Chương 3: Chó điên
Scotch liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái có màu tóc kiêu ngạo cùng kiểu tóc phản nghịch này là ai.
Cứ việc đối phương không có nói mật danh với hắn, chỉ nói tên.
Nhưng Scotch biết sự kiện một tháng trước "ném xuống 300 triệu Yên" ở tháp Tokyo chính là do cô làm.
Màn đêm buông xuống.
Một người mặc đồ màu đen tạo ra cả một cơn mưa tiền.
Mỗi lần ném là cả mười ngàn Yên, sau lại rải một loạt giấy photo.
Mỗi một tờ giấy photo trên đó đều có một câu cực kỳ trẻ con --【 Ăn sushi nhất định phải ăn tương ngọt......】
Chuyện này không chỉ có khiến cho mọi người khủng hoảng, còn khiến Sở Cảnh sát Tokyo điều động cảnh sát đến hiện trường. Rất nhiều người dân ở gần tháp Tokyo cùng nhặt tiền, giao thông tắc nghẽn suốt hơn 6 giờ đồng hồ.
Ngay từ đầu Sở Cảnh sát Tokyo còn tưởng rằng có phải hay không một đại gia nào đấy cãi nhau với người nhà, nhưng sau đó có vài cảnh sát đi ăn khuy bị thương, Sở Cảnh sát Tokyo mới nghĩ việc này khả năng không phải trò đùa dai.
Bourbon vô cùng chú ý chuyện này, âm thầm điều tra phát hiện là do thành viên Orianko của tổ chức làm.
-- "Orianko này được tổ hành động của tổ chức gọi là 'chó điên ác ma', cô là khứu giác của tổ chức, có thể phát hiện được mùi phản đồ trong tổ chức."
Đây là đánh giá của Bourbon về Orianko.
Scotch nhìn cô gái tóc đỏ trước mắt, phần đuôi tóc dài phía bên phải bị cô mơn trớn để ra phía sau tai, lộ ra bên tai đeo ba chiếc khuyên.
Mỗi một cái lỗ tai, đều cùng đeo khuyên đính kim cương giống màu tóc của cô.
Bừa bãi sáng ngời, tựa như một đoá hồng nhiễm đen.
Một kẻ chuyên môn thay tổ chức bắt giết phản đồ - "Chó điên".
Một cảnh sát nằm vùng tiến vào tổ chức.
Hai người cùng nhìn thẳng đối diện nhau, Kawaori Rino tâm trạng cực kỳ tốt, trên mặt cũng tươi cười xán lạn.
Scotch, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Ánh mắt Kawaori Rino nhìn hắn du đãng như gió đạm bạc, nhớ tới lần thứ tư luân hồi.
Cô dùng hết tài ăn nói cả đời, hướng Scotch giải thích bản thân đã trải qua ba lần luân hồi.
Nhưng Scotch không chỉ không tin, ngược lại càng thêm cảnh giác với cô, dùng cặp mắt mèo nho nhã anh khí nhìn Kawaori Rino quơ chân múa tay giải thích, cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: "Orianko, cô kể chuyện rất thú vị. Là thể loại sách phim viễn tưởng sao? Cô là đang tính toán việc trở thành diễn viên sao?"
Cô không có bịa chuyện.
Cô thật sự đã sống lại nhiều như thế!
Mọi lời nói của Kawaori Rino đều nghẹn lại ở họng, bị Scotch dùng ánh mắt nghi hoặc, đến lần thứ năm này cô lựa chọn không nói.
Hắn sẽ không tin.
Lần thứ năm.
Bốn lần trước, cô nghĩ ra đủ loại biện pháp chạy thoát, cuối cùng vận mệnh vẫn là bị cảnh sát giết chết.
Đây là lần duy nhất.
Kawaori Rino tính toán thử cứu mạng Scotch.
Có thể thành công sao?
Cô không biết.
Nhưng lần thứ năm sống lại này, Kawaori Rino bất đồng với phần điên cuồng kia, đáy lòng có nhiều lên một tia an ủi cùng thoải mái.
Scotch còn chưa có chết.
Còn sống.
Cô cũng không biết bản thân vì cái gì mà vui vẻ, lúc tâm trạng tốt cô rất thích cười.
Chó điên nhỏ lúc này tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa mình và Scotch.
Trên người Scotch vẫn là hương vị ánh nến nhẹ nhàng dễ chịu như cũ, lưu trong đôi mắt màu lam là ảnh ngược của Kawaori Rino thoải mái tươi cười đẹp đẽ.
"Scotch, tôi là người rất thích tìm đến phiền phức, nhiệm vụ tuần sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
Scotch trầm trầm mắt, cặp mắt như trong suốt: "Được, Kawaori-san."
Đây là lần thứ năm luân hồi.
Hắn đã nói một câu với Kawaori Rino.
Kawaori Rino thật cao hứng.
Kawaori-san, kawaii-san.
Bốn làm tròn thành năm, hắn là đang khen cô đáng yêu!
Scotch mang đi một đống vật tư, đến chỗ hắn và Bourbon hẹn nhau từ trước, Bourbon nhìn đến mấy thùng vật tư cũng có chút câm nín.
"Không phải cậu là cùng thành viên nữ Campari gì đó làm nhiệm vụ sao? Như thế nào lại thành Orianko rồi?" Bourbon hỏi.
Scotch gõ gõ trên mấy thùng gỗ, thanh âm lắng đọng mà lại khí khái: "Không biết, khả năng kế hoạch thay đổi đi."
"Sợ là không ổn." Bourbon đưa tay vào túi, một tay khác bấm điện thoại.
Scotch thấy hắn giống như đang gửi tin nhắn cho ai đó, ánh mắt hơi trầm xuống: "Cậu đang làm cái gì đấy?"
"Tớ gửi tin nhắn cho Vermouth, nhiệm vụ tuần sau tớ đi cùng cậu."
"Không được." Scotch cự tuyệt không hề nghĩ ngợi. "Hôm nay Orianko làm tớ cảm thấy rất kỳ lạ, giống như là cô ấy điều tra tớ rất lâu rồi."
"Thế thì tớ lại càng phải đi. Orianko tự mình yêu cầu đi làm nhiệm vụ với cậu, nói không chừng chính là tổ chức cố ý để cô ta tới giám sát cậu." Bourbon đem tin nhắn đã gửi đi thành công cho Scotch xem. "Con đường xâm nhập tổ chức của chúng ta khác nhau, cậu là thành viên trong tổ hành động, mà tớ là ở tổ tình báo. Chúng ta ở tổ chức không hề liên hệ đến nhau, chỉ là trùng hợp trở thành cộng sự hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc. Nếu Orianko phát hiện cái gì, tớ sẽ ra mặt đem cô ta xử lý không để ảnh hưởng đến cậu."
"......" Scotch không nói gì.
Scotch, Bourbon.
Đều là cùng nhau học ở Học Viện Cảnh Sát, từ nhỏ lớn lên bên nhau.
Furuya Rei được Cơ quan Cảnh sát Quốc gia Nhật Bản NPA nhìn trúng, sau khi tốt nghiệp được đưa đi huấn luyện nằm vùng, vô thanh vô ảnh biến mất.
Mà Scotch là vô tình gia nhập tổ chức.
Hắn sau khi tốt nghiệp, các phương diện năng lực chuyên nghiệp đều rất ưu tú, được Sở Cảnh sát Tokyo PBS nhìn trúng, bỏ đi tên thật Morofushi Hiromitsu, lấy thân phận mới là Fushimi Hiro đi Mỹ học tập kỹ năng tình báo, lại đụng phải Gin đang tìm kiếm nhân tài cho tổ chức.
Lúc Gin đưa hắn gia nhập tổ chức, Scotch mới biết được Bourbon sau khi tốt nghiệp làm cái gì.
Orianko sao?
Scotch hạ mắt xuống nhẹ nhàng ôn nhu, lòng đầy tâm sự làm lông mi mang theo một chút nghiền ngẫm.
Quả thật là một người đặc biệt.
Sau khi Scotch rời đi, chuyện đầu tiên Kawaori Rino làm là chờ Campari vốn là người cùng Scotch thực hiện nhiệm vụ.
Không thể không nói.
Tổ tài vụ đích thực là một nơi giống như một miếng bánh ngọt vậy.
Copper Dog làm tổ trưởng tổ tài vụ quản lý tiền tài của tổ chức liền trở thành đối tượng được nhiều nữ thành viên lấy lòng, ưu ái.
Campari chính là đối tượng được Copper Dog vô cùng yêu thích.
Lúc Kawaori Rino đá cửa mà vào, Campari là đang ngồi trên người Copper Dog nói chuyện cười đùa.
Vermouth ngồi ở đối diện, một màn hương diễm trước mắt xem như không nhìn thấy.
"Bang --" một tiếng nổ vang.
Khung cửa ở phòng lung lay sắp rụng, rơi ra mấy cái đinh ốc.
Copper Dog bị doạ hồn như bay khỏi cơ thể, phẫn nộ trừng to mắt nhìn nữ nhân tóc đỏ từ cửa đi vào, vừa định mở miệng răn dạy nhưng lại nhớ đến chiếc răng mới trồng lại, dặn lòng mà đem câu "Ai cho cô vào đây?" biến thành: "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Kawaori Rino liếc liếc mắt nhìn nữ nhân đang dựa vào người Copper Dog bên kia. Bốn lần luân hồi trước đó, tần xuất Campari xuất hiện bên cạnh Copper Dog tương đối cao.
Diện mạo cũng khá là xinh đẹp, khi cười rộ lên trông ngọt ngào như đường mật.
Vermouth đầu ngón tay nghịch nghịch, liếc mắt nhìn Kawaori Rino đá cửa đi vào: "Cô bao giờ mới luyện được thói quen dùng tay để mở cửa đây?"
Tôi ngày mai liền đổi thành cửa sắt hợp kim! Copper Dog nghĩ thầm.
Kawaori Rino nhìn lướt qua hai nữ một nam trong phòng, nghĩ đến một phương pháp hợp tình hợp lý, đoạt lấy nhiệm vụ từ trong tay Campari đi.
Vì thế, cô liền lựa chọn ra tay.
"Cô chính là Campari?" Kawaori Rino đứng ở trước mặt ba người.
Campari bị gọi tên, ngước mắt nhìn thoáng qua cô gái tóc đỏ sắc mặt hung dữ, biết người này là ai, cũng nghe nói qua xưng hô "Chó điên ác ma".
Campari thân thiện mà hướng Orianko cười cười: "Đúng vậy."
"Nghe nói tôi bị điều đến tổ tài vụ là do cô đề nghị với Rum đúng không?"
Những lời này của Kawaori Rino khiến lòng Campari giống như uống phải cốc nước sôi, ánh mắt cầu cứu vô thức nhìn qua Vermouth.
Việc này đích thực là do Campari đề nghị với Rum.
Nhưng cô ta cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, vừa vặn Copper Dog nói nhân viên ở tổ tài vụ không đủ, không nghĩ tới Rum thế mà lại gật đầu đồng ý.
Vermouth liếc mắt một cái liền nhìn ra Kawaori Rino tới làm gì.
Người này muốn đem hết lửa giận bị chuyển tới tổ tài vụ một lần phát tiết hết ra.
Vermouth chỉ có thể giúp Campari nói: "Campari, cô đi trước đi, chuẩn bị nhiệm vụ tuần sau cho tốt."
Campari liên tục gật đầu, đứng dậy cầm lấy túi xách đi ra ngoài cửa nhưng lại bị Kawaori Rino ngăn lại.
"Tôi cho phép cô đi rồi sao?" Kawaori Rino cười nói, biểu tình nguy hiểm.
Campari rơi vào phạm vi đi săn của chó điên, yết hầu bị một bàn tay bóp cổ cực mạnh, một loại cảm giác hít thở không thông làm cô ta tê dại.
"Này! Orianko!" Vermouth lên tiếng ngăn lại.
Campari cũng không phải dựa vào sắc đẹp mà đạt được mật danh, cô ta chen chân muốn đá vào đầu gối Kawaori Rino, nhưng lại bị Kawaori Rino dùng chân dẫm vào xương ở mắt cá chân.
"Lạch cạch" một tiếng xương chân vỡ nát giòn giã vang lên truyền đến.
Campari đồng tử dại ra, thét chói tai: "A a a a --"
Không thể nhịn được nữa.
Vermouth móc súng từ người ra, hướng Kawaori Rino bắn ba viên đạn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Kawaori Rino linh hoạt ở không gian nhỏ hẹp mà tránh đạn, tay vẫn không buông lỏng cổ Campari.
Một viên đạn bắn thủng vạt áo xanh biển của Kawaori Rino, lưu lại một cái lỗ giống bị lửa đốt.
Cô rất thích bộ quần áo này!
Kawaori Rino chỉ vào lỗ đạn trên quần áo, giống một đứa trẻ hướng về phía Vermouth la to: "Cái bà già kia! Làm hỏng quần áo của tôi rồi! Đền đi!"
"......" Vermouth, mình thật sự rất muốn bắn chết con nhóc điên này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro