Chương 22: Mục tiêu

Vẻ mặt của Kawaori Rino lúc này rất u ám, như thể máu đã ngưng tụ trong con ngươi và biến thành những chiếc gai nở rộ.

Cô nhìn chăm chú Shareikawa đang bị bóp cổ, quan sát tình trạng của ông ta để phán đoán xem cô có cần tăng sức mạnh hay không.

Cô ấy trông gầy và nhỏ, vậy mà một người đàn ông trưởng thành cũng không thể thoát khỏi tay cô.

Kanda Sosu nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó và cảm thấy kinh hoàng.

"Ông không nên để trống phía sau lưng. Đây là đạo lý Tử Thần đã dạy cho ông đấy. Còn nhớ không?" Kawaori Rino nhìn Shareikawa, con ngươi dần dần trắng bệch. Ông ta nghiến răng nghiến lợi và phun ra một nụ cười dữ tợn.

Shareikawa trắng dã mắt và kinh ngạc.

Ông ta là một thủ lĩnh xã hội đen đã nắm quyền trong nhiều năm, khi không khí trong phổi bị tắc nghẽn, ông ta không còn sức lực để chống cự.

Cổ họng như bị giam cầm bởi một thiết bị tra tấn bằng sắt.

Điều này vượt xa những gì sức mạnh con người có thể mô tả.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng và lan vào hệ thần kinh trung ương.

Người phụ nữ này...... Có lai lịch như thế nào!

Chiếc khăn trắng quấn chặt quanh cổ Shareikawa, ông ta không thể giữ được lượng oxy đang dần biến mất nên chỉ có thể nắm lấy thứ gì đó trên bàn.

"Rầm --" đĩa thức ăn rơi xuống.

Bốn tên vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, đẩy cửa muốn đi vào, liền nghe thấy từ trong cửa truyền đến tiếng cười yếu ớt của một người phụ nữ.

"Ôi, sao ngài tệ thế, ngài Sarai? Làm gì mà sờ người ta như vậy? Làm hại người ta không cẩn thận làm đổ hết đồ rồi."

Bốn tên vệ sĩ nhìn nhau.

-- Vào không?

-- Đừng đi, nghe động tĩnh giống như đang làm "chính sự".

-- Lần trước cũng bởi vì xông vào nhầm khiến bị ăn mắng một hồi lâu.

-- Thế tạm thời nghe xem như nào.

Trong phòng tiếng cười của nữ nhân càng ngày càng vang dội, còn mang theo một loại âm thanh ý vị sâu xa.

"Ngài đừng có như vậy mà, nơi này còn đang có khách đấy, chờ khách đi rồi lúc sau tôi sẽ 'hầu hạ' ngài cẩn thận"

"Ai nha nha, đừng có như vậy, người ta sẽ ngại đấy."

"Nếu còn như vậy, người ta liền sẽ giận đấy nha! Đừng làm chuyện như vậy ở nơi có nhiều người."

Bốn tên vệ sĩ yên lặng trở về vị trí, hết sức chuyên chú mà đứng canh trước cửa.

Bên trong cửa, Kawaori Rino thủ thỉ, bắt chước giọng điệu của nữ chính trong "phim tình cảm". Kanda Sosu đỏ mặt choáng váng, duỗi chân đá vào Shareikawa đang bị cô thắt cổ.

"Có thế này mà cũng làm thủ lĩnh, rác rưởi." Kawaori Rino lắc lắc chiếc khăn trong tay và bắt đầu duỗi eo để đem Shareikawa khiêng đi.

"Cô, cô......" Kanda Sosu đứng ở bên cạnh, nghẹn họng nhìn trân trối.

Kawaori Rino ném chiếc khăn xuống chân và đưa tay nhặt một chai rượu vang Chateau Lafite Rothschild trên bàn. Sau khi lắc nó trong tay, cô nghiêng đầu cười với Kanda Sosu: "Không cần cảm ơn tôi, bởi vì sau đây anh sẽ hận chết tôi."

"?"Kanda Sosu nhìn cô giơ chai rượu vang lê, đập thẳng vào đầu Shareikawa.

"Choang --" chai rượu vang vỡ vụn.

Trên đầu Shareikawa giờ đây lẫn lộn cả máu và rượu vang, đúng lúc mấy tên vệ sĩ đá cửa xông vào phòng, cô liền ném phần cổ chai rượu lăn tới bên chân Kanda Sosu.

Vệ sĩ nghe thấy tiếng động lớn như vậy, nhạy bén phán đoán sự tình không thích hợp.

Bọn họ phá cửa vào, liền nhìn thấy Kawaori Rino xoa đôi mắt, chỉ vào Kanda Sosu lên tiếng khóc lớn: "Người này dùng chai rượu công kích ngài Sharei, đánh ngất ngài Sharei rồi -- a a a thật đáng sợ --"

Kanda Sosu: "?"

Cô là ảnh hậu sao?

Nói trở mặt liền trở mặt luôn sao?

Shareikawa đang trong trạng thái ngất lâm sàng, mà Kanda Sosu trong túi cũng xác thật có thiết bị ghi âm, bị bắt được không cũng phải đùa giỡn.

Người phụ nữ kỳ lạ này vẫn đang mặc bộ quần áo đi làm của Đêm Tường Vi, hiển nhiên cô ấy là nhân viên của nơi này.

Dù thế nào đi nữa, tình hình đối với Kanda Sosu cũng không mấy tốt đẹp.

Nhóm vệ sĩ rẻ tiền không hề đắn đo bỏ chạy sau khi thấy  Kanda Sosu, Kawaori Rino đưa tay lau những giọt nước mắt vốn không tồn tại trên mặt cô, ngồi xổm bên cạnh Shareikawa và bế ông ta lên khỏi mặt đất.

Sau đó, Kawaori Rino luồn tay dưới nách ông ta, nhét ông ta vào tầng dưới cùng của xe đẩy đồ ăn, đắp cho ông ta một tấm vải trắng lớn trên bàn ăn rồi đắc thắng bước đi trong khi ngâm nga một giai điệu nhỏ.

Ai nói dấu vân tay phải được sao chép?

Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cứ đưa họ đến đó sao?

Scotch và Bourbon nghe thấy tiếng huyên náo và mơ hồ cảm thấy mọi chuyện dường như đã thay đổi.

Nhưng khi nhìn thấy Kawaori Rino chạy một mạch và đẩy chiếc theo một chiếc xe phục vụ thức ăn, cả hai đều tỏ ra khó hiểu.

Hãy tận hưởng đi, đây là chiến lợi phẩm của Orianko." Kawaori Rino mỉm cười cởi tấm vải trắng ra, làm vẻ mặt như đang chờ đợi được khen ngợi.

"...." Scotch

"...." Bourbon

Trên người Shareikawa vẫn còn có chất lỏng rượu vang đỏ, cuộn tròn hôn mê, hoàn toàn bị "nhét" vào hộp.

Nhờ sự chuyên nghiệp tuyệt vời của hai cảnh sát, họ nhanh chóng nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Scotch đưa cho Kawaori Rino một đôi bao tay, để cô đeo lên không lưu lại vân tay.

Kawaori Rino cảm giác lòng bàn tay hơi hơi đau đớn, thốt lên "Tê" một tiếng.

Bourbon ngồi xổm trước xe đẩy, đưa tay chạm vào động mạch chủ của Shareikawa, quay người nói với Scotch: "Vẫn còn sống."

Kawai Rino khịt mũi, sao, anh ta cho rằng cô sẽ không giết Shareikawa sao? Cô đâu phải kẻ không nhân tính giống tên Gin kia đâu

(Gin "???")

"Vậy là xong rồi, bắt đầu thôi." Bourbon lấy từ trong túi ra một đôi găng tay trắng và đeo vào tay.

Hắn và Scotland đưa Shareikawa ra khỏi xe, cầm tay Shareikawa và mở khóa mật mã của cửa an ninh.

Sau khi cửa an ninh mở ra, ba người bước vào cùng một người đàn ông bất tỉnh.

Scotch đưa cho Kawaori Rino một đôi găng tay và bảo cô đeo vào để không để lại dấu vân tay.

Kawai Rino cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa ran, cô hít vào một hơi.

Đôi mắt mèo của Scotch hơi cụp xuống, nhìn Shareikawa đang bị ném bất tỉnh trên mặt đất và ngửi thấy mùi rượu vang đỏ và rượu trên người. Nhìn lại tay áo của Kawaori Rino cũng có vết rượu vang đỏ.

Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc băng gạc.

Do tính chất công việc của họ, Scotch sẽ mang theo những vật dụng y tế đơn giản này bên mình vì hắn sẽ thường xuyên cần chúng, và Bourbon cũng vậy.

Hiện tại, Kawaori Rino cũng cần phải sử dụng.

"Miệng vết thương ở nơi nào?" Scotch hỏi.

Kawaori Rino xòe tay phải ra, bên trong lòng bàn tay có một vết xước do kính vỡ gây ra. Cô thậm chí còn không nhận ra máu và rượu đỏ hòa quyện với nhau, không còn phân biệt được nữa.

Nếu không phải vừa rồi lúc đeo bao tay đụng phải miệng vết thương.

Kawaori Rino thậm chí cũng không biết mình bị thương.

Bourbon đang tiến vào chế độ làm việc, hắn lấy đĩa USB chứa virus mà Vermouth đưa cho và đưa nó vào máy tính của Shareikawa. Sau khi nhập mã, hắn bắt đầu giải mã dữ liệu máy tính của Shareikawa.

Ngược lại, Scotch đã tháo lớp băng dính chống bụi của băng cá nhân và dán lên vết thương trên lòng bàn tay của Kawaori Rino.

Loại này là kiểu băng cá nhân có thuốc bột, có thể đẩy nhanh quá trình làm lành vết thương.

Nó còn có tác dụng diệt khuẩn. Khi đắp lên vết thương sẽ có cảm giác hơi đau.

Kawaori Rino chợt nhớ ra ở kiếp đầu tiên khi cô cùng Scotch đi đánh cắp "Con mắt của thần gió" của tập đoàn Suzuki, lúc đó cô cũng bị một vết xước nhỏ.
cô cùng Scotch đi đánh cắp "Eye of The Wind God" của tập đoàn Suzuki, Lúc đó cô cũng bị một vết xước nhỏ.

Scotch cũng lấy từ trong túi ra chiếc băng cá nhân, lúc đó Kawaori Rino đã tự mình dán nó, còn bây giờ Scotch đã dán nó cho cô.

Khi đó Scotch nói với cô rằng --

"Hồng cầu không có nhân thì không thể tự sinh sản. Mỗi giọt máu là duy nhất và không thể lãng phí."

Từng chữ một, Kawaori Rino lặp lại những gì Scotch đã nói với cô trong kiếp đầu tiên.

Cô thấy đầu ngón tay cầm cuộn băng của Scotch dừng lại một lúc, ngước đôi mắt lên, tò mò hỏi cô: "Thật trùng hợp. Câu này cách đây rất lâu, một người bạn rất thân của tôi cũng từng nói như thế."

Kawaori Rino cười khúc khích: "Thật sao? Đúng vậy. Tôi cũng có một người bạn là bạn thân từ lâu. Anh ấy thường nói với tôi điều này. Liệu họ có phải là cùng một người không?"

Bourbon vốn đang chú ý đến thanh tiến trình trên màn hình máy tính, nhưng khi nghe Kawaori Rino nói lời này, mí mắt hắn khẽ động.

Hắn không nghĩ Kawaori Rino sẽ quen biết Hagiwara Kenji.

Ba năm trước đây.

Khi Bourbon và Scotch còn đang học ở Học Viện Cảnh Sát, ngoài hai người họ còn có ba chàng trai khác có mối quan hệ rất tốt với họ.

Và thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Năm người họ cũng tình cờ lọt vào top năm lúc ấy.

Có một anh chàng cả ngày không đàng hoàng, thích đi chơi với các nữ cảnh sát. Anh ta thích dùng câu này để lấy lòng các cô gái.

Nhưng thật đáng tiếc khi anh chàng được yêu thích nhất Học Viện Cảnh Sát đã hy sinh trong một nhiệm vụ xử lý bom sau khi tốt nghiệp không lâu.

Kawaori Rino không biết chuyện này, cô nhìn miếng băng cá nhân trong lòng bàn tay, đang định thúc giục bourbon thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Scotch bên tai: "Mau cúi đầu xuống!"

"Đoàng --"

Viên đạn sượt qua mái tóc của Kawaori Rino, làm xù vài sợi tóc đen rồi rơi xuống.

Những lỗ đạn xé toạc không khí và làm vỡ các cửa kính phía sau Bourbon.

Kính vỡ tung tóe khắp sàn nhà.

Bourbon phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng rút USB đã sao chép thông tin ra, sau đó gần như cùng lúc, hắn và Scotlch rút khẩu súng lục trên thắt lưng ra và bắn hai phát “bang bang” vào vị trí xảy ra vụ nổ súng. những viên đạn phát ra như một lời đe dọa.

Bọn họ vừa rồi đều không có chú ý.

Shareikawa, người bất tỉnh trên mặt đất, đã tỉnh dậy vào một lúc nào đó, với tư cách là thủ lĩnh của một băng đảng, ông ta có thể sống mà không cần bất cứ thứ gì ngoài khẩu súng của mình.

Một súng kia của ông ta là muốn bắn thẳng vào đầu Kawaori Rino.

Scotch duỗi tay giữ lấy cổ Kawaori Rino, một cái tay khác cầm súng nhắm ngay vị trí liền nổ ba phát súng liên tiếp, dùng thân thể của mình che chắn đem Kawaori Rino đẩy đến phía sau ghế sofa trắng.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Toàn bộ trong nhà đầy tiếng nổ vang.

Kawaori Rino không có súng nên chỉ có thể tạm thời bịt tai lại để đảm bảo màng nhĩ không bị thủng, sau đó sẵn sàng quan sát tình hình xem mình có thể làm được gì.

Scotch ngồi xổm bên cạnh Kawaori Rino, còn Bourbon thì giấu kín thân ở sau bàn làm việc.

Hai người đều tìm chỗ che chắn tốt.

Tay cô bỗng bị một bàn tay khác nắm lấy.

Khi chiếc ghế sofa màu trắng bị viên đạn của Shareikawa xuyên qua, lớp vải bông bên trong đã bay lên.

Scotch lúc này trong mắt bị bao phủ bởi tuyết lạnh.

Trong trẻo và lạnh lẽo.

Giống như kiếp thứ ba, khi Kawaori Rino bắt giữ con tin là Scotch và ép Bourbon tự sát, ba người họ giằng co đứng trước sân thượng và đối mặt với nhau.

Lúc ấy.

Kawaori Rino trong tay nắm lấy khẩu súng vừa cướp đoạt được, để ở trên đầu Scotch.

Hai người đứng ở sân thượng Sở Cảnh sát Tokyo.

Phía sau là vực thẳm, trước mặt là cảnh sát giơ tay trấn tĩnh.

Nói thật ra.

Khi đó, Kawaori Rino cảm thấy rất vui khi thấy Bourbon lo lắng và sẵn sàng hòa giải nói chuyện với cô.

Bị Bourbon giết chết hai lần, ở kiếp thứ ba này lại có thể khiến Bourbon phải cầu xin mình tha cho Scotch.

Kawaori Rino cảm thấy có một loại trả thù đầy sung sướng.

-- "Chỉ cần cô chịu buông cảnh sát Morofushi, tôi cam đoan cô sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không nhốt cô trong phòng thẩm vấn nữa." Bourbon giơ tay lên, cầm báng súng trong tay phải, họng súng hướng lên trời.

Tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không làm Kawaori Rino bị thương.

Kawaori Rino vòng tay qua vai Scotch, nhỏ giọng nói vào tai Scotch: “Tôi đã nói với anh rồi, ở kiếp thứ hai, anh đã chọn lộ diện để che chở cho Bourbon và thu hút toàn bộ hỏa lực của tổ chức. Anh có nghĩ người anh em tốt của mình lần này có bằng lòng hy sinh bản thân vì anh không?"

Scotch không nhúc nhích, ánh mắt hơi chuyển sang lạnh lùng liếc nhìn Kawaori Rino.

Kawaori Rino ngón tay móc vào cò súng, đứng sau bờ vai rộng của Scotch lộ ra vẻ mặt âm trầm nhìn bả vai cương lên của Bourbon: “Tôi sẽ không giết anh ấy, chỉ cần anh chết.”

-- "Bourbon, tự sát đi, tôi liền buông tha cho Scotch."

Giọng nói của cô như một lưỡi dao lạnh lùng, mang theo sát khí nồng đậm.

Bourbon không hề do dự, hắn di chuyển họng súng ra xa mình. Scotch không chút do dự, ôm lấy eo Kawai Rino muốn nhảy ra sau sân thượng.

Scotch muốn ôm Kawaori Rino cùng chết.

Nhưng cuối cùng cả Bourbon lẫn Scotch ai cũng không thành công

"Đoàng --"

"Đoàng --"

Hai tiếng súng vang lên cùng lúc.

Hai người ngã xuống.

Scotch và Kawaori Rino.

Máu của hai người cùng nhau chảy trên nền sân thượng xám xịt, hoà vào cùng nhau.

Một bên là máu của kẻ ác, một bên là máu của chính nghĩa.

Tất cả đều là màu đỏ.

Viên đạn rượu Bourbon xuyên qua đầu Kawaori Rino. Khi tỉnh dậy lần nữa, Kawaori Rino đang ở lần tái sinh thứ tư. Điểm khởi đầu của mỗi lần tái sinh là ở văn phòng của tổ tài vụ.

Nhưng còn Scotch thì sao?

Kawaori Rino giật mình hoảng hốt bởi tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.

Bởi vì lần thứ ba là lần duy nhất trong bốn lần tái sinh, cô và Scotlch cùng chết.

Hơn nữa cô vẫn bị Bourbon bắn chết ngay tại chỗ.

Cái chết xảy ra quá nhanh.

Cô không hề phản ứng cho đến bây giờ.

Không đúng.

Trong lần tái sinh thứ ba, rõ ràng cô đã không bắn một viên đạn nào! Không có! Cô không có!

Một viên đạn là Bourbon bắn về phía đầu cô.

Viên đạn còn lại xuyên qua ngực Scotch!

Lúc đó cô đang để súng ở đầu của Scotch, sao có thể bắn vào ngực anh được chứ ?!

Ngày hôm đó...... Ở nơi đó.

Còn có một người khác! Một người khác muốn mạng sống của Scotch!

Là bởi vì tồn tại người thứ tư ở đó, bắn vào ngực Scotch, cho nên Bourbon mới nổ súng với cô!

Là ai!

Đó là ai!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro