Matsuda Jinpei.
Là bạn học của Bourbon và Scotch ở Học Viện Cảnh Sát.
Kawaori Rino đã từng thấy ảnh chụp trên bia mộ của anh ta, nhưng đó là lúc tổ chức sắp bị tiêu diệt vào bốn năm sau.
Hiện tại, vị này là tinh anh của Đội Xử lý chất nổ, thuộc Lực lượng cơ động, Phòng An ninh, Sở Cảnh sát.
Lại vừa điều chuyển tới Nhóm Điều tra tội phạm, Tổ Điều tra số 1, Phòng Hình sự, Sở Cảnh sát Tokyo.
Trước đây.
Nguyên nhân là vì Scotch, Kawaori Rino cũng điều tra một phen về vị cảnh sát Matsuda này.
Nhưng mà tư liệu của cảnh sát đều được bảo mật, rất nhiều bí mật được cảnh sát bảo mật kỹ càng, cho nên cuối cùng cũng không tra được cái gì, cũng chỉ nhìn được mỗi cái ảnh, tất cả ấn tượng cũng chỉ gói gọn trong bức ảnh đấy.
Nhưng là ảnh chụp đấy là vật vô tri.
Mà người, là sinh mệnh đang sống.
Ảnh chụp là vật.
Khi thấy người này sống sờ sờ đứng trước mặt mình. Mỗi một biểu cảm của anh ta đều sống động rõ ràng, biến đổi không ngừng.
Nhưng Kawaori Rino thật sự nghĩ không ra đã gặp qua người này ở đâu, chỉ cảm thấy là chuyện đã từ rất lâu nhưng lại cũng không lâu như vậy.
Dù sao mặc kệ thế nào, cô đều không muốn tiếp xúc nhiều.
Nhưng rõ ràng vị cảnh sát Matsuda này đang đến tìm họ, và ngay khi đến hiện trường, anh ta đã đi thẳng đến Scotch.
Cũng đúng thôi.
Rốt cuộc Scotch là bạn của hắn.
Vẻ mặt của Scotch không có biến hoá gì, hoàn toàn bày ra một bộ không quen biết Matsuda Jinpei, từ trong túi lấy ra danh thiếp của mình.
Matsuda mặc đồ của Sở cảnh sát Tokyo, khóe miệng ngậm thuốc lá hơi run rẩy, hai mắt trên dưới đánh giá Scotch một chút.
Khoé mắt dư quang bị kính râm không biết cố ý hay vô ý mà xẹt qua nhìn cô gái tóc đỏ đứng ở phía sau Scotch.
Cô gái kia cũng đang nhìn hắn, thời điểm hai người bốn mắt nhìn nhau cái gì cũng đều không nói.
Matsuda Jinpei tiếp nhận danh thiếp, rất có hứng thú mà nhìn tên ở phía trên, ra vẻ đoan trang: "Fushimi Hiro? Thật là một cái tên khiến người khác nhớ kỹ."
"Cảm ơn đã khích lệ, ngài cảnh sát." Scotch mỉm cười, kể lại ngắn gọn cho anh ta nghe mọi chuyện.
Kawaori Rino đứng ở bên cạnh, tay vừa rồi đánh người còn có chút đau, loại cảm giác này một lát chưa thể biến mất, thân thể của cô vốn đã thành thói quen.
Bản thân vụ việc cũng không quá nghiêm trọng cho nên không có nhiều cảnh sát đến.
Kawaori Rino ôm cánh tay nhìn hai người Scotch và Matsuda Jinpei, anh một câu tôi một câu, bắt đầu tiến vào diễn xuất như ảnh đế.
Lúc Bourbon và Scotch ở cạnh nhau cũng là cái kiểu này.
Nó rất hay, diễn xuất thực sự giống nhau.
Kawaori Rino vốn tưởng rằng chỉ cần đơn giản hỏi cung Scotch, sau đó ghi chép đơn giản sẽ kết thúc, không nghĩ tới vị cảnh sát tóc xoăn kia hướng về phía Kawaori Rino cười hỏi: "Vị này chính là nữ thám tử ở chỗ anh sao? Thật là lợi hại, có thể tay không đem một người đàn ông khoẻ mạnh đánh tới thiếu chút nữa nhập viện. Này đã vượt qua phạm trù 'hành động chính đáng' nhỉ?"
Anh ta ngậm đầu thuốc lá, đôi tay lục ở trong túi, nghiêng đầu bộ dáng càng thêm quen mắt.
Từ nhỏ cô rất có thiên phú vận động, từ tiềm thức cùng người khác đánh nhau giành giật mà lớn lên.
Tuy rằng sẽ quên diện mạo, thanh âm, tên họ của bất kỳ kẻ nào.
Nhưng tuyệt đối sẽ không quên những bước di chuyển và hành động tiền thức của đối thủ.
Chuyện đem rải ba trăm triệu từ tháng trước sắp tiêu tán trong ký ức của Kawaori Rino.
Kia vốn dĩ chỉ là cùng Rum giận dỗi làm trò đùa dai như trẻ con mà thôi.
Nhưng lần trước Vermouth nhắc tới, khiến Kawaori Rino đã trải qua sống lại nhiều lần thoáng nhớ tới một chút.
Lúc ấy.
Cô đứng ở trên tháp Tokyo làm loạn, khiến cho giao thông xung quanh bị tắc nghẽn, mọi người dẫm đạp lên nhau.
Cảnh sát ra mặt không chỉ muốn dẹp loạn bảo vệ an toàn cho người dân mà còn muốn truy bắt thủ phạm nên điều động đội điều tra nữa.
Nhóm cảnh sát khác đều đang bận sơ tán người dân, có một tên cảnh sát khác thiếu một chút nữa liền bắt được cô.
Chính là Matsuda Jinpei.
Kawaori Rino cảm thấy...... Học viên ở Học Viện Cảnh Sát kia nhất định là khắc tinh của cô, gặp nhau đều là đối nghịch.
Sống lại lần thứ năm đều là vì Scotch, có bốn lần đều là bị Bourbon giết chết...... Hiện tại, lại bị Matsuda Jinpei vừa được điều chuyển tới tổ điều tra số 1 đưa tới Sở Cảnh sát Tokyo.
Thật là......
Giống như bị vận mệnh sắp đặt trêu đùa.
Kawaori Rino đang ngồi trong phòng tiếp khách của Sở Cảnh sát Tokyo. Trước mặt cô là một nữ cảnh sát tóc ngắn.
"Đây, uống chút nước đi.” Sato Miwako bưng một tách trà nóng đưa cho Kawaori Rino. "Kawaori-san, cô không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi. Vô cùng cảm ơn cô đồng ý bỏ ra một chút thời gian tới phối hợp điều tra với chúng tôi, rất nhanh là có thể rời đi."
Toàn bộ sự việc cũng rất đơn giản.
Kẻ bị Kawaori Rino đánh đến mức không đứng dậy được đang bị giam trong phòng thẩm vấn, vợ con gã đã lên tiếng.
Chính người chồng đã bạo hành vợ mình và cô Kawaori, người được cho là nữ thám tử, vừa chứng kiến sự bất công trên đường.
Mặc dù... phương pháp này có hơi nặng tay một chút.
Nhưng là bông hoa chính nghĩa của Sở Cảnh sát Tokyo, Sato Miwako rất hiểu và khen ngợi cách cư xử của Kawaori Rino, đồng thời thái độ của cô với Kawaori Rino cũng rất thân thiện.
Mà bên cạnh có một người đàn ông trung niên ngồi xổm ở góc tường đang ôm đầu kêu to "Ai u ai u".
Sato Miwako cầm cuốn sổ nhỏ trong tay, hướng tới người đàn ông kia đập vài cái: "Nếu biết sẽ bị đưa tới nơi này, vì cái gì còn muốn đi trộm đồ vật ở cửa hàng!"
"Đồng chí cảnh sát ơi, tôi thật sự là vi phạm lần đầu mà, xin tha cho tôi đi."
"Dong dài! Không được ồn ào!" Sato Miwako quát, sau đó quay đầu cười tủm tỉm mà nhìn Kawaori Rino. "Cô nghỉ ngơi một chút đi, chờ anh chàng trợ lý cùng cảnh sát Matsuda làm xong ghi chép, hai người liền có thể rời đi. Vất vả, giữ gìn thành phố này hoà bình cũng có một phần công lao của hai người."
Một người là nữ cảnh sát, thế nhưng cùng một người là xã hội đen cười nói -- duy trì thành phố này hoà bình cũng có một phần công lao.
Liền...... Quái quái.
Kawaori Rino có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
Scotch và Matsuda Jinpei khai báo ghi chép?
Thôi cho xin đi.
Có mà là trao đổi tình báo ấy.
Từ hai năm trước, sau khi Hagiwara hy sinh vì nhiệm vụ. Hai người họ cũng biến mất không thấy tin tức, nghe nói Morofushi Hiromitsu còn từ chức không làm cảnh sát...... Furuya Rei càng là không thấy bóng dáng tung tích, đến cả lớp trưởng Date cũng không tìm thấy bọn họ.
Đã từng.
Năm người bọn họ ở Học Viện Cảnh Sát là nhóm bạn thân nhất, bỗng nhiên không còn ba người.
Hôm nay gặp lại, Matsuda Jinpei đang ngồi ở chiếc bàn vuông gần cửa, đầu ngón tay điểm mặt bàn rất có hứng thú: "Fushimi Hiro, thật là cái tên hay nha. Anh Fushimi."
Morofushi Hiromitsu cười cười: "Cảm ơn cảnh sát Matsuda khích lệ, Fushimi tự ý tứ là, ánh sáng và bụi bặm, mặt trời và mặt trăng."
"Này, không tệ đâu. Một kẻ chỉ biết gỡ đá cục như tôi thì không hiểu được đâu." Matsuda Jinpei rút ngón tay lại và hiểu ý Morofushi Hiromitsu.
Chắc là bị phái đi chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đi.
Đổi đi tên của mình, đổi cả thân phận của mình, đến cả anh trai ở Nagano cũng phải nói dối.
Ký ức quá khứ chảy trong máu của Morofushi Hiromitsu.
Tuy nhiên, mọi lời nói đều bị chặn lại bởi những người khác đang đi ngang qua cửa.
Morofushi Hiromitsu vốn phải đứng trong đồn cảnh sát này, trên con đường truy bắt tội phạm và thẩm vấn các vụ án, nhưng giờ đây anh lại tồn tại trong khoảng cách giữa đen và trắng.
Cái tên này cư nhiên còn học hút thuốc.
Cảnh sát Morofushi có chút buồn cười.
Nhìn dáng vẻ, đúng là biến thành một người đàn ông 'thành thục'.
"Trước kia tôi học ở Học Viện Cảnh Sát, huấn luyện viên chuyên môn dong dài của tôi đã từng nói qua. Án mạng hiện trường cần dựng lên dây báo ngăn cách, mục đích là vì nói cho người dân biết, dừng bước ở đây, không thể đi đến......" Matsuda Jinpei bỏ đầu thuốc lá trong tay xuống, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Những lời ý tứ này, cũng là nói cho Morofushi Hiromitsu .
Không cần phải nói cho anh, anh cũng sẽ không hỏi đến Morofushi Hiromitsu, để Morofushi Hiromitsu yên tâm.
Morofushi Hiromitsu nghe vậy liền hiểu, sắc mặt bất động, ra vẻ áy náy thân thể hơi khom: "Anh là cảm thấy chúng tôi giáo dục người đàn ông bạo lực kia có chút quá tay sao? Thật sự rất xin lỗi, về sau chúng tôi sẽ chú ý."
Người thông minh nói chuyện.
Mỗi một chữ đều là ám chỉ.
Đặc biệt là khi bọn họ đã từng thân mật khăng khít như vậy, ở Học Viện Cảnh Sát là bạn bè sớm tối bên nhau.
Đối thoại của bọn họ.
Không phải nói cho đối phương nghe, mà là nói cho kẻ theo dõi đang không ở trong Sở cảnh sát Tokyo này, cùng với các đồng nghiệp ở bên ngoài hành lang.
Matsuda Jinpei vươn một ngón tay, lắc lư qua lại: "Không, không, tôi là muốn ủy thác vị trợ lí của 'Văn phòng thám tử Utoko', hỗ trợ điều tra một việc. Anh cũng biết đấy, nghề nghiệp cảnh sát này, người có năng lực càng ngày càng ít, hoặc là là chịu không nổi loại công việc không ổn định và không an toàn này sớm đều từ chức, hoặc là chính bởi vì quá thích làm màu mà sớm đi gặp thượng đế......"
Morofushi Hiromitsu nghĩ tới người bạn đã hy sinh kia, không nói gì.
"...... Cho nên nhân lực không đủ, đối với Sở Cảnh sát Tokyo mà nói là quan trọng như một ngày ba bữa vậy."
"Tôi đã hiểu, vậy anh muốn văn phòng chúng tôi hỗ trợ điều tra chuyện gì vậy?"
Matsuda Jinpei từ trong quyển sổ ghi chép trước mặt, rút ra một chồng ảnh chụp, giống như dân cờ bạc ở trên bàn sòng bài, đem ảnh chụp đẩy tới.
"Một tháng rưỡi trước, tháp Tokyo đã xảy ra một sự kiện gây bạo loạn, anh có biết không?"
Morofushi Hiromitsu gật đầu: "Biết, có nhìn thấy tin tức trên báo cùng với đài đưa tin."
"【 Sự kiện thả tiền ba trăm triệu yên 】, tôi đã từng giao thủ với kẻ hiềm nghi kia, có vẻ...... Là vì thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, nhanh nhẹn nữ tính." Matsuda Jinpei mỗi nói một chữ, mí mắt đi theo động đậy một chút.
Hắn nhìn Morofushi Hiromitsu nhìn thấy chồng ảnh chụp kia, lộ ra biểu cảm ngưng trọng.
Bingo.
Chính là cô gái kia tóc đỏ kia, đi theo phía sau Morofushi Hiromitsu.
Ngày đó là khi thành phố này vừa mới nghênh đón buổi tối đầu tiên của mùa xuân.
Thời tiết mát mẻ dễ chịu, mọi người ra đường cũng vô cùng đông đúc.
Kawaori Rino mặc một thân quần áo đen, mũ lưỡi chai che đậy một đầu tóc đỏ, trên tai còn đeo tai nghe nghe một bài hát.
Bên trong truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, cô theo tiết tấu, nắm lấy tiền đem thả bay từ sân thượng xuống dưới.
Di động bên cạnh bị Vermouth với Rum gọi đến cháy máy.
Ngày hôm đó.
Matsuda Jinpei một mình một người chạy lên trên tháp Tokyo, chuẩn tập kích kẻ gây loạn kia đem về xử lí.
Lúc anh lên được đến nơi cao nhất của tháp.
Matsuda Jinpei nhìn thấy một bóng người như ma từ phía sau.
Cô ngâm nga theo điệu nhạc, thoạt nhìn cực kỳ điên cuồng mà lại bừa bãi.
Giọng nói nghe có vẻ rất trẻ, là con gái.
Giống như một kẻ gây rối xấu xa bẩm sinh, người sử dụng những hành vi độc đáo nhất để khiến mọi người bị thu hút bởi cô ấy.
Đám người đó là vì tiền nên mới tụ tập ở tháp Tokyo, đem cô xem như "Thượng Đế", ở dưới vươn cánh tay như là chờ đợi ân huệ cướp lấy tiền mà cô thả xuống.
Tại thời điểm này.
Cô liệu có cảm thấy bản thân giống như thần linh cứu rỗi thế giới, mà những người ở dưới đều trở thành tín đồ của mình không?
Kẻ hại chết Hagiwara nhìn người dân sợ hãi vì quả bom hắn chôn mà chạy trốn; cảnh sát sợ hãi hắn mà không thể không giao ra tiền.
Vào lúc ấy, liệu hắn có cảm thấy mình cũng tựa như Chúa cứu thế hay không?
Matsuda Jinpei vòng ra phía sau, chuẩn bị khuất phục tên này bằng một đòn siết cổ và ném qua vai.
Nhưng như thể có mắt sau gáy, cô ấy quay sang phải và khéo léo tránh đòn tấn công của Matsuda Jinpei.
-- "Quá đê tiện, thế mà lại muốn đánh lén."
Cô nói.
Đứng ngược với ánh trăng, Matsuda Jinpei thấy không rõ mặt của cô.
Nhưng là, anh biết người này thân thủ rất linh hoạt.
Giống như một hồn ma không có bóng, nó né tránh nhẹ nhàng các đòn tấn công của anh. Hai người giống như những cái bóng dưới ánh trăng, kéo ra một cơn lốc xoáy rối rắm như những sợi bông trong cơn gió đông còn se lạnh.
Chiến đấu một lúc lâu, hai người ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Nắm đấm vung lên của Matsuda Jinpei đã bị cô ấy né tránh. Khi hai người họ đan xen vào nhau, anh nhìn thấy một đôi đồng tử sẫm màu đang nở nụ cười trêu chọc và một chút mái tóc đỏ hơi lộ ra do vận động kịch liệt. Đôi mắt cô sáng rực tựa như chim ưng săn mồi.
Cô đứng ở trong màn sương mù dày đặc, duỗi chân đá văng bao tải đựng đầy tiền.
Tiền rơi ra như mưa trút xuống.
Xung quanh tháp vang lên những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Cô duỗi thẳng cánh tay sang ngang, giống như thần linh được các tín đồ ủng hộ, khẩu trang che khuất đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong đầy kiêu ngạo.
Cô nói câu cửa miệng mà Vermouth hay nói.
-- "I am God."
Sau đó.
Cô gái tự xưng "Tôi là thần" liền nhảy xuống, từ tầng thượng tháp Tokyo hoàn toàn biến mất.
Sau đó cũng không tìm thấy, giống như là bốc hơi khỏi thế giới này. Một chút tung tích đều không tìm thấy.
Cảm giác thế lực sau lưng rất quen thuộc.
Bởi vì chuyện này.
Matsuda Jinpei dứt khoát kiên quyết trình lên giấy xin phép điều chuyển công tác. Từ bên Lực lượng cơ động sang Phòng hình sự của Sở cảnh sát Tokyo.
Morofushi Hiromitsu trầm mắt: "Thật xin lỗi, chuyện này đã xảy ra khá lâu, để điều tra được cũng không dễ dàng, hơn nữa hành động đó vẫn chưa gây thương tổn gì cho người khác. Nên giao cho Sở Cảnh sát Tokyo tự mình điều tra thì sẽ càng tốt hơn."
Những lời này ám chỉ chính là.
Không cần điều tra người này.
Matsuda Jinpei khẽ cười một tiếng: "Như vậy sao, được rồi. Chuyện phát sinh hôm nay chúng tôi đã ghi chép lại trong hồ sơ, liền không chiếm dụng thời gian của hai người nữa, hiện tại hai người có thể đi được rồi."
Hai người đồng thời đứng lên, đứng đối diện nhau hơi cúi đầu đáp lễ, một trước một sau đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Từ sau khi Hagiwara hy sinh vì nhiệm vụ, cái tên Matsuda này rõ ràng đã ổn trọng hơn rất nhiều.
Anh đứng dựa ở cửa sổ ngoài hành lang, ánh nắng bên ngoài chiếu lên bộ đồ vest của anh trông như một cảnh trên phim.
Bộ đồng phục này có cảm giác như sẵn sàng tham dự đám tang bất cứ lúc nào.
Hôm nay gặp lại được bạn cũ, tâm trạng Matsuda tốt hơn rất nhiều: "Rõ ràng đều ở cùng trên một lãnh thổ quốc gia, vì sao tôi lại cảm thấy chất lượng không khí Sở Cảnh sát Tokyo càng ngày càng kém nhỉ?"
"Có lẽ là bởi vì...... Nơi này sẽ gặp được rất nhiều loại người đi."
Matsuda Jinpei đối với sự giải thích của 'Fushimi Hiro', tỏ vẻ phi thường tán đồng: "Nói cũng đúng. Pháp luật không thể chỉ biểu đạt ở trên văn bản, công bằng cùng chính nghĩa cần thiết phải được áp dụng trên tội phạm mới có ý nghĩa. Trước đây tôi ở Đội xử lý chất nổ chỉ có thể tiếp xúc với mấy quả bom lạnh lẽo nên là cảm thấy đối mặt với người sống sờ sờ, tội phạm sống sờ sờ trước mắt mới cảm thấy có thêm tính khiêu chiến."
Hai người nhìn nhau cười, bắt tay nhau rồi rời đi.
Matsuda Jinpei đi vào bên trong Sở Cảnh sát Tokyo, vì bảo vệ 'pháp luật' trong lòng của mình mà đi; mà Morofushi Hiromitsu đi tới phòng khách của Sở cảnh sát, đi tìm cô gái 'bị Chúa bỏ rơi' kia, bản thân chìm sâu trong địa ngục đen tối.
Lúc Scotch tới tìm Kawaori Rino, còn tưởng rằng cô sẽ không kiên nhẫn ngồi cáu giận ở phòng khách.
Không nghĩ tới khi đẩy cửa mà vào, hắn nhìn thấy Kawaori Rino đang phát ngốc nhìn một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm trong góc phòng.
Mãi đến khi Scotch đứng ở bên cạnh cô, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Kawaori Rino nói "Có thể đi rồi", cô mới thoáng hoàn hồn.
"À." Kawaori Rino thu hồi tầm mắt, lúc đứng dậy tay chân đều lạnh toát.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Kawaori Rino xoa nhẹ mặt một chút, nhìn vào mắt Scotch. "Mọi chuyện đều xử lý xong rồi chứ?"
"Ừ, chỉ đơn giản là ghi chép lại sự việc thôi, không sao cả." Khi Scotch đi ra cửa, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi xổm ở góc tường, mới vừa rồi nghe vài vị cảnh sát nói người đàn ông này bị bắt vì tội ăn trộm.
Những vụ trộm cắp vặt này giống như chất độc kích thích đến tận xương tủy.
Một khi điều đó xảy ra một lần, bạn sẽ nếm được vị ngọt và bắt đầu phạm tội không ngừng.
Cho nên loại tội phạm như thế này chỉ có ngày càng nhiều lên mà sẽ không bao giờ ít đi.
Giống như là câu Bourbon thường xuyên nói.
-- Vĩnh viễn không cần nghĩ cách đi thay đổi một người.
Tác dụng của pháp luật, vĩnh viễn đều không phải để thay đổi một ai đó mà là sự trừng phạt.
Ngoài cửa có hai mẹ con đang ngồi chờ, chính là người bị hại trong chuyện bạo lực gia đình hôm nay.
Kawaori Rino đứng ở trước mặt bọn họ dừng chân thật lâu.
Hai mẹ con kia đứng dậy, muốn nói lời cảm ơn với Kawaori Rino.
Nhưng là Kawaori Rino đều không nói gì cả, xoay người hướng về phía cửa mà đi.
Bước chân đi rất nhanh.
Lúc Scotch chạy nhanh đuổi kịp thấy được biểu cảm ngưng trọng trước giờ chưa từng có trên mặt Kawaori Rino.
Loại thái độ này khiến người ta gần như quên mất.
Cô năm nay cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi, vẫn là thiếu nữ vừa mới trưởng thành.
"Đứa bé kia thật đáng thương, có một người cha ưa bạo lực cùng người mẹ mềm yếu không biết phản kháng." Kawaori Rino đứng ở cửa Sở Cảnh sát, nhìn cảnh huy hoa anh đào được gắn trên tường, lầm bẩm tự hỏi: "Bông hoa anh đào này thực sự có thể bảo vệ người dân của nó sao?"
Scotch trầm mặc.
Orianko, tính cách thích dùng vũ lực giải quyết mọi chuyện, lại cực kỳ hận bạo lực.
Cô nhận lấy tất cả mọi thứ, đối với người khác là điên cuồng, nhưng thật ra đều là vì bảo vệ chính mình.
Scotch cảm thấy cô giống như đang chờ mong cái gì đó.
Chờ mong hoa anh đào rơi vào bóng tối.
Chó điên đến từ địa ngục.
Luôn nâng cao trạng thái phòng ngự đối với bất kỳ kẻ nào, luôn không có cảm giác tín nhiệm với bất kỳ ai.
Vậy mà không hiểu sao lại tin tưởng hắn.
Hắn đứng cạnh mấy ngọn cỏ dại mọc bên đường, ánh sáng trên người hắn giống như cầu vồng.
"Kawai, cô hôm nay thật sự rất ngầu. Ở trước đứa bé bảo vệ mẹ của em ấy."
"Cũng không phải chỉ có đeo hoa anh đào mới có thể bảo hộ người khác."
" Trước cửa 'Văn phòng thám tử Utoko' dùng hoa anh đào để trang trí thì sao?"
"A?" Kawaori Utoko?
'Văn phòng thám tử Utoko' dường như thật sự đã trở thành một thân phận khác của cô, lúc đầu cô còn khịt mũi coi thường, đến bây giờ là im lặng tiếp nhận, cho phép Scotch giúp mình làm một cái giấy phép chứng minh thân phận nữ thám tử này.
Nhìn dáng vẻ.
Nếu về sau thoát ly khỏi tổ chức, đúng thật là nên có một thân phận trong sạch.
Nhìn lại chuyện này.
Kawaori Rino không có giống như mấy kiếp trước nữa, không ở trước mặt Rum ngáng chân Bourbon.
Lấy điều kiện sẽ không tiêu sài hoang phí tiền bạc của tổ tài vụ, Kawaori Rino nói với Vermouth ý tưởng muốn mở một văn phòng thám tử, bị Vermouth nói lại một câu "Đầu óc của cô có bị gì không vậy, cô mà còn đòi mở cái văn phòng thám tử".
Con nhóc này biết thám tử là cái nghề gì sao?
Sẽ không trực tiếp đánh nhau cùng cảnh sát luôn đấy chứ?
Đối với chuyện này, Boss cũng không tỏ thái độ gì nhiều.
Dù sao ông ấy cũng không cảm thấy Orianko có thể trở thành loại thám tử gì, coi như là con nít chơi đồ hàng bán rượu đi, có khi không quá hai ngày Orianko khẳng định liền sẽ cảm thấy nhàm chán mà từ bỏ.
"Hơn nữa tâm trạng Orianko gần đây không tốt, so với ngày trước càng dễ cáu giận, không chịu nghe ai. Không biết có phải bởi vì từ nhỏ đã ở trong tổ chức không tiếp xúc nhiều với người ngoài. Nói như vậy, sau này có thể cho con bé ít tiếp nhận nhiệm vụ đi, cũng ít hợp tác với các thành viên đi. Cho nó tiếp xúc với người bên ngoài một chút, có lẽ sẽ có lợi với tinh thần của con bé." Boss đã ra chỉ thị như vậy với Vermouth.
Lúc biết được chuyện này, Kawaori Rino cũng không có vui mừng nhiều.
Cô ở trước mặt Vermouth la to: "Boss cũng quá coi thường tôi đi! Tâm trí ai không thành thục! Này không phải là nói tôi ngu ngốc sao! Quá đáng quá đáng quá đáng! Thật quá đáng!!"
Vermouth cũng lười đôi co với cô, ý của Boss đại khái cũng chính là muốn cho Kawaori Rino ngừng nghỉ mấy ngày, lực chú ý chuyển dời đến chuyện khác, đỡ phải mỗi ngày ở tổ chức gây chuyện, tìm người đánh nhau.
Nếu ở bên ngoài tổ chức có thể mở một cái văn phòng thám tử cũng không tệ, để Orianko nếm thử mùi vị cuộc sống, về sau Orianko không muốn chơi liền đem văn phòng đưa cho chuyên gia tình báo như Bourbon tiếp nhận, lúc sau còn có thể lấy được tin tức từ phía cảnh sát.
Thật tốt.
Tổ chức có kế hoạch và ý tưởng riêng.
Chỉ là sợ con nhóc Orianko này không biết lúc nào chạm phải dây thần kinh gì đó.
Cho nên, Boss bảo Vermouth tìm vài người để ý cô.
"Chào cô, Orianko, tôi là Mizunashi Rena. Là Vermouth phái tôi tới, trở thành 'cố vấn thám tử' tạm thời của cô."
Nhìn cô gái dáng người cao gầy, tóc buộc gọn ra sau, mặc một bộ quần áo màu đen gọn gàng đứng trước mặt mình chào hỏi.
Kawaori Rino thiếu chút nữa từ trên ghế tổ tài vụ mà nhảy lên.
Kir?
Cô ấy không phải là bị phái đi làm việc ở đài truyền hình sao?
A!
Đúng rồi.
Hiện tại thời gian này, Hondo Ethan còn chưa có chết đâu!
Hondo Hidemi phái đi làm ở đài truyền hình là sau khi Hondo Ethan chết, hiện tại Hondo Hidemi vẫn chưa đạt được mật danh......
Hondo Hidemi, Hondo Ethan.
CIA phái đến nằm vùng ở trong tổ chức.
Kawaori Rino có chút khó chịu.
Bản thân cô là đang bị lực lượng hồng phương vây quanh sao?
Đây là còn chưa chính thức khai trương văn phòng thám tử đâu đấy, tỉ lệ chính-tà mất cân bằng nghiêm trọng vậy?!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro