo đang tra hỏi kia.

Nên nói cái gì đây? Nói tôi đã tái sinh bốn lần rồi hay sao? Nhưng tôi nói anh lại không tin, tôi còn có thể nói cái quái gì nữa.

Cô từ từ uống súp để che đi sự xấu hổ của bản thân, Scotch cũng không ép buộc cô trả lời.

Im lặng hồi lâu, Kawaori Rino mới ngẩng đầu lên, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non.

"Không phải tôi đã nói rồi sao, đó là bởi vì tôi rất thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro