Chương 146: NT - Lần luân hồi thứ sáu (7)

Em ấy phải đi sao?

Muốn đi...... nước Anh sao?

Hiromitsu cảm thấy rất bối rối, cậu đứng trong phòng nhìn Kawaori Rino đang cùng mợ tưới hoa ngoài sân.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy yếm màu xanh hoa cúc xinh đẹp, bên trong là một chiếc áo sơ mi tay bồng màu trắng. Khi cô đứng giữa vườn hoa trông giống như một nàng công chúa trong thế giới của tiếng chim hót và hoa thơm.

Trong khoảng sân có dòng nước ấm chảy qua, cô giống như một câu chuyện cổ tích xinh đẹp và duyên dáng.

Kawaori Rino ở nhà của cậu Hiromitsu được ba ngày, bà Wakatsuma đã xử lý xong các thủ tục chuẩn bị tới đón Kawaori Rino.

Mợ có chút không nỡ, xúc động nắm tay Kawaori Rino đưa đến bên bà Wakatsuma.

"Bé con, mau tạm biệt họ đi." Bà Wakatsuma dịu dàng nắm lấy tay Kawaori Rino, hòa ái ôn nhu nói với Kawaori Rino.

Kawaori Rino đứng trước chiếc xe riêng đắt tiền của bà Wakatsuma, nhìn Hiromitsu
cũng đang nhìn cô.

Đôi mắt cậu tràn ngập một vầng sáng bình yên, ánh nhìn ấy giống như làn sóng biển dịu dàng bên bờ cát trắng.

Hai đứa nhỏ, cách 1 mét nhìn nhau không rời.

Hiromitsu đi qua đưa cho cô một thứ.

Đây là một chiếc nhẫn nhỏ được làm từ cành hoa oải hương.

"Cho em, Rino." Cậu nói.

Cậu với mợ đều bất ngờ, hai người họ nhìn nhau lúc lâu mới phản ứng lại, vừa rồi Hiromitsu thực sự đã mở miệng nói chuyện.

Kawaori Rino rất vui vẻ, đây có phải là lời đáp lại của Hiro với câu "gọi tên em liền kết hôn" trước đó của cô đúng không?

Hiromitsu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự quyến luyến khó có thể diễn tả.

"Nếu đã sớm có thể nói chuyện vì sao còn lừa em? Nếu không phải bởi vì em phải đi, có phải anh vẫn luôn muốn giấu em đúng không?" Kawaori Rino mếu máo, biểu tình buồn bã. "Kẻ lừa đảo."

"Không phải......" Hiromitsu khẽ nắm chặt ngón tay cầm chiếc nhẫn hoa oải hương, những nếp nhăn trên khuôn mặt trẻ tuổi của cậu dịu lại. "Anh, lúc trước, chưa thuần thục, hiện tại......"

Dây thanh quản của thiếu niên khô khốc khản đặc vì đã lâu không nói chuyện nghe giống như âm thanh của máy đổi giọng.

Thậm chí còn rất nhiều câu không thể nói một cách mạch lạc.

Muốn đợi đến lúc hoàn toàn khôi phục mới nói cho cô biết.

Kawaori Rino tự nhận mình là một người rộng lượng, cố ý làm con tin để kích thích Hiro phá vỡ rào cản tâm lý nên không thèm so đo với cậu mà hỏi: "Anh muốn để em đi không?"

Câu hỏi này rất trực tiếp.

Hiromitsu gật đầu rồi lại lắc đầu.

Cậu hy vọng Kawaori Rino có thể được một gia đình tốt bụng nhận nuôi và lớn lên bình thường trong một gia đình bình thường, nhưng cậu cũng lo lắng rằng Kawaori Rino sẽ sống không tốt.

"Đây là thông tin địa chỉ của anh."

Hiromitsu đem dãy số MSN của mình viết lên một tờ giấy đưa cho Kawaori Rino.

Ý của cậu là hy vọng có thể vẫn luôn duy trì liên hệ, bởi vì......

Lời hứa kết hôn ấy, cậu đáp ứng rồi.

Kawaori Rino không nhận lấy tờ giấy, cười nói: "Anh đưa cho em làm cái gì? Em ở cô nhi viện Sankyuu sẽ không dùng đến cái này đâu."

Ánh nắng chiếu vào đôi mắt của Hiromitsu giống như một vòng nước khuếch tán, không ngừng tạo nên sự xáo trộn kỳ lạ trong lòng cậu.

Này...... Là có ý gì? Em ấy...... Không đi nữa sao?

Kawaori Rino cười nói: "Em chỉ là đi ăn một bữa cơm trưa với bà Wakatsuma mà thôi, sau này sẽ chính thức được cô nhi viện Sankyuu nhận nuôi, anh cho rằng em muốn đi đâu?"

Mợ Hiromitsu "A" một tiếng, kinh hỉ nói: "Không phải con đã ký vào đơn nhận nuôi của Wakatsuma-san hay sao?"

Bà Wakatsuma nhìn hai đứa nhỏ, những tâm tư nhỏ bé của chúng phơi bày dưới ánh mặt trời, cười nói: "Con bé nói có lý do không thể rời đi. Tôi còn đang suy nghĩ là lý do như thế nào có thể quan trọng hơn cuộc sống sa hoa thoải mái, hiện tại tôi hiểu rồi."

Vành tai của Hiromitsu vì ánh nắng ngày xuân ấm áp mà đỏ ửng cả lên.

Bất quá, ba người lớn ở đây vẫn thấy hơi buồn cười.

Trẻ con bây giờ...... Trưởng thành sớm vậy sao?

Lợi hại vậy à?

Lời nói của Hiromitsu nhẹ nhàng, như lông vũ lướt qua trái tim Kawaori Rino, ở thế giới mà cô tái sinh sáu lần kéo dài không tiêu tan.

"Rino, ngày mai chúng ta cùng đi câu cá nhé!"

Kawaori Rino tuy rằng từ chối lời đề nghị nhận nuôi của bà Wakatsuma nhưng bà vẫn quyết định mỗi năm đều tài trợ một số tiền cho cô nhi viện Sankyuu, mỹ danh là tiền từ thiện nhưng trên thực tế đều là nhờ mặt mũi Kawaori Rino

Sống ở cô nhi viện Sankyuu.

Đi học ở trường tiểu học Raigufirudo.

Cách nhà Hiromitsu cũng không xa.

Lúc Kawaori Rino nhìn thấy bà Aika vẫn thích ngủ như trong trí nhớ của cô nhưng ngẫu nhiên khi tỉnh lại cũng sẽ gọi Kawaori Rino vào văn phòng của mình để bà lục tung những cuốn sách trên giá sách và trò chuyện về quá khứ của mình.

Hết thảy mọi chuyện đều rất tốt đẹp, ngoại trừ Furuya Rei cũng sống ở cô nhi viện Sankyuu.

Mặc dù nhiều người không hiểu tại sao Kawaori Rino thường thích chọc điên Furuya Rei, họ đều nghĩ rằng Kawaori Rino và Furuya Rei quan hệ không tốt. Nhưng mỗi lần Furuya Rei đánh nhau với người khác, ngoài sự giúp đỡ của người bạn Morofushi Hiromitsu ra thì còn có một cô gái cầm gạch đứng bơm đểu nữa.

Kawaori Rino sẽ đứng gần đó, một bên kêu "Cố lên cố lên", một bên thường thường tiện chân đạp hùa hai cái, sau đó bị Morofushi Hiromitsu cùng Furuya Rei đồng thời bảo vệ đẩy ra một chỗ an toàn, một bên đẩy một bên nói: "Đừng tham gia vào chiến trường của đàn ông."

Phòng học có chút cũ nát chứng kiến một đám trẻ nhỏ dần dần trưởng thành.

Trên cánh đồng cỏ hoang có ba đứa nhỏ cùng chạy vui cười với nhau.

Các cửa hàng bên đường bắt đầu thấp hơn, bọn nhỏ bắt đầu dần dần cao lớn.

Mỗi một thân cây trên phía sau ngọn núi đều có dấu vết leo trèo của chúng, mỗi mảnh lá cây bốn mùa thay đổi đều nhận thức bọn họ.

Thời gian cứ như vậy mà trôi đi giữa những trận cãi nhau ầm ĩ.

Thiếu niên biến thành những chàng trai cao lớn, bé gái nhỏ biến thành thiếu nữ trẻ trung.

Mối quan hệ từng có thể cùng nhau ngủ trên một chiếc chiếu tatami dần có khoảng cách hợp lý do những thay đổi cơ thể.

Hai hai cậu nhóc ngày nào giờ như tre như trúc mà cao lớn, còn đỉnh đầu Kawaori Rino đã dừng lại ở bả vai của hai người rồi không tiến triển gì thêm.

Đã từng nhìn thẳng biến thành ngước nhìn, điều này làm cho Kawaori Rino cực kỳ khó chịu.

Khó chịu nhất chính là Kawaori Rino 17 tuổi  nghe được Morofushi Hiromitsu 22 tuổi  sau khi lấy được tấm bằng đại học Tokyo lại trộm ghi danh vào Học Viện Cảnh Sát, hơn nữa còn thành công thi đậu, sẽ đến Học
Viện Cảnh Sát để đào tạo trong 6 tháng.

"Không được! Em không cho anh đi!" Kawaori Rino bám vào cơ thể trẻ trung của Hiromitsu, bộ ngực hơi nhô lên của cô áp vào cơ lưng rắn chắc của chàng trai trẻ và lắc lư qua lại. "Nếu anh tốt nghiệp Đại học Tokyo, anh có thể làm bất cứ nghề nào mà, luật sư, công tố viên...... Vì cái gì muốn đi làm cảnh sát chứ!"

Eo Hiromitsu bị hai chân cô kẹp chặt, Má anh đỏ bừng vì bị kẹp giữa một cảm giác của một cô gái và một người phụ nữ. "Em đừng làm loạn, mau đi xuống. "

"Em không, em không, em không!" Tay Kawaori Rino ôm lấy cổ anh, ngang ngược ôm lấy anh.

Từng ấy năm tới nay, chỉ cần là yêu cầu của cô, Hiromitsu đều sẽ thỏa mãn.

Nhưng...... Trừ bỏ chuyện làm cảnh sát này.

Hiromitsu muốn kéo cô xuống, nhưng khi anh chạm vào làn da của cô, anh cảm thấy ngực mình phát trướng, đầu óc quay cuồng phát ngốc.

Anh không biết cảm giác kỳ lạ này bắt đầu từ khi nào, như thể một hạt giống được gieo trong tim anh nhiều năm trước giờ này khắc này đã bén rễ, hiện tại theo khuôn mặt kiều diễm của Kawaori Rino mà thành cây đại thụ che trời, đem anh khóa lại bên trong.

Kawaori Rino làm ầm ĩ đến mấy ngày.

Ngay cả Furuya Rei cũng ghi danh vào Học Viện Cảnh Sát cảm thấy rằng Kawaori Rino phản ứng thái quá.

Hiromitsu thật sự không có biện pháp nào, buổi tối trước ngày nhập học đem Kawaori Rino ấn lên tường: "Ngày anh tốt nghiệp Học Viện Cảnh Sát là sinh nhật 18 tuổi của em."

Kawaori Rino được anh ôm chặt, áp vào tường trong một góc tối, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là đôi mắt sâu thẳm thâm tình của anh dưới mái tóc xõa.

"Thì sao?" Cô hỏi.

"Lời hứa lúc năm tuổi ấy em không quên đâu nhỉ?" Anh nâng cằm Kawaori Rino bằng ngón tay, xoa nắn đôi môi mềm mại của cô, trong mắt là sự ẩn nhẫn vô hạn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng lại không hoàn toàn thân mật.

Ở nơi tối tăm, đôi mắt của anh là nguồn sáng duy nhất, như ngân hà nóng bỏng.

"Vào ngày đó, anh sẽ có được hai thứ mà anh yêu thích nhất trong cuộc đời mình."

"Một cái là đạt được giấy phép nghề nghiệp anh yêu thích nhất, một người chính là em."

Kawaori Rino trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại: "A?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro