Chương 142: NT - Lần luân hồi thứ sáu (3)
Hiromitsu cảm thấy cô bé này khả năng có chút...... trưởng thành hơn tuổi của mình, cũng hơi ngây thơ và lãng mạn quá mức.
Chính là nói chuyện làm vợ hay tái sinh gì đó.
Cậu càng nghe càng cảm thấy cô gái này có lẽ đã gặp phải chuyện không tốt trong gia đình đó, mới khiến tính cách của cô có chút hỗn loạn. Ừm...... điều đó cũng dễ hiểu.
Nhưng cậu không hiểu tại sao mỗi lần cậu đến bệnh viện thăm cô, cô đều yêu cầu cậu ôm cô ngủ.
"......" Hiromitsu.
Nhìn Hiromitsu liều mạng lắc đầu, Kawaori Rino ngồi khoanh chân trên giường bệnh: "Vậy anh đi mua cho em con dao gọt hoa quả đi, không có gối đầu em không ngủ được!"
Hiromitsu có chút bối rối.
Mặc dù không hiểu biết nhiều như Scotch ở tuổi 25, nhưng cậu biết rằng trẻ em bị bạo hành thường rất nhạy cảm và yếu đuối, lại càng thiếu cảm giác an toàn.
Em ấy...... Sợ ngủ một mình sao?
Hiromitsu tính tình tốt đi đến bên giường, duỗi tay đặt lên gối.
Kawaori Rino như một con cáo nhỏ đã thành công, cô quay lưng về phía Hiromitsu, đôi tay nắm chặt lấy tay Hiromitsu, sau đó tựa đầu lên cánh tay cậu.
Cơ thể thiếu niên tỏa ra hơi ấm của mặt trời và mùi hương dịu nhẹ của cà phê sữa hòa quyện với cánh hoa hồng.
Thật sự rất dễ nói chuyện.
Hiro.
Bất kể là thời điểm nào, anh ấy cũng dễ bị bắt nạt mà.
Nhưng nếu không có cái tên kia.
Kawaori Rino đại khái có thể dính Hiromitsu đến ngày hôm sau.
Đang lúc hoàng hôn.
Là thời điểm thích hợp để đi câu cá.
Nhiệt độ và độ ẩm đều thích hợp.
Rất nhiều loài cá cũng bơi vào bờ, thổi bong bóng lên mặt nước.
Khi Hiromitsu sắp rời đi, Kawaori Rino tỉnh dậy vì cậu sắp rút tay ra. Cô nhìn vào vết đỏ trên cánh tay của cậu do mình đè lên, trong lòng có chút áy náy, nhảy xuống giường, nắm lấy tay Hiromitsu: "Anh muốn đi đâu vậy?"
Hiromitsu dùng tay tạo thành hình tứ giác.
Anh ấy đã hẹn đi câu cá.
Là cái tên Furuya Rei đáng nguyền rủa đó.
Sự khó chịu sâu sắc đã chuyển thành nỗi căm ghét vì mối thù 'cướp chồng'.
Kawaori Rino lớn tiếng nói: "Em cũng muốn đi!"
Có một trường tiểu học công lập ở phía tây Tokyo. Trường không thu học phí, tất cả giáo viên và nhân viên đều là tình nguyện viên.
Toàn bộ ban quản lý trường chỉ là một bà lão.
Bên cạnh đó cũng có một trại trẻ mồ côi, trẻ em ở đó chủ yếu đến trường tiểu học Raigufirudo để học.
Có một con sông nằm giữa trại trẻ mồ côi và trường tiểu học.
Bờ sông này là nơi Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu gặp nhau lần đầu tiên.
Tuy nhiên, mười lăm năm sau, dòng sông đã bị lấp đầy và biến thành một trang trại trồng hoa cải dầu.
Kawaori Rino đã từng đi qua một lần thấy có rất nhiều trẻ em đang chơi ở đó, nhưng giờ đây nó vẫn là một con sông nhỏ với một vài con cá chép nhỏ bị lạc đường.
Cô không hứng thú với việc câu cá nhưng lại quan tâm đến việc xem một tên đáng ghét nào đó lúc nhỏ trông như thế nào.
Mặc dù đã mười tuổi, nhưng mái tóc vàng óng và làn da màu lúa mì với tính cách lanh lợi khiến cậu trông giống một đứa trẻ ngoại quốc.
Trên mặt có một miếng băng keo không che được hết vết thương, để lộ ra khóe miệng cũng bị xước, trên trán còn bị trầy da, nhìn qua giống như người thường xuyên gây chuyện.
Đôi đồng tử màu tím xám nhìn chằm chằm Kawaori Rino một lúc, mỉm cười hỏi: "Cô bé này có phải là đứa trẻ mà cậu đã cứu không?"
Đúng, tôi chính là kẻ thù không đội trời chung của anh đấy!
Kawaori Rino hừ một tiếng, duỗi tay ôm lấy cánh tay Hiromitsu: "Tôi là bạn gái tương lai của anh ấy."
"......" Hiromitsu.
"?" Furuya Rei nhìn đứa nhóc năm tuổi với vẻ mặt vi diệu, thấy cô đang nhe răng trợn mắt với mình. Đứa trẻ này bị nước mưa ngâm hỏng não rồi à?
Hiromitsu làm một số ngôn ngữ ký hiệu với Furuya Rei mà Kawaori Rino không thể hiểu được. Furuya Rei lộ ra vẻ mặt đột nhiên giác ngộ, nhìn Kawaori Rino và nói, "Thật đáng thương."
"?" Kawaori Rino.
Cái nhìn thương hại này làm cô cảm thấy khó chịu rồi nha.
Cút, tôi không cần anh thấy thương hại!
Hai thiếu niên đứng bên bờ sông, một trái một phải, mỗi người cầm một cần câu cao hơn cả cơ thể, đứng lặng lẽ bên bờ sông, ngắm hoàng hôn ở chân trời.
Hoàng hôn màu cam mờ ảo tràn ngập mùi quýt chua ngọt.
Kawaori Rino ngồi xổm bên cạnh bọn họ, chơi đùa với hòn đá nhỏ hồi lâu, cô không hiểu vì sao hai người này lại có thể cầm cần câu đứng ở đó lâu như vậy.
Thi thoảng cũng có cá cắn câu.
Kawaori Rino cúi xuống nhìn vào xô cá của hai người, bên trong đầy những loại cá đủ mọi kích cỡ, lớn bé đều có.
Ừm, buổi tối có thịt cá ăn rồi.
Ba giờ câu cá.
Kết quả thật khả quan.
Đúng lúc Kawaori Rino đang phân vân không biết nên hấp, om hay thái lát để làm sushi, hai thiếu niên mỗi người cầm một bên xô đựng cá, miệng xô hướng xuống dưới -- và "bùm", tất cả cá đều quay trở lại sông.
"?" Kawaori Rino, làm gì vậy trời?
Hai người đàn ông nhỏ bé bắt đầu chuẩn bị thu thập cần câu của họ, giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ ký hiệu một lúc lâu, nhưng Kawaori Rino là người duy nhất đứng đó như một kẻ ngốc. Cô chạy đến bên Hiromitsu và hỏi, "Sao anh lại thả tất cả cá trở lại sông? Em còn đang chờ để ăn thịt cá đấy."
Đáy mắt Hiromitsu như có những ngôi sao, nở nụ cười ấm áp nhìn về phía Furuya Rei.
Furuya Rei thay Hiromitsu giải thích: "Niềm vui của việc câu cá chỉ là quá trình. Chúng hẳn là nên trở về nhà của mình. Không có sinh vật nào nên trở thành đồ chơi cho con người."
"......" Kawaori Rino nếu không phải biết rằng hai người này không tái sinh, cô gần như nghĩ rằng tên khốn này đang ám chỉ sang cô, người đã là một con chó điên vì tổ chức bán mạng trong mười lăm năm.
Hiromitsu đưa tay ra vỗ nhẹ đầu Kawaori Rino.
Động tác này rất quen thuộc, ở kiếp thứ năm, Hiromitsu cũng nhẹ nhàng chạm vào cô như vậy.
Tay thiếu niên rất nhỏ, cũng nhiễm hơi ấm của hoàng hôn.
Cậu dùng ánh mắt nói với Kawaori Rino: "Đi thôi."
Hai thiếu niên mang theo Kawaori Rino đi tới một cửa hàng canh cá ngay đầu đường gần đó.
Phong cách trang trí theo phong cách Nhật Bản cổ kính và biển hiệu ở cửa có phần bám ít rêu xanh, nhưng cửa hàng lại cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp.
Ánh hoàng hôn chiếu qua lớp kính dày vào mặt bàn gỗ trong cửa hàng, các góc bàn còn được trang trí bằng họa tiết vảy cá.
Cửa hàng được điều hành bởi một cặp vợ chồng lớn tuổi.
Người vợ đảm nhiệm việc tiếp khách, người chồng đảm nhiệm việc nấu canh cá.
Kawaori Rino ngồi đối diện với hai thiếu niên, cảm thấy khó chịu khi nhìn họ giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu, cô nóng lòng muốn biết Hiromitsu đang nói gì.
Furuya Rei đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh ở phía sau để rửa tay. Kawaori Rino nhân cơ hội đứng dậy thay thế Furuya Rei, đặt mông nhỏ của mình ngồi bên cạnh Hiromitsu.
Đôi mắt mèo của cậu tròn hơn vì tuổi nhỏ, khi cậu mở to mắt, nét mềm mại ở khóe mắt và lông mày khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Đôi đồng tử xanh thẫm phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc và trang nghiêm của Kawaori Rino.
Morofushi Hiromitsu nghĩ, đời này cậu đã nghe qua hai điều kỳ lạ nhất, một cái chính là trên thế giới này có tái sinh sống lại, một cái chính là cô nhóc năm tuổi muốn làm vợ cậu.
Nhưng hiện tại, còn có thêm chuyện thứ ba.
Kawaori Rino bĩu môi đi, mặt không vui: "Em không muốn chồng tương lai của em là người câm đâu, anh mau mở miệng gọi tên em đi Hiro! Rino -- Kawaori Rino!"
"......" Hiromitsu.
Cậu thật sự rất muốn biết, làm sao đứa trẻ này biết rằng cậu có thể nói được?
Cậu chưa bao giờ kể với Kawaori Rino về chứng mất tiếng của mình, hơn nữa Zero cũng không kể với cô về điều đó khi họ gặp nhau lần đầu.
Trong trường hợp này, người bình thường không phải sẽ cho rằng cậu sinh ra đã bị câm hoặc mắc bệnh gì đó sao?
Mặc dù Kawaori Rino không thực sự so đo việc Hiromitsu có thể nói hay không.
Nhưng cô nghĩ, Hiromitsu nhất định cũng hy vọng có thể khôi phục bình thường.
Ở kiếp thứ năm, Hiromitsu đã nói với Kawaori Rino rằng đây chỉ là tâm bệnh của anh.
Bởi vì Kawaori Rino bỗng nhiên biến mất, dẫn tới việc Hiromitsu vô thức lên tiếng hỏi Kawaori Rino đang ở đâu.
Sự biến mất của Kawaori Rino khiến Hiromitsu cảm thấy sốt ruột.
Hiromitsu sốt ruột tương đương với có thể nói chuyện.
Cô hiểu rồi.
Nếu ép buộc không có hiệu quả thì vẫn còn sự khuyến khích.
Kawaori Rino lại nói thêm: "Chỉ cần anh mở miệng gọi tên em, vào cao trung, em cho anh ngủ với em, nhưng là phải đeo bao đấy."
"?!!!"Hiromitsu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro