Kawaori Rino nhìn Scotch đứng ở cửa, duỗi chân cởi giày ra, sau đó thả xuống hộp bass đặt ở cạnh cửa phòng. Chân trần đi vào, dừng trước mặt Kawaori Rino sau đó gập đầu gối nửa quỳ xuống.
Hầu kết Scotch trên dưới phập phồng, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Em biết từ khi nào?"
Khi nào -- biết hắn là cảnh sát?
Kawaori Rino nhấp môi, dùng tay xoa xoa cánh tay vừa bị áp có chút tê dại, nhìn đỉnh đầu hắn thiển quang phát ra độ ấm tiến vào trong thân thể, lẩm bẩm một câu: "Em biết cái gì? Em cái gì cũng không biết."
"Em biết từ khi nào?" Scotch lại hỏi một lần.
Mắt hắn dồn dập, giống như thật sự rất muốn biết cái đáp án này.
Kawaori Rino ngồi xếp bằng ở trước mặt hắn, ôm cánh tay có vết thương, lại liếc mắt nhìn cánh tay phải của Scotch.
Là khi làm nhiệm vụ ở Sharei.
Anh ấy giúp mình chắn đòn tấn công một lần, lúc ấy cũng là vị trí này.
Máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất.
Hiện tại Kawaori Rino đi ra từ vũng máu, mỗi một dao hướng xuống đều là vì cứu người.
Chỉ có đâm đủ sâu, mới có thể bảo đảm đối phương không bị hoài nghi.
Kawaori Rino phủ cúi đầu, lộ ra xoáy tóc, trên người mặc chiếc váy hai dây màu đen cùng với cánh tay trái bị quấn băng gạc.
Cô gầy nhỏ nhưng không yếu ớt, màu đen trên người cô biến thành một loại vật phẩm trang sức điểm xuyết.
Thì ra có người có thể đem màu đen mặc đẹp đến như vậy.
Người này ẩn trong bóng tối, nguyên lai giúp hắn nhiều như vậy sao?
Thấy cô không muốn nói, Scotch cũng không hề hỏi, tay hắn chống trên chiếu tatami, lòng bàn tay có chút đỏ lên, thanh âm dịu dàng hòa tan trong màn đêm buông xuống.
"Rino, cảm ơn em."
Kawaori Rino mặt nóng lên: "Cảm ơn em cái gì?"
Cô không cảm thấy bản thân giúp được cái gì.
Hết thảy đều là ban đầu chuẩn bị tốt mà thôi, điều cô muốn chính là thoát ly tổ chức cùng Scotch sống sót, sau đó có thể tẩy trắng bản thân.
Nhưng bên trong kế hoạch xuất hiện một chút ngoài ý muốn.
Kawaori Rino phát hiện mình tựa hồ cũng không phải đặc biệt để ý chuyện trước đây.
Lúc còn trên "Seraph".
Scotch nói với Ninomiya Yuna đang khóc thét.
Muốn quý trọng hiện tại, quý trọng người trước mắt.
Mà khoảnh khắc hiện tại của Kawaori Rino là một trong những lần tái sinh bị dòng sông dài cuốn trôi, chân thực nhất cho đến nay là khoảnh khắc cô và Scotch hôn nhau.
"Cảm ơn em đã không ngày càng lún sâu vào thủy triều đen tối. Cảm ơn em vì đã không quên lời hứa với anh."
Anh dùng đốt ngón tay nâng mặt cô lên, đặt ngón trỏ vào giữa môi cô, nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi cô, nhìn chúng hơi hé mở, mềm mại và run rẩy.
Ý cười từ xưa đến nay thâm tình ấm áp nhất.
"Anh yêu em, Rino."
Khi hơi thở của anh sắp bị lấy đi, đôi mắt của Kawaori Rino mở to đến mức tròn xoe chưa từng thấy.
Thân thể của cô theo bản năng mà ngửa ra sau, bị đối phương dùng tay ôm lấy eo cố trụ thân thể của cô duy trì một cái tư thế nâng lên.
Liền...... Có chút xấu hổ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gáy Kawaori Rino bằng đôi tay run rẩy của mình, rồi dùng ngón út nâng cằm Kawaori Rino lên.
Đồ ngốc này căn bản không biết.
Hắn đã trả giá biết bao nhiêu để đạt được điều này trong bốn lần tái sinh
Người nên nói cảm ơn không phải là hắn.
Là Kawaori Rino.
Là đem câu "Cảm ơn anh đã yêu em" kia quấn lấy hình bóng hai người.
Kawaori Rino bị hôn đến phát ngốc.
Hứa hẹn lúc trước...... Là cái gì cơ?
Cô rất ít hứa hẹn với ai, cơ bản đều là người của tổ chức, nếu nói ngoài tổ chức ra...... Đó chính là mười lăm năm trước...... A! Không thể nào! Là anh ấy sao?!
Chính là cái cậu bé câm kia!
Bàn tay của anh ấy to đến mức dường như có thể che kín hoàn toàn bộ mặt của Kawaori Rino.
Cũng có khả năng là mặt Kawaori Rino quá nhỏ, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của Scotch.
Đây là một nụ hôn như giải phóng tất cả.
Cô có thể ngửi được mùi kem cạo râu trên má đối phương.
Như là một loại bạc hà thơm mát.
"Rino......" Môi hắn áp vào khóe miệng cô, mí mắt hơi khép lại, hăn nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô, giọng truyền qua kẽ răng. "Nhắm mắt lại đi em."
Kawaori Rino nhìn hàng mi dày ở đuôi mắt hắn đỏ bừng và run rẩy, cô có chút tò mò.
Scotch đang thẹn thùng sao?
Kawaori Rino vươn cánh tay, câu lấy cổ hắn, đem cả người đều dán lên trên người hắn.
Hắn bởi vì chịu sức nặng nên thuận thế nằm đảo, để cô nằm hoàn toàn trên người rồi vòng tay qua vai cô.
Kawaori Rino cảm giác được có một bàn tay ấn gáy mình xuống. Bộ râu thô ráp của hắn cọ mạnh lên mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng sáng mềm mịn kia.
Kawaori Rino khó khăn hít thở, đại não trong giây lát cảm thấy trống rỗng.
Scotch thực sự muốn nuốt trọn cô.
Cô hừ một tiếng, thanh âm này làm Scotch thoáng buông lỏng ra.
"Anh đụng vào miệng vết thương của em sao?"
Kawaori Rino gật gật đầu, lại lắc đầu: "Không có, nhưng em cảm thấy không thoải mái."
"Nơi nào không thoải mái?" Ánh mắt hắn nhìn hai chân Kawaori Rino đang ôm chặt lấy eo mình, như sợ hắn sẽ chạy trốn.
Sau đó cô ấy duỗi ngón tay ra, chỉ vào trái tim mình và mím môi.
"Nơi này, nó đập nhanh quá." Cô nói.
Scotch đưa tay chạm vào đầu cô, nhìn đôi môi và cặp má hơi ửng đỏ của cô rồi nghiêng người kéo cô vào lòng. Hắn hôn lên trán 'đứa trẻ' và an ủi tâm hồn tan vỡ ấy bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất.
"Đây là nhịp tim của bé ngoan, Rino."
Kawaori Rino đem mặt chôn vào cổ áo sơ mi màu trắng của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có khen thưởng cho bé ngoan không?"
Hắn cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên là có rồi."
Ngón tay nhẹ nhàng để ở trên cúc áo sơ mi của mình.
"Pop" một tiếng giống như tiếng bong bóng vỡ.
Scotch đưa tay ôm lấy mặt cô, cúi người hôn nhẹ nhàng.
Hắn nói ở bên tai bé ngoan.
"Ngày đó, anh đã nhìn thấy."
Nhịp tim của Kawaori Rino đang sôi sục.
"Nhìn thấy rất rõ ràng." Hắn cởi ra cái cúc áo cuối cùng, đưa tay về phía Kawaori Rino tóm lấy mắt cá chân cô và kéo cô xuống dưới mình. "Anh đã thấy hết rồi."
Kawaori Rino muốn điên rồi.
"Vậy mà anh dám nói là không thấy, anh đúng là kẻ lừa đảo!"
"Bé ngoan sẽ có khen thưởng, kẻ lừa đảo cũng sẽ có trừng phạt." Scotch nửa quỳ trước mặt cô. Khi quần áo của hắn được cởi ra, ánh sáng làm nổi bật những đường nét cơ bắp của hắn, khiến hắn trông giống như một đám mây nhuốm màu chạng vạng, gấp gáp không nói thành lời.
Hắn ở trong ánh nắng ban mai.
Phát sáng lên.
Nếu anh ấy đã thấy rồi.
Như vậy cũng phải nhường cô cho xem lại.
Đây là Kawaori Rino nói công bằng.
Không chỉ có như thế, Scotch còn cống hiến nhiều hơn thế.
Xương ngón tay của hắn đặt trên thắt lưng, Scotch nhìn vào miếng gạc trên cánh tay đang bắt đầu rỉ máu để nâng đỡ cơ thể cô.
Hắn nắm lấy eo Kawaori Rino lật người lại.
"Lúc em xem phim có biết cái tư thế này không?" Scotch từ trong túi quần lấy ra một cái gói plastic nhỏ làm Kawaori Rino cảm thấy thật quen mắt, đem cái chế phẩm cao su kỳ quái từ bên trong lôi kéo ra, như một cơn lũ ham muốn bao trùm hoàn toàn sự run rẩy của Kawaori Rino.
"Anh muốn nói cho em một bí mật." Hắn nói.
Kawaori Rino được hắn ôm lấy, hưởng thụ sự ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể thoải mái của hắn, mê man hỏi: "Bí mật gì vậy?"
"Hiro, là tên thật của anh."
Kawaori Rino cười.
Cô đã sớm biết rồi, đồ ngốc.
Kawaori Rino cắn chặt vành tai đỏ nóng bừng của hắn, cảm thấy lưng mình hơi cong lên vì hơi đau, cười nói: "Vậy em cũng nói cho anh một bí mật."
"Cái gì?" Hắn hỏi.
"Lần này là em yêu anh sớm hơn." Cô nói. "My Hiro."
Em yêu anh.
Trong bốn lần tái sinh mà anh không biết đến.
Trong đêm mưa ẩm ướt kia.
Em đã yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro