Chương 147: NT - Lần luân hồi thứ sáu (8)

Sống ở cô nhi viện.

Kawaori Rino thường được gọi đến nhà cậu mợ của Hiromitsu vào thứ bảy và chủ nhật. Họ chăm Kawaori Rino như con gái mình, đồng thời cũng quan tâm nhọc lòng đến chuyện của Kawaori Rino và Hiromitsu.

"Ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của Rino-chan rồi!" Mợ bưng đồ ăn để lên bàn cơm, khuôn mặt tươi cười. "Ngày mai Hiro cũng trở về, thật đúng là song hỷ lâm môn, nhưng thật không khéo, mợ với cậu ngày mai đều có việc...... Ừm, buổi tối cũng không về."

Kawaori Rino nháy mắt đã hiểu: "Vâng, hai người đi đường cẩn thận ạ!"

Kể từ khi sống lại năm năm tuổi ấy, Kawaori Rino chưa bao giờ tách khỏi Hiromitsu lâu như này.

Cô nhìn bộ dáng Hiromitsu từ trẻ con biến thành thiếu niên lại biến thành thanh niên, bên nhau làm bạn như vậy dài lâu hơn bất kỳ sự tái sinh nào.

Buổi tối trước hôm Hiromitsu tới học viện.

Anh hôn môi Kawaori Rino.

Là nụ hôn nhẹ nhàng chuồn chuồn đạp nước mang theo hương vị tươi trẻ.

Anh ngọt ngào đến nị người.

Cũng là nụ hôn này khiến Kawaori Rino gật đầu đồng ý cho anh tới Học Viện Cảnh Sát.

"Chờ anh trở về." Hiromitsu nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của cô, hơi thở ấm áp phả vào khóe miệng cô.

Kawaori Rino gật đầu và liên tục nói "ừ" như thể bị ma nhập.

Ai có thể cự tuyệt nụ hôn dịu dàng chứ?

Không có ai cả.

Ngày Hiromitsu trở về đó, anh mặc bộ đồng phục tốt nghiệp Học Viện Cảnh Sát mang tính biểu tượng.

Nghe nói là mỗi một cảnh sát chỉ mặc một lần trong đời, cùng loại với quần áo tiến sĩ, trước ngực cài một chiếc huy hiệu hoa anh đào mạ vàng trên đó sáng chói lộng lẫy, điểm xuyết ánh sáng rực rỡ như sao.

Cơ thể anh cao lớn cân đối.

Bộ đồng phục màu xanh biển dịu dàng lại mạnh mẽ.

Huân chương hoa anh đào lấp lánh dưới ánh trăng.

Anh ta cầm một bó hoa oải hương và một chiếc bánh kem trên tay rồi đặt chúng trước mặt Kawaori Rino.

"Anh đã về rồi."

Ngôn ngữ của hoa oải hương.

Chờ đợi tình yêu.

Cô thích thú với mùi hương hoa ngọt ngào mà trầm ổn: "Chào mừng về nhà, cảnh sát Morofushi."

Cảnh sát Morofushi kéo cô vào lòng trong bầu không khí ngập tràn mùi hương hoa ngọt ngào cùng kem bơ.

"Rino......"

Anh cảm thấy Kawaori Rino hình như lùn đi thì phải.

Đỉnh đầu chỉ tới bả vai của anh.

Khi nhẹ nhàng lôi kéo, hơi thở của cô giống như tiếng mèo con thở hổn hển ngứa ngáy.

Anh đang mặc bộ đồng phục lễ tốt nghiệp. Những chiếc cúc áo chạm vào ngực Kawaori Rino, cảm giác lạnh lẽo của những chiếc cúc kim loại.

Hơi thở hai người dây dưa đan xen quấn lấy nhau.

Kawaori Rino giống như một đóa hoa hồng, trưởng thành dưới sự che chở của anh, ngày hôm nay đã nở rộ.

"Em thật mềm mại." Chàng trai ôm cô gái 18 tuổi vào lòng và nói những lời âu yếm rung động lòng người.

Thì ra đây chính là âm thanh của những lời yêu thương đẹp đẽ.

Kawaori Rino cảm thấy xương cốt mình như nhũn ra trước nhu tình mật ý của anh.

Anh tiến vào không một âm thanh báo trước, kéo theo dòng nước hoa hồng đang nhỏ giọt tí tách.

"Đau quá." Kawaori Rino ôm lấy vai anh nức nở, như thể vừa khóc vừa cười "Hiro...... Hiro......"

Anh đợi 13 năm chờ cô lớn lên.

Cô đợi 13 năm chờ anh yêu cô.

Hiromitsu lúc 25 tuổi ngây ngô, hạ lực cũng không biết nặng nhẹ.

Lôi kéo cô rên rỉ nhiều lần.

Nhưng lại thích thú.

Cô ướt dầm dề, eo nhỏ được bế lên, sau đó nghe được Hiromitsu khẽ cười khíc khích nói: "Em trưởng thành rồi."

Đúng vậy.

Cô trưởng thành rồi.

Có thể làm vợ của Hiromitsu được rồi.

Cảm giác thế nào khi có bạn trai được phân công làm cảnh sát hình sự tại Sở Cảnh sát Tokyo?

Đó chính là mỗi tiếng nói cử động đều sẽ bị cảnh sát tiên sinh đốc thúc, nhìn kỹ.

Kawaori Rino rất mừng vì nhờ sự kiên trì của cô mà Hiromitsu không trở thành công an mà được điều động đến Phòng hình sự của Sở cảnh sát Tokyo.

Tên Furuya Rei kia không thấy đâu, nghe nói anh ta được giao nhiệm vụ huấn luyện bí mật gì đó.

Mặc dù Kawaori Rino rất cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ ở kiếp thứ sáu này ông trùm vẫn còn sống mà không cần cô đưa viên thuốc kia?

Nhưng những cái này không phải là chuyện mà cô quan tâm.

Bởi vì tổ chức không gây rắc rối cho cô nên cô luôn rất cẩn thận về việc máu của mình có bị phát hiện hay không.

"Tan học anh sẽ đến đón em." Hiromitsu đeo túi xách lên vai Kawaori Rino, chuẩn bị tới Sở Cảnh sát Tokyo báo cáo công tác. "Mợ nói hôm nay sẽ có bảng điểm của em, đưa anh nhìn đấy."

Kawaori Rino giây trước còn đang vui vẻ, giây sau mặt liền xịu xuống: "Tại sao em phải đưa cho anh xem......"

"Nghe nói lần trước em toàn dưới trung bình......"

"Thế thì làm sao? Em phạm pháp à?" Kawaori Rino ồn ào. "Chẳng lẽ thành tích không đạt tiêu chuẩn sẽ bị bắt sao? Luật pháp nước ta có quy định như vậy à?"

Chỉ cần cô cảm thấy chột dạ.

Mức độ decibel sẽ tăng lên.

Hiromitsu quá hiểu cô rồi, phỏng chừng lúc thi nộp giấy trắng.

"Trong luật không có điều khoản nào như vậy, nhưng nó được đưa vào quy tắc của bạn trai. Anh có nghĩa vụ và trách nhiệm giám sát em hoàn thành việc học thành công và được nhận vào trường đại học. Đây là tiêu chuẩn anh đặt ra."

"Vậy thì anh thực sự giỏi tự tìm rắc rối cho mình rồi. Em đảm bảo rằng việc học của em sẽ khiến anh đau đầu hơn là bắt tội phạm đấy." Kawaori Rino hy vọng rằng anh sẽ biết khó mà lui.

Hiromitsu không có ý định lùi bước, kéo cô ngồi lên sau xe máy. "Yên tâm đi, năng lực chịu đựng áp lực của anh tuyệt sẽ không làm em khinh thường đâu."

"......" Kawaori Rino,

Đáng ghét, bây giờ mà 'trao đổi võ thuật' với giáo viên liệu có khiến họ thay đổi thành tích một con số của cô không?

Kawaori Rino ngồi nghiêng ở sau xe máy, vòng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Hiromitsu

Đêm qua, chính cô đã nhận toàn bộ sức nặng của cơ thể này đánh vào.

"Em thích anh ôm em, em cũng thích anh cọ xát em. Tuy rằng có chút đau, nhưng rất thoải mái." Kawaori Rino ôm eo anh khích lệ, "Anh thì sao?"

"Anh sao......" Hiromitsu khẽ cười một tiếng, động cơ che đi câu nói tiếp theo.

-- "Anh cũng thích."

Cô đón nhận ánh nắng mặt trời.

Trong lớp học sáng sủa và sạch sẽ, tận hưởng bầu không khí học tập và niềm vui cùng bạn bè.

Trong tương lai, cô cũng đã tìm thấy chính mình.

Xa xa, một chiếc xe thương vụ dài đang chạy nhanh trên phố, được phủ bằng kính chống đạn và vật liệu chống đạn, chở theo một nhân vật lớn của đất nước này.

Trong cơn xuất thần, dường như có một loại cộng hưởng của linh hồn, khiến ông, người đã hơn năm mươi tuổi, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp mắt hơi xám của ông bị thu hút bởi nụ cười rạng rỡ của cô gái trung học hấp dẫn. Ánh mắt ông tràn đầy sự chấn động và ngạc nhiên, cuối cùng một chút mong đợi cùng hy vọng đã xuất hiện.

Giống, quá giống.

Giống người phụ nữ mà ông tâm tâm niệm niệm.

"Quay đầu." Đôi mắt ông theo sát Kawaori Rino, bảo tài xế quay đầu đi theo xe máy về phía một ngôi trường cao trung gần đó. "Cô gái ngồi sau xe máy, giúp tôi điều tra một chút. Làm nhẹ nhàng thôi, đừng làm phiền con bé."

"Vâng thưa ông." Trợ lý ngồi ghế phụ trả lời một cách cung kính, yên lặng nhớ kỹ việc mà vị nhân vật lớn ngồi ở ghế sau đã giao.

18 năm trước.

Vị đại nhân này từng có quá một đoạn tình yêu, nhưng bởi vì đối phương xuất thân cực kém, lại còn có có rất nhiều đoạn tình cảm hỗn loạn dẫn tới người nhà vị đại nhân này không đồng ý cho hai người yêu nhau.

Tất cả mọi người đều nói người phụ nữ ấy cố gắng chen chân vào địa vị xã hội của vị đại nhân này.

Nhưng mà thực tế là sau khi chia tay vị này, người phụ nữ vẫn tiếp tục sống cuộc sống sa đọa và thấp hèn dưới tầng chót nhân sinh.

Vị đại nhân này cả đời chưa từng tái hôn, chính là bởi vì chưa bao giờ quên được người phụ nữ kia.

Nhiều năm như vậy ông ở Nhật Bản nỗ lực bò lên trên, cuối cùng trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng đến cả đất nước chỉ bằng một lời nói, ông phát hiện ra rằng người phụ nữ đó đã chết vì bệnh ở trong tù khi bà còn trẻ.

Trước khi chết, người phụ nữ kia để lại một phong thư cho con gái mình, cũng thú nhận những gì mình đã làm với con gái và ai là cha ruột của cô.

Nhưng vì người con gái này căm ghét mẹ mình nên cô không bao giờ đến thăm bà, chứ đừng nói đến việc mở phong thư.

Mà nội dung của bức thư đó ông đã đọc được.

Ông và Kawaori Shizukana có một cô con gái.

Con gái của ông......

Đôi mắt trong xe ngập tràn nước mắt. Ông lặng lẽ nhìn từ xa cô gái đang hôn người yêu, được chàng trai trẻ đưa vào cổng trường. Sau đó, ông chỉ vào chàng trai mặc đồng phục cảnh sát và nói.

"Tôi muốn cả tư liệu của cậu ta nữa."

"Vâng thưa ông."

-- -- --

Kawaori Rino đã mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô đã tái sinh lần thứ sáu

Cô và Hiromitsu lớn lên bên nhau, vào sinh nhật thứ 18 của cô, họ đã có được đối phương.

Sau khi Kawaori Rino tốt nghiệp đại học, hai người trở thành vợ chồng.

Cùng lúc đó, một người đàn ông được cho là viên chức Bộ Chính trị đến gặp cô và nói rằng có một nhân vật quan trọng đã chú ý đến khả năng của cô và mời cô vào làm việc trong Bộ Chính trị.

Bộ Chính trị sao.

Đó là nơi như thế nào?

Là nơi đấu tranh chính trị.

Kawaori Rino cuối cùng có đồng ý hay không, cô cũng không biết, bởi vì cô bị đánh thức bởi cơn đau bụng khó chịu, trở mình rồi nôn thốc nôn tháo một lúc lâu.

Bên cạnh là Hiromitsu 29 tuổi cũng tỉnh giấc khi cô xoay người, duỗi tay vỗ lưng giúp cô cảm thấy thoải mái hơn đôi chút: "Em còn thấy khó chịu không? Tình trạng này đã kéo dài rất lâu rồi. Thay quần áo đi, anh đưa em đi bệnh viện."

Kawaori Rino rất lâu, cảm giác như sắp nôn hết nội tạng ra ngoài.

Lần cuối cùng đi khám sức khỏe, bác sĩ nói cô bị viêm dạ dày cấp tính.

Cô trở về uống thuốc theo chỉ định, mới vừa an phận chưa đến hai tháng lại bắt đầu.

Nhưng gần đây cô không ăn gì cả.

"Em khó chịu quá, em chả ăn được cái gì cả,  buồn ngủ muốn chết, đã ba ngày em không ngon giấc rồi Hiro...... Anh đi mua thuốc ngủ cho em đi, bây giờ trừ bỏ ngủ ra em không muốn làm cái gì hết...... Viêm dạ dày cấp tính cũng quá kinh khủng rồi." Kawaori Rino mất một thời gian dài để hoà hoãn, tỉnh dậy khỏi giấc mơ, không biết cái gọi là luân hồi thứ sáu có phải là ký ức của cô ở một thế giới song song khác hay chỉ là một giấc mơ.

Sau khi tỉnh giấc.

Cô không chết vì uống thuốc Đảo Người Cá, cô vẫn là thủ lĩnh của "α", giúp Morofushi Hiromitsu đối phó với các tổ chức xã hội đen khác.

Hiromitsu nhìn khuôn mặt tái nhợt và quầng thâm dưới mắt cô thì đau lòng không thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh nhắc nhở nói: "Lần trước ở phòng bi-a......"

Bọn họ không có mang.

Không phải là......

Có đấy chứ?

"Anh đưa em đi bệnh viện." Hiromitsu đứng dậy thay quần áo cho cô.

Kawaori Rino toàn thân đều suy yếu, nôn ra chỉ có nước xanh và dịch vị. Cô được Hiromitsu bế lên như một con búp bê vải đưa đến xe.

Sau một ngày lăn lộn kiểm tra toàn thân, Kawaori Rino kiệt sức và ngủ thiếp đi khi dựa vào vai Hiromitsu.

Hiromitsu ngồi ở ngoài hành lang bệnh viện, mở báo cáo bệnh lý của bác sĩ đưa, nhìn dòng chữ "Có thai" trên đó, anh cố nén niềm vui và sự phấn khích, muốn đưa cho Kawaori Rino xem nhưng nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô lại nhịn xuống

Anh...... Bọn họ có con rồi.

Là thuộc về của họ, đứa trẻ bởi vì yêu mà tồn tại.

Hiromitsu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô và thì thầm: "Cảm ơn em."

Cảm ơn em đã đồng ý nắm tay anh qua vô số kiếp luân hồi.

Cũng cảm ơn số phận đã đưa em đến với anh.

Kawaori Rino buồn ngủ không có ý thức gì, cô chỉ là mơ hồ nhìn thấy vài Hiromitsu đang mỉm cười dịu dàng với mình.

Hoảng hốt cô phản ứng lại.

Đó chính là Hiromitsu mà cô đã đánh mất trong nhiều kiếp luân hồi.

Mỗi lựa chọn đưa ra trong cuộc đời sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình.

Nhưng điều đó không có nghĩa là những lựa chọn đó là vô nghĩa.

Khi cô ngủ say được tình yêu hôn môi.

Chiếc ô vì cô mà giơ lên trong bóng tối đã trở thành ngôi nhà che chở cô khỏi gió mưa.

Chúng ta không có lần luân hồi thứ sáu, chúng ta vẫn có thể là bản tình ca bởi sự đan xen của số phận.

-- Em muốn cùng anh ở các thế giới song song đều có được một kết cục HE.

~~ HOÀN ~~

Thế là bộ truyện đầu tiên mình edit đã kết thúc rồi, nó kéo dài hơn mình nghĩ, cũng có nhiều thiếu xót, câu từ vẫn lủng củng nhiều chỗ nhưng rất cảm ơn sự ủng hộ của những ai theo dõi bộ truyện này 🫶 Mình sẽ cố gắng trong bộ truyện tiếp theo

Nhân tiện ai có fic nào hay thì cho mình xin gợi ý nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro