Chương 19: Sharei
Người đàn ông trông rất trẻ tuổi, có lẽ khoảng 25 tuổi.
Đôi mắt anh ta trong veo như bông hoa mận trắng như tuyết dưới cặp kính mỏng.
Người nọ liếc nhìn Kawaori Rino bằng đôi mắt phượng hẹp dài, đối với hành vi thô lỗ của cô cũng không có ý đáp lại, chỉ lạnh lùng quay đi.
Kawaori Rino ghét bỏ mà vỗ vỗ vào nơi bị đụng vào, sắc mặt dữ tợn.
"Nhanh lên mau xin lỗi khách hàng."【3200】trầm giọng nói.
Một cơn bão nhanh chóng hình thành trong mắt Kawaori Rino giống như có bóp chặt cổ người khác.
Bắt cô xin lỗi?
Trừ phi đối phương biến thành một cái xác chết.
Bourbon nhớ tới lời nhắc nhở của Vermouth —— Orianko trước đây vẫn luôn ở tổ hành động, cơ bản đều là đi làm những nhiệm vụ trực tiếp, chưa từng tham dự với tổ tình báo hay giả vờ thu thập thông tin, không biết liệu sau đó có xảy ra chuyện gì không hay lain bắt đầu phát điên rồi phá hỏng nhiệm vụ. Lúc này hãy tránh để con bé nổi điên. Nếu nhiệm vụ thất bại thì cũng đừng hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát tới đây.
Các tổ chức hiện đang làm mọi việc rất cẩn thận.
Nếu có thể không quan hệ dính dáng gì tới cảnh sát, về cơ bản đều sẽ thoáng tránh đi.
Bourbon nở nụ cười rạng rỡ đi tới, đối mặt với anh chàng đẹp trai bị đâm phải, thay mặt Kawaori Rino xin lỗi: "Thật xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi đến đây, chúng tôi không để ý rằng ngài đã chắn đường phía sau. Ngài có ổn không?"
Người đàn ông vỗ nhẹ vào vali đựng tiền, đặt những ngón tay trắng nõn của mình lên lớp da trắng bạc của chiếc vali, sau khi chắc chắn rằng nó không bị bật mở, anh ta cầm lấy trong tay và nói: "Không có việc gì, đi đường nào để tới 'Tuyết hải thính'?"
"Từ con đường này thẳng đi đến ngã rẽ thứ ba thì rẽ bên tay phải." 【3200】 chỉ sang một bên với vẻ mặt nịnh nọt. "Ngài không biết ở chỗ nào, để tôi dẫn ngài đi thôi."
Anh chàng đẹp trai gật đầu, số 【3200】 quay đầu lại tức giận nhìn thoáng qua ba người: "Vừa rồi tôi đã giải thích chi tiết công việc cho mấy người. Bây giờ hãy đi làm theo những gì tôi vừa nói đi."
Dừng một chút, số 【3200】 lại nhắc nhở: "Không được tranh cãi với khách, nếu bị khách phàn nàn sẽ bị đuổi việc ngay!"
"Rồi rồi rồi, cậu yên tâm đi." Bourbon híp mắt cười.
Thái độ khiêm tốn này trông đầy khuyết điểm trong mắt Kawaori Rino.
Nhóm cảnh sát có biết cấp trên của mình giờ đang làm gì không? Chạy đến trung tâm nghỉ dưỡng làm nhân viên phục vụ đấy.
Bourbon cùng Scotch nhìn chàng trai mặc vest rời đi, thấy bóng dáng anh ta biến mất ở chỗ ngoặt, hai người liếc nhau.
Người này rất kỳ lạ, có vẻ như không đến nơi này để nghỉ ngơi giải trí mà là đến gặp một người nào đó.
Trong vali kia rõ ràng là đựng tiền, từ thể tích trọng lượng, ít nhất là khoảng năm mươi triệu yên.
Chẳng lẽ là người có giao dịch làm ăn với tổ chức Sharei?
Toàn bộ【 Đêm Tường Vi 】có khu vực tiếp khách rộng rãi, Kawaori Rino đi phía sau theo chân Scotch cùng Bourbon, đại khái đem toàn bộ hoàn cảnh khu vực đều nắm rõ.
Kawaori Rino đi loanh quanh một hồi đã thấy nhức hết cả chân, theo sau lẩm bẩm: "Cái trung tâm nghỉ dưỡng này cũng không nhỏ, có 22 suối nước nóng, 18 phòng giải trí tự phục vụ, sòng bạc, đánh bài, phòng massage, phòng xông hơi...... Tôi không nghĩ ở đây sẽ có nhiều người. Hôm nay là ngày nghỉ, đi lại trong đây cả nửa ngày thấy chưa đến mười người, trong đó có ba người chúng ta là nhân viên."
Scotch gật đầu: "Đúng vậy, cho nên nơi này cơ bản là để tổ chức Sharei rửa tiền."
"Rửa tiền nghĩa là sao?" Kawaori Rino không hiểu.
"Điều đó có nghĩa là chuyển số tiền thu được bất hợp pháp vào tài khoản của bản thân dưới hình thức hợp pháp." Bourbon giải thích. "Ví dụ như một người có thêm 10 triệu yên trong tài khoản của mình mà không có lý do gì trong một khoảng thời gian ngắn, số tiền này sẽ bị Mạng lưới Phòng vệ Quốc gia giám sát. Nhưng nếu người này có một công ty hợp pháp thì sẽ không có vấn đề gì khi nói đó là lợi nhuận ròng hàng tháng. Tổ chức Sharei nói rằng nơi này có thể kiếm được bất cứ khoản tiền nào và tất cả các thu nhập bất hợp pháp đều có thể được biến thành hợp pháp thông qua trung nghỉ dưỡng này."
"Chà......" Kawaori Rino híp mắt hừ, theo thói quen mà chặn họng hắn. "Anh biết cũng rõ thật đấy nha Bourbon, ai không biết còn tưởng rằng anh là chuyên gia chuyên điều tra lĩnh vực này đấy."
Cảnh sát Furuya Rei - Bourbon - người thực sự quan tâm đến sự an toàn của đất nước này về mọi mặt mỉm cười: "Suy cho cùng thì việc tôi giỏi nhất là thu thập thông tin tình báo mà."
"Tch." Kawaori Rino khinh thường.
Có một khoảng sân nhỏ riêng biệt ở sân sau, có ánh nắng rực rỡ và mái nhà bằng bê tông màu xanh kem. Phong cách kiến trúc tổng thể giống như sự sang trọng và xa hoa của Baroque, kính xanh từ trần đến sàn phản chiếu ánh sáng duyên dáng như cầu vồng.
Cảm giác đẹp đẽ mạnh mẽ này khiến mọi người dễ dàng bước vào trong đó.
Ba người bọn họ bị phân tới một quán bar nhỏ tự phục vụ và chịu trách nhiệm giúp người pha chế lau ly cốc.
Kawaori Rino đứng ở sau quầy bar, một tay cầm ly thủy tinh, một tay cầm khăn ướt màu trắng lau đi lớp bụi không hề có ở đó. Hai tay lặp lại công việc, bên tai nghe quý ngài cảnh sát kia trò chuyện với một số người qua đường A, B, C....
Những người Bourbon nói chuyện có nam có nữ.
Scotch đứng bên cạnh hắn, bộ râu và cơ bắp trắng nõn lạnh lùng quá rõ ràng.
Khi hắn nói chuyện cùng người khác với tư thế ngẩng cao đầu, đường quai hàm thon gọn được kết nối với yết hầu đang lăn trên cổ của anh ấy.
Như cát bụi ám ánh vàng ngưng tụ thành đoàn trên ngọn tóc hắn, nhỏ xuống làn da tinh tế có chút không giống đàn ông.
Ở kiếp thứ ba, Kawaori Rino lần đầu tiên phát hiện Scotch rất hấp dẫn. Nhưng rõ ràng những người phụ nữ khác không trì độn chậm chạp giống cô, rất nhiều khách nữ đi ngang qua hoặc là nữ phục vụ đều sẽ không tự chủ được bị hai anh chàng đẹp trai này hấp ánh nhìn.
Ngoại hình của cảnh sát Morofushi đây vẫn đang trong giai đoạn chuyển tiếp giữa một chàng trai trẻ và một người đàn ông trưởng thành. Tuy khí chất đã hoàn toàn tách biệt khỏi tuổi trẻ và vô cùng chững chạc nhưng nét mặt trẻ trung quá mức vẫn dễ khiến người ta nghĩ rằng anh ta dường như vừa mới tốt nghiệp đại học.
Khi ngày càng có nhiều người tụ tập tại quán bar, ly thủy tinh cũng cần nhiều hơn.
Kawaori Rino một bên tinh tế mở vòi nước, một bên bắt tay ngâm mấy ly rượu vào nước lạnh.
Tay áo xắn lên cao, những ngón tay tê cóng vì lạnh.
Tổ tình báo này không phải là nơi dành cho con người.
Còn phải ngụy trang thành những thân phận khác nhau, chơi game nhập vai mỗi ngày, phiền chết đi được.
Vẫn là tổ hành động tốt hơn.
Giơ tay chém xuống, dứt khoát sảng khoái, tiền thưởng cũng cao.
Scotch với Bourbon cùng đám người đó tán gẫu một lúc cũng lấy được tin tức không tồi.
Mắt thấy thời gian cũng không sai lệch lắm, hai người tìm một cái cớ mang Kawaori Rino - người rửa ly cả một buổi trưa đi.
"Sao lại đi vậy?" Kawaori Rino lắc lắc nước lạnh trên tay. "Cuối cùng cũng được đi rồi sao, tôi đã chán muốn chết đây này."
"Không nóng nảy, tôi còn phải chuẩn bị một số thứ." Bourbon lấy từ trong túi ra một túi nhựa ném cho Kawaori Rino.
Kawaori Rino vững vàng bắt được, nó có cảm giác mềm mại như một loại màng dính mềm nào đó, màu sắc gần như không thể phân biệt được với làn da của cô.
Cô cảm thấy có chút quen mắt, ở tổ chức thường xuyên thấy Vermouth dùng, nhưng cô lại không biết cách sử dụng cụ thể.
Scotch lấy miếng silicone từ tay cô, dùng ngón tay búng nhẹ lớp nhựa tách ra: "Đây là cao su mềm sao chép dấu vân tay. Sau bốn giờ, nó sẽ đông cứng lại và trở nên giống như da người khi chạm vào. dùng tay chạm vào sẽ sao chép toàn bộ dấu vân tay lên đó. Lớp keo mềm có thể bóc ra để mô phỏng ngón tay của con người. Nó có thể áp dụng cho tất cả các thiết bị mở khóa bằng vân tay trên thị trường."
Kawaori Rino đã hiểu.
Trách không được Vermouth nói muốn mình chịu ủy khuất một chút.
Thứ này nếu để trực tiếp Shareikawa sờ vào thì rất không thực tế.
Nên phải bôi lên trên người Kawaori Rino trước để Shareikawa chạm vào người cô.
Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại vặn vẹo.
Cả mặt đều viết rõ hai từ kháng - cự.
Bourbon trên mặt như đang xem diễn cười cười: "Màu da của tôi lại không phù hợp với cái này."
"......" Kawaori Rino trầm mặt, anh tốt nhất con mẹ nó nên câm cái miệng lại đi, tôi biết!
Làn da của đàn ông tương đối thô ráp, lại hơi tối màu.
Bourbon, một người có nước da ngăm đen, nước da lúa mì không nhắc lại nữa cho đỡ bực mình, Scotch cũng không thích hợp.
Loại silicon này quả thực chính là thiết kế riêng cho Kawaori Rino, có lẽ là Vermouth dựa theo màu da của cô mà pha trộn cho nhiệm vụ này.
Bourbon không biết tốt xấu được đà tiếp tục nói. "Nếu có thể, eo hoặc là bả vai đều được, nhưng trang phục của cô lúc đấy chắc chắn sẽ không phù hợp."
Kawaori Rino nhìn lại áo sơ mi cao cổ đang mặc trên người mình, cuồng trợn trắng mắt.
"Đừng nói nữa, tôi muốn nôn mất."
Vì để có thể cùng làm nhiệm vụ với Scotch, Kawaori Rino cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi lớn.
Scotch lấy cái gì bồi thường cho cô đây!
Nhìn nét mặt vặn vẹo của Kawaori Rino, Scotch nhắc nhở nói: "Thứ này bôi trên mu bàn tay hay cổ tay cũng có thể, những nơi này rất dễ dàng bị người khác giới chạm vào."
Nhưng những lời này cũng không an ủi nổi Kawaori Rino.
Khuôn mặt cô tối tăm đến nỗi ngay cả màu sắc ban đầu cũng không còn nữa. Cho dù cô có đánh nhau với Gin thì không phải cô chết thì cũng là Gin chết, cũng không có khó chịu như vậy.
Scotch nghĩ rằng cô ấy sẽ không phản đối việc bắt tay như vậy, dù sao thì trước đây hai người cũng đã nắm tay nhau hai lần rồi... Xét theo trạng thái của cô ấy, cô ấy dường như không gặp phải vấn đề gì cả.
Lời đồn trong tổ chức, có đúng là Orianko ghét tiếp xúc với người khác giới thật không?
Bourbon cùng Scotch đều cho rằng tâm trạng của cô đã xấu đến cực điểm, sẽ trực tiếp ném silicon xuống mặt đất và hét lên "Tôi không thể làm được".
Nhưng không nghĩ tới Kawaori Rino thế mà lại nhét keo vào trong túi, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Đã biết."
"......" Scotch, Bourbon .
Thật... kỳ lạ đến mức mọi người không thể hiểu được.
"Nhiệm vụ của tôi là chỉ cần lấy được dấu vân tay của Shareikawa và mở cửa an ninh văn phòng ông ta là được đúng không?" Kawaori Rino cắn răng hàm sau, bắt đầu xây dựng tâm lý cho bản thân.
Chỉ cần lấy dấu vân tay là được, chỉ cần lấy dấu vân tay là được, chỉ cần lấy dấu vân tay là được......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro