Chương 71: Món đồ chơi

Kawaori Rino biết.

Nếu mình hôm nay không đi cùng Bourbon một chuyến, tên này khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Nói không chừng liền thật sự trực tiếp nổ súng.

Nhưng không được.

"Những vật chứng dính máu của anh tôi đều đem đến đây hết rồi." Cô nói.

Cặp mắt Bourbon khẽ nhúc nhích, ở nơi tối tăm có một chút kinh hãi cùng mịt mờ: "Cô nói cái gì cơ?"

Kawaori Rino nhìn vào túi của mình, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, đồ vật trong túi liếc qua một cái cũng có thể nhìn được, xác thật lộ ra một góc túi nilon nhỏ.

Bệnh nghề nghiệp của cảnh sât chính là theo bản năng hoài nghi, hoài nghi Kawaori Rino có phải hay không lại muốn chơi chiêu gì đó.

Nhưng Bourbon lại nhìn thấy cô trực tiếp giơ tay mình lên, bộ dáng trong tay tôi không có thứ gì cả.

"Không thể nào? Tôi đã làm đến như thế này rồi, anh còn không dám lấy sao?" Kawaori Rino hừ nhẹ châm chọc, thành công khơi mào sự tức giận của Bourbon.

Trong tay hắn nắm súng hướng lên trên đầu Kawaori Rino: "Cô lấy ra."

Kawaori Rino hừ một tiếng, vươn tay phải ra, đem bao nilon trong túi lấy ra tới, làm lộ ra bên trong là một mảnh lá cây dính máu giơ lên trước mặt Bourbon.

"Có phải lúc hai người chạy trốn đã chạy theo hướng nam chỗ bồn hoa nhỏ? Nơi đó lá cây cọ vào người dẫn đến dính máu của anh, tôi đã rửa sạch toàn bộ rồi......" Kawaori Rino ở trong lòng lại bổ sung một câu, bảo Mizunashi Rena rửa sạch rồi.

Đôi khi có người giúp đỡ, thật sự sẽ làm được rất nhiều chuyện.

Trách không được thành viên chủ chốt có mật danh trong tổ chức đều đặc biệt muốn có được quyền quản lý.

Bởi vì vị trí của bản thân ở trong tổ chức chính là một mảnh đất tự do ở ngoài pháp luật, rất nhiều chuyện muốn mình tự tay làm lấy sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nếu giao cho người phía dưới thì không hẳn sẽ nguy hiểm.

Nhưng Kawaori Rino đối với cái quyền quản lý này thật sự hoàn toàn không cần thiết.

Bất quá nếu có thể nương theo chuyện này, đem Scotch phân đến dưới quyền của mình.

Chuyện sau đó có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Bourbon đứng ở phía sau cô không nói gì, Kawaori Rino cũng không nhìn được ánh mắt hắn, chỉ là cảm giác giống như có một tầm mắt lạnh căm căm từ sau xương cổ Kawaori Rino đến đồ vật trong tay.

Kawaori Rino tổng cảm thấy hắn hình như là đang hỏi chính mình, vì cái gì muốn giúp hắn.

Cô cũng giải thích: "Tôi cũng không phải vì giúp anh, tôi là vì anh ấy. Tôi cho rằng người bị thương là anh ấy, rốt cuộc anh ấy vẫn luôn thích làm loại chuyện vì người khác mà quên mình, nếu biết là anh thì tôi không thèm quản đâu......"

Những lời này Kawaori Rino tuyệt đối không có nói sai.

Nếu biết người bị thương là Bourbon, cô cũng lười cãi nhau với Gin, một hai phải đem chuyện này ôm vào người cho mệt ra.

Cái này đúng là tốt.

Không thể hiểu được cái nhiệm vụ của họ bỗng nhiên lại biến thành chuyện của cô.

"...... Tôi còn cùng 'vị kia' ước hẹn, trong vòng một tháng phải tìm ra hai kẻ đột nhập, nói cách khác, nếu không làm được thì tôi sẽ bị Gin toàn quyền xử lý. Ai u phiền muốn chết, tôi cùng tên khốn đó quả thực chính là thiên địch, hôm nay hắn tự dưng lại hỏi đêm qua tôi ở nơi nào, làm cái gì, liền biết hắn ta khẳng định muốn mượn cơ hội này kiếm chuyện với tôi. Nếu tôi mà rơi vào tay hắn kết cục nhất định sẽ rất thảm......"

Đây đều là lỗi của anh đấy! Bourbon !

Kawaori Rino ở trong lòng tức giận mắng, nhìn ảnh ngược của mình ngoài cửa sổ.

Bởi vì ánh sáng thật sự là quá mức mỏng manh, chỉ có thể đơn giản nhìn qua được bóng dáng của người ở trong phòng.

Bourbon đứng ở phía sau cô.

Tuy rằng thanh âm cùng họng súng vẫn luôn không có biến hóa gì, tóc vàng giống như là có cảm giác run nhè nhẹ mà đong đưa, rõ ràng là mất máu quá nhiều bắt đầu có trạng thái huyết áp thấp.

Kawaori Rino trong lòng vui mừng.

Cô có cơ hội!

Bourbon ý nghĩ cũng thực loạn.

Hắn cũng không thể xác định Orianko trong tay lấy thứ này, rốt cuộc có phải là vết máu của hắn hay không, càng không biết Orianko có lừa hắn hay không.

Kawaori Rino thả chậm hô hấp, vẫn luôn chờ cơ hội.

Cô biết chính mình nói những lời này không nhất định có thể thuyết phục được Bourbon nhưng là giờ này khắc này tuyệt đối không thể đi theo hắn tới Bộ Công an, nếu không tên này liền thật sự không có đường rút lui.

Hiện tại, cái trạng thái giằng co này của hai người bọn họ có chút quen mắt.

Đặc biệt giống kiếp thứ ba, cảnh tượng Kawaori Rino bắt cóc Scotch.

Lúc ấy, Kawaori Rino thật sự rất muốn biết Bourbon có thể vì Scotch mà chết hay không.

Cô vẫn luôn xem thường những người này, cái gọi là tình nghĩa anh em gì đó, cảm giác loại này hoàn toàn không tồn tại với thế giới của mình, quá mức hư vô mờ mịt.

Mà cô cũng hoàn toàn cho rằng chỉ cần mình không có trải qua liền tuyệt đối không thể tồn tại.

Chính là ôm tâm thái như vậy, Kawaori Rino ở trong phòng thí nghiệm của tổ chức xem băng ghi hình phát lại.

Lúc Scotch cùng Bourbon đột nhập bị phát hiện, viên đạn kia của Gin là nhắm về phía đầu của Scotch. Bourbon cơ hồ kịp thời phản ứng, phi người qua để viên đạn bắn vào phía sau bả vai phải.

Dưới điều kiện như vậy.

Chuyện này đã không còn là vấn đề ai thay ai đỡ đạn nữa.

Mà là lỗ đạn lưu lại trên người ai.

Nhiệm vụ gián điệp cơ bản đến đây liền dừng lại.

Một người có trách nhiệm với Quốc gia, có trách nhiệm với chức vụ cảnh sát của chính mình.

Ở tình huống đó là hành vi xuất phát từ bản năng.

Loại tốc độ cùng ăn ý này.

Giống như ở kiếp thứ ba, Scotch vì không muốn Bourbon bị uy hiếp mà phải tự sát, tính toán ôm Kawaori Rino cùng nhau nhảy lầu.

Nếu không phải lúc ấy có tay bắn tỉa xuất hiện, đại khái kết thúc kiếp thứ 3 là do mình và Scotch cùng rơi từ tầng cao xuống tan xương nát thịt mà không phải bị Bourbon bắn thủng đầu, một người thì bị tình báo bắn xuyên tim.

Thật cảm động cái tình bạn thân này.

Kawaori Rino ghen tị.

Cô bĩu môi giận dỗi, nhìn sự tình xảy ra trên băng ghi hình, trong đầu đã nghĩ xem làm như nào để hỏi Scotch.

Anh ấy có hôn Bourbon chưa đấy?!

Anh ấy đã từng hôn người khác chưa!?

Toàn bộ, thành thật mà trả lời đi.

Nói cách khác, Bourbon đáng ghét.

Bourbon đầu ép xuống rất thấp, thanh âm cũng trở nên có chút tối tăm không rõ: "Cô nhận ra cậu ấy......"

...... Sao?

Chữ cuối cùng đột nhiên bị tiếng phá cửa vù vù chạy vào đánh gãy.

Cái giọng của kẻ đó khiến hai người đều không lường được.

Lúc này sát thủ tổ chức cùng công an Nhật Bản đều thể hiện ra cực hạn chuyên nghiệp tu dưỡng của mình.

Kawaori Rino cơ hồ trong nháy mắt bám vào người chuyển động eo, duỗi tay nắm lấy súng trong tay Bourbon, sau đó dừng ở sau thắt lưng mình bảo đảm họng súng sẽ không nhắm vào chỗ nào trên người mình.

Tốc độ của cô rất nhanh.

Cho dù là Bourbon cũng chỉ là bắt mái tóc đỏ xẹt qua của cô, theo sát phản ứng kịp thời, hắn dùng chân chống lại mắt cá chân của Kawaori Rino, sau đó vươn cánh tay đồng thời thít chặt cổ Kawaori Rino.

Cổ họng của Kawaori Rino trong nháy mắt bị bóp chặt, hô hấp đình trệ đại não nháy mắt có chỗ trống.

Trời ạ.

Tên này bị thương nặng đến như vậy rồi! Vì cái gì còn có nhiều sức thế!

Người tiến vào.

Không phải cảnh sát, không phải Gin.

Mà là cái quả trứng ngốc phục vụ của khách sạn kia.

Trong tay cậu ta cầm một cây lau nhà, ở không trung lung tung múa may, trong miệng còn lớn tiếng kêu to.

"Không cần thương tổn sếp của tôi! Buông sếp của tôi ra đi! Có cái thủ đoạn gì cứ nhắm vào tôi đây này! Tôi là trợ lý mới của cô ấy!! Ô? Đây là súng sao?!"

Cây lau nhà trong tay Teizaiha Kiri bay loạn, có mấy cây còn bị quăng ra tới, rơi trên mặt đất cũng làm cậu ta thấy rõ đồ vật mà một nam một nữ trong phòng này cầm là thứ gì.

Họng súng đen như mực kia -- hướng thẳng về phía cậu.

"......" Bourbon .

"......" Kawaori Rino.

Cái tên ngu ngốc đó giật mình, lại giơ tay xoa nhẹ một chút.

Xác định là súng, đang định phát ra tiếng kêu to, Kawaori Rino thật sự chịu không nổi, yết hầu của cô bị cánh tay Bourbon bóp chặt khó chịu biết bao, nhưng vẫn là bài trừ một tia khí âm.

"Không cần kêu, này không phải là súng! Chỉ là món đồ chơi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro