Chương 140: NT - Lần luân hồi thứ sáu (1)

Bạn có tin vào sự tái sinh không?

Tin chứ, bởi vì tôi đã tái sinh năm lần, lần này...... Là lần thứ sáu.

Kawaori Rino ban đầu nghĩ rằng cái chết của Hiromitsu chính là một vòng luân hồi khép kín.

Nếu Hiromitsu còn sống thì cái chết của cô mới là cái chết thực sự.

Nhưng...... các vị thần vẫn ưu ái cô.

Cô tiến vào lần tái sinh thứ sáu.

Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời có phần chói mắt, chiếu vào đôi mắt sưng húp đau nhức của cô làm cô không thể mở ra được. Nó giống như một thanh kiếm, xé toạc mí mắt của cô.

Sao lại thế này?

Cô...... Không phải cô đã bị bom nổ trong lồng kính ấy rồi sao, không phải cô nên tái sinh ở phòng của tổ tài vụ à?

Một y tá đang thay băng đứng bên cạnh cô, thấy cô tỉnh lại, nhẹ nhàng vỗ vai cô và nói: "Em bé, cháu sốt cả đêm rồi. Bây giờ cô sẽ thay chai nước chống viêm cuối cùng cho cháu. Mặc dù cơn sốt của cháu vừa mới hạ, nhưng cháu cũng không thể bất cẩn......"

Bé?

Phát sốt suốt một đêm?

Kawaori Rino thở dài, khàn giọng nói: "Tôi đang ở đâu?"

Giọng nói này?!

Sao lại là thanh âm của một đứa trẻ?

Chẳng lẽ uống thuốc sẽ làm cơ thể cô thu nhỏ sao?

Y tá nhìn cô bé trìu mến nói, "Bây giờ cháu đang ở Bệnh viện nhi Sun. Một cậu bé đã cõng cháu đến đây đêm hôm qua. Khi cháu đến, cháu ướt sũng và sốt rất cao. Chính cậu bé đó đã chăm sóc cháu suốt thời gian đó. Cậu ấy chỉ về sau khi cơn sốt của cháu thuyên giảm...... Này? Cháu định đi đâu vậy?"

Y tá nhìn đứa trẻ rút ống truyền dịch trong tay ra, nhảy xuống giường, chạy nhanh ra cửa. Trước khi kịp ngăn lại, cô đã thấy đứa trẻ chạy ra ngoài như một chú thỏ nhỏ.

Kawaori Rino chạy chân trần dọc hành lang.

Thế giới bên ngoài...là thế giới của mười lăm năm trước.

Thời điểm hiện tại...cũng chính là mười lăm năm trước.

Kawaori Rino mệt mỏi vì chạy, đôi chân nhỏ bé của cô phủ đầy đất bụi của bệnh viện. Cô dừng lại trước một con sông sắp cạn nước ở sân sau bệnh viện, nhìn vào bản thân năm tuổi của mình.

Trời ạ.

Cô...... cô tái sinh trở lại mười lăm năm trước sao?

Không phải phòng của tổ tài vụ, mà là mười lăm năm trước, cô còn chưa gia nhập tổ chức, cô còn chưa trở thành Orianko, là khi cô và Hiro vừa mới quen nhau.

Kawaori Rino đứng đứng bên bờ sông khóc vì quá vui mừng.

Cô...... Không phải là tội phạm.

Tay cô cũng chưa nhiễm máu tươi.

Cô vẫn là con người, không phải là ác quỷ.

Đứa trẻ vừa khóc vừa cười bên bờ sông đã thu hút sự chú ý của nhiều bệnh nhân và người nhà của họ khi đi ngang qua.

Rất nhiều người đều biết cô bé này.

Hôm qua khi cậu bé 10 tuổi bị câm cõng cô bé chạy tới đây, cả hai người đều ướt sũng.

Cô bé hôn mê suốt đêm vì sốt cao, bác sĩ phát hiện rất nhiều vết sẹo ẩn trên cơ thể cô, người ta nói rằng cô bé có thể đã bị bạo lực gia đình.

Nhìn Kawaori Rino, tất cả mọi người lộ ra ánh mắt "quá đáng thương".

Ở Nhật Bản, bạo lực gia đình luôn đứng đầu danh sách các vụ án hình sự.

Trong đó 80% nạn nhân là trẻ em.

Nói vậy, có lẽ đứa trẻ này hẳn đã phải chịu nhiều sự đối xử tàn nhẫn.

Nếu chuyện này đã kinh động đến cảnh sát, hai vợ chồng ngược đãi cô bé chắc chắn sẽ bị pháp luật xử lý.

Kawaori Rino nhớ rõ trong khoảng thời gian này cô đáng lẽ đã chạy ra khỏi bệnh viện và gặp Boss. Sau đó, cô giúp Boss uống một viên thuốc và bị Talisker phát hiện mình là nhóm máu P.

Cổng bệnh viện nằm ngay trước mặt Kawaori Rino.

Mặc dù hôm nay trời nắng nhưng lại khiến Kawaori Rino cảm thấy ánh sáng rất chói mắt.

Lúc ấy vì sao Kawaori Rino lại chạy ra khỏi bệnh viện?

Bản thân cô cũng đã quên mất điều đó.

Có thể là cô cảm thấy quá áp lực trong một hoàn cảnh như vậy, hoặc có lẽ cô không thể chấp nhận những ánh nhìn khác thường từ những người qua đường.

Những ánh nhìn như vậy luôn làm Kawaori Rino nghĩ về việc cô bị mấy tên bạn trai của người phụ nữ kia đánh giá.

Những ánh mắt đó tràn đầy sự thích thú chế giễu như đang xem một chương trình biểu diễn.

Nhưng khi đối mặt một lần nữa, Kawaori Rino phát hiện ánh mắt của những người này vẫn có sự khác biệt.

Cái nhìn của họ pha trộn giữa sự đồng cảm cùng ấm áp.

Kawaori Rino thật sự rất vui vẻ, vui vẻ hơn bất kỳ kiếp nào trước đây của cô.

Nhưng khi nhìn thấy người nọ đứng ở cửa, cô lại không còn vui vẻ như vậy nữa.

Người phụ nữ kia cùng Kawaori Rino không quá giống nhau, chỉ có thái dương và lông mày là có điểm tương tự.

Có lẽ Kawaori Rino trông giống người cha mà cô chưa từng gặp hơn.

Cho nên Kawaori Rino thích để mái dày để che đi điểm tương đồng duy nhất giữa cô và người phụ nữ đó.

Khi nhìn thấy Kawaori Rino, vẻ mặt của người phụ nữ tràn đầy vẻ u ám, giọng nói sắc nhọn như thể muốn chôn Kawaori Rino xuống mồ: "Về nhà với tao!"

Một đứa trẻ năm tuổi.

Thân thể gầy mỏng tựa như một tờ giấy.

Trước đây, cô đều bị người phụ nữ này nắn bóp tùy ý trong tay.

Nhưng hôm nay lại không hiểu vì lý do gì, cô ta cảm thấy ánh mắt cô thật kỳ lạ, nỗ lực kéo tay đứa trẻ rời đi của cô ta đều thất bại.

Mặc dù cơ thể của Kawaori Rino đã trở lại trạng thái của một đứa trẻ năm tuổi, sức mạnh, tốc độ và sức bật của cô kém xa với khi trưởng thành. Nhưng người phụ nữ này đã sống một cuộc đời chỉ biết uống rượu và bà ta chỉ có thể bắt nạt Kawaori Rino vì Kawaori Rino chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

Khi người phụ nữ vẫy tay.

Kawaori Rino nhanh chóng né sang một bên và cầm một bình hoa cẩm chướng gần đó ném vào đầu người phụ nữ.

"Choang --" tiếng thủy tinh vỡ tan tành rơi đầy đất.

Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của người phụ nữ có vết máu. Lúc đầu, bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhìn Kawaori Rino với vẻ không tin nổi, chạm vào phần trán đang chảy máu của cô ta, hét lên: "Mày muốn tao bị tao giết chết sao -- Đồ tạp chủng!"

Y tá bên ngoài vội vã đẩy cửa ra khi nghe thấy tiếng động. Vừa vào, cô đã nghe thấy người phụ nữ kia đang sỉ nhục con gái mình.

Cô con gái nhỏ cũng bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

Kawaori Rino không khóc được nhưng cô vẫn gào lên, thuận tiện xoa vài giọt nước từ chiếc bình hoa lúc nãy lên mặt.

Một bé gái đầy sẹo được một cậu bé mười tuổi bế đi cấp cứu, một người phụ nữ bị tình nghi ngược đãi trẻ em.

Bất kể là ai, sau khi chứng kiến cảnh tượng hiện tại và lời nói "đồ tạp chủng" của người phụ nữ, họ sẽ ngay lập tức đứng về phía cô bé.

"Xin mời cô đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ mời cảnh sát tới!" Y tá ôm lấy cô bé, chỉ thẳng ra cửa quát lớn.

Người phụ nữ che vết thương của mình. Chiếc bình vỡ cũng không để lại vết cắt sâu trên mặt cô ta. Máu tươi chảy xuống má đã khô lại. Cô ta nhìn Kawaori Rino đang "co rúm lại", khi cô ta sắp phát điên lên thì bất ngờ bị hai cảnh sát từ ngoài cửa bước vào ấn xuống đất.

"Cô chính là Kawaori Shizukana-san đúng không? Tôi là Megure Juzo của Đội điều tra số 1 Sở Cảnh sát Tokyo. Cô đã bị hàng xóm và những người cùng khu tố cáo vì nghi ngờ có hành vi ngược đãi trẻ em, chúng tôi yêu cầu cô đến Sở Cảnh sát Tokyo để tiến hành điều tra." Một trong những cảnh sát béo đội mũ đưa thẻ cảnh sát của mình ra và nói với cảnh sát trẻ vừa gia nhập Sở Cảnh sát Tokyo bên cạnh anh ta: "Cậu Mori, đưa cô ấy đi."

Người phụ nữ ngơ ngẩn, liên tục lắc đầu: "Tôi không có! Sao tôi có thể ngược đãi con ruột của mình được chứ! Các người đang vu khống tôi! Đây là vu khống!"

"Đừng nói nhảm nữa!" Mori Kogoro 23 tuổi tóm lấy người phụ nữ và ấn chặt cô ta vào tường, sau đó còng tay cô ta ra sau lưng.

Kawaori Rino không khóc ra nước mắt chỉ có thể gào khan hai tiếng.

Vị cảnh sát mũm mĩm bước đến bên Kawaori Rino, ngồi xổm xuống và mỉm cười thân thiện với cô: "Đừng sợ, cô bé. Cháu có thể phải ở lại bệnh viện một mình trong khoảng thời gian này. Ba ngày sau, chú sẽ cho cháu biết hình phạt phải gánh vác của những người đã bắt nạt cháu là gì."

Kawaori Rino nhận ra vị cảnh sát béo và chàng trai trẻ còn không có ria mép bên cạnh.

Đây không phải là sếp của Matsuda Jinpei ở Sở cảnh sát Tokyo hay sao?

Nghe nói tính cách rất tốt, rất dễ bắt nạt, cũng rất dễ lừa.

Kawaori Rino lập tức dụi mắt, cho đến khi mắt đỏ hoe: "Cháu không muốn quay lại ngôi nhà đó nữa, sợ lắm...... Cô ấy hung dữ, đánh cháu, đau lắm."

Ôi trời ạ, cô sắp nôn ra mất.

Nhưng mánh khóe này rất hữu dụng với một người đàn ông trưởng thành.

Bảm thân anh ta là một người đàn ông đã lập gia đình và sắp trở thành một người cha. Nhìn thấy một cô bé dễ thương đầy vết thương đang lau nước mắt, trái tim anh như tan chảy, anh vỗ ngực đảm bảo: "Đừng lo lắng, nếu xác nhận được cô ấy có hành vi ngược đãi thì bọn chú sẽ giam giữ và phạt cô ấy theo quy định......"

"Có thể tước quyền giám hộ của cô ấy không?" Kawaori Rino mở mắt nhìn Megure Juzo.

Megure Juzo sững sờ trong giây lát.

Ánh mắt đứa trẻ vừa rồi nhìn anh tràn đầy phức tạp, tuy rằng đôi mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương nhưng lại không giống như một đứa trẻ bình thường chút nào......

Ừ, cũng đúng thôi.

Dù sao cũng là một đứa trẻ tội nghiệp bị ngược đãi.

Những đứa trẻ này thường trưởng thành hơn về mặt tinh thần, đúng không?

Có thể nói ra lời "Có thể tước quyền giám hộ của cô ấy không?" như vậy, hẳn là vì cô bé thực sự không thể tiếp tục ở trong gia đình đó nữa.

Megure Juzo càng thêm trìu mến, nên đã tự bỏ tiền túi ra đưa cho Kawaori Rino để mua ít hoa quả và bữa tối cho rồi rời đi cùng cấp dưới ngu ngốc của mình và nghi phạm ngược đãi trẻ em.

Toàn bộ y tá và bác sĩ trong bệnh viện đều rất đồng tình với Kawaori Rino.

Bởi vì khi Kawaori Rino được cõng tới đây, cả người đều là vết thương, lòng bàn chân cũng toàn là vết cắt nhỏ do đã vỡ nên mọi người đều rất đồng cảm với một đứa trẻ phải trải qua những điều như vậy.

Sau khi hai y tá lấy ống truyền dịch ra khỏi người Kawaori Rino, họ bước ra ngoài và lẩm bẩm ở cửa.

"Tình trạng ngược đãi trẻ em ở đất nước chúng ta vẫn tiếp diễn mặc dù đã nghiêm cấm rất nhiều lần, thật đáng lo ngại, vì sao không thể mang lại cho trẻ em một thời thơ ấu an toàn kia chứ......"

"Đừng nói nữa, mấy năm có rất nhiều người mất tích...... Khắp nơi đều hỗn loạn."

"Thật đáng sợ. Tan làm tôi thậm chí còn không dám về nhà một mình nữa......"

Người mất tích.

Kawaori Rino ngồi ở trên giường trầm tư suy nghĩ.

Đây không phải là vụ án người dân mất tích ở Tokyo mà Hiromitsu lúc trước vẫn luôn điều tra hay sao?

Bảy người trong số họ đã bị tổ chức đưa đi vì bị nghi ngờ có nhóm máu P.

Bởi vì cô không có trộm chạy ra ngoài, cho nên cũng không gặp được Boss.

Bản thân là nhóm máu P, chuyện này cũng không bị Talisker phát hiện, nhưng cũng không đại biểu rằng cô đã an toàn.

Trải qua những kiếp trước, Kawaori Rino nhận ra rằng thời gian và không gian vẫn có ý thức riêng của chúng.

Mặc kệ thế nào, rất nhiều chuyện vận mệnh chú định vẫn sẽ xảy ra.

Ví dụ như.

Không hiểu sao sau khi chết, cô tái sinh không phải trở về tòa nhà tổ tài vụ mà lại quay trở về năm cô năm tuổi.

Kawaori Rino đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài lại có chút chói mắt, cúi đầu nhìn xuống chiếc áo bệnh nhân trống rỗng trên người mình.

Vì Kawaori Rino về cơ bản phải sống một cuộc sống đói khát mỗi ngày trước khi lên 5 tuổi nên cô trông nhỏ bé và gầy hơn so với bạn bè cùng trang lứa.

Chiếc áo bệnh nhân trông như một cái bao tải trùm lên người cô.

Ánh mắt cô nhìn xuống những ngón tay trống rỗng của mình.

Rõ ràng trước khi nhắm mắt lại, cô đã nắm chiếc nhẫn ấy thật chặt.

Vì sao...... Không thể giữ lấy?

"Cạch --" cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Một thiếu niên đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt trẻ con tuấn tú của cậu có những đường nét mềm mại vì còn quá nhỏ. Cậu mỉm cười với Kawaori Rino, gật đầu mà không nói gì.

Kawaori Rino nghĩ tới.

Lúc này anh ấy...... vẫn còn bị mất tiếng!

Hiromitsu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi cô bé nhìn thấy cậu, nước mắt bắt đầu rơi.

Đôi mắt vốn đã đỏ hoe nay càng trở nên bi thương vì những giọt nước mắt vỡ vụn.

Những giọt nước mắt ấy như những ánh trăng vụn nhỏ bé lội qua dòng sông, trào dâng trong trái tim bình thản của cậu.

Hiromitsu nghe thấy một âm tiết rất tinh tế dường như dâng lên trong yết hầu của mình, nhưng nó đã biến mất trước khi cậu kịp thốt ra.

Cứ như thế, chính cậu cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đã hơn một năm không nói gì.

Cậu cho rằng bản thân đã quên mất cách phát âm là như thế nào.

Mà lúc này, cậu chỉ muốn hỏi cô bé tại sao khi nhìn thấy cậu lại đau đớn và buồn bã đến vậy.

Bởi vì, cậu cũng thấy rất đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro