Chương 82: Tạp dề
Một quán bar nhỏ được xây dựng trong khu rừng tươi tốt được bao quanh bởi các sĩ quan cảnh sát đã sẵn sàng xuất phát.
Những kẻ ở trong say khướt không rõ là ai xông vào, còn có thêm vài nhân viên đều bị còng tay mang đi.
Có một người đàn ông mặc đồng phục quản lý cửa hàng màu nâu bị hai cảnh sát giữ lại trước hàng rào và la hét.
“Các người có biết sau lưng chúng tôi là ai hay không?!” Người kia bị ấn quỳ rạp trên mặt đất, toàn bộ mặt đều dán bên cạnh cây dính thêm bùn đất, trong miệng còn ồn ào ——【 Chúng tôi là người của lão đại Sharei đấy! 】
“Quán bar này không đủ điều kiện kinh doanh, từ hôm nay sẽ đóng cửa và cấm hoạt động.” Kazami Yuya giơ ra một mệnh lệnh đã chuẩn bị từ lâu sau khi vẫy tay ra hiệu cho mọi người. hai cấp dưới của anh ta đang ép người quản lý cửa hàng. “Toàn bộ những người liên quan đến vụ án đều mang đi.”
NMột người đàn ông mảnh khảnh đứng dưới ánh đèn đường phía xa.
Hắn hơi hơi gật đầu nhìn khu vực có còi cảnh sát vang lên, sắc mặt nghiêm túc, hiện lên một chút sóng ngầm bất động thanh sắc.
Nhìn một đám người bị Kazami Yuya nhét vào bắt lên xe mới đưa tay kéo hộp bass có khẩu súng trường trên lưng, quay người rời đi dưới ánh trăng.
Mấy ngày gần đây.
Rất nhiều sản nghiệp của Sharei đều bởi vì các loại nguyên nhân mà bị niêm phong.
Shareikawa ngồi ở trong nhà tức giận đến nổi trận lôi đình, đem những kẻ bên người sở hữu có thể mắng toàn bộ đều mắng một lượt.
Cứ như thế, cũng chỉ là một loại vô năng cuồng nộ mà thôi.
Nhưng với tình thế hiện tại, ông ta cũng chỉ có thể vô năng cuồng nộ.
Shareikawa cũng không biết bản thân gần đây rốt cuộc là đắc tội Sở Cảnh sát Tokyo từ lúc nào, đám kia cư nhiên bắt đầu lấy sản nghiệp của thuộc hạ bên cạnh ông xuống tay, không chỉ có lấy các loại danh nghĩa niêm phong vài sản nghiệp ở ngoài, còn mang đi không ít người của ông ta, mục đích phi thường rõ ràng, hiển nhiên chính là đã một phen điều tra cùng chuẩn bị kỹ lưỡng.
Một đám thủ hạ ở trước mặt ông ta đứng đến thẳng tắp, cũng không biết nên như thế nào an ủi.
Lần này cảnh sát làm khó dễ xác thật kỳ quái, không chỉ phòng bị mà đến, hơn nữa căn bản chính là không thể phân trần nổi.
Trên mặt đất đồ vật bị Shareikawa làm như xì hơi ném xuống, mảnh vỡ văng đầy khắp nơi.
Có một tên thuộc hạ đánh bạo nhắc nhở nói: “Trước đó nghe nói Sở Cảnh sát Tokyo có tính toán muốn nuôi dưỡng một số thế lực ngầm để trợ giúp bọn họ quản lý tốt xã hội đen. Liệu có phải là muốn lấy chúng ta khai đao trước không ạ……”
“Cái lũ khốn chỉ biết sử dụng loại thủ đoạn như đàn bà đó, có bản lĩnh trực tiếp đến trước mặt đại gia ta đây đi, cùng ta nói muốn ta giải tán Sharei xem!” Shareikawa đã hoàn toàn nghe không vào bất luận cái lời gì, ở trong nhà phát cuồng. “Cảnh sát sao, chính là đê tiện lại bỉ ổi như vậy, một mặt muốn giữ lại thế lực ngầm ở cái quốc gia này, một mặt lại sợ chúng ta lôi kéo bang phái tìm việc cho bọn chúng, để chúng ta nội đấu! Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!”
Không sai.
Sharei chính là bị cảnh sát theo dõi.
Bị nhóm người giống như sói đói đáng sợ cắn vào không nhả ra theo dõi.
Shareikawa đều không rõ, rốt cuộc là vì cái gì.
Trong bóng tối có một thanh niên trẻ đi ra, trên đầu của hắn là một cái khăn lông màu trắng che đi mái tóc cùng nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra khoé môi hơi hơi kinh ngạc lại vui cười giơ lên, thở dài một hơi giống như sương mù.
“Người cha yêu quý của con đang cáu giận gì sao. Ngài vẫn là trước sau như một tính tình táo bạo vậy sao, rốt cuộc khi nào mới có thể bình tĩnh một chút để nhìn nhận lại sự việc đây? Như vậy thì sao có thể dẫn dắt Sharei ngày càng lớn mạnh hơn đây, chậc chậc.”
Shareikawa sắc mặt trong nháy mắt này thay đổi mấy phen, ban đầu từ lửa giận ngập trời đến hơi đỏ tím vì bị thanh niên châm chọc, cuối cùng biến thành một câu từ kẽ răng gằn ra: “Mày tới làm gì? Đây là chỗ mày có thể tới hay sao? Không thấy được tao đang bàn chuyện à?”
Thanh niên vai trần, bên hông là một cái khăn tắm.
Dòng nước dọc theo đường cong cơ bắp hắn giống như khe rãnh thâm thúy lăn dài xuống, cơ thể trẻ tuổi trắng sáng phảng phất như chưa bao giờ tiếp xúc với ánh nắng.
Hắn rộng mở đôi tay, nhún vai: “Con không cảm thấy ném đồ vật là có thể giải quyết tốt vấn đề. Liền tính người đem toàn bộ ngôi nhà này phá hủy hết đi, cảnh sát cũng nhìn không thấy, có phải hay không, kết quả cuối cùng lãng phí vẫn là chỗ đồ vật này. Rốt cuộc đây chính là những gì con thừa kế sau khi người chết đi, phiền người vẫn nên khống chế tính tình của bản thân đi, được chứ?”
Bọn thuộc hạ thở mạnh cũng không dám, toàn bộ đều nghẹn hô hấp mong bản thân tàng hình luôn đi.
Nhưng bọn họ rõ ràng đều cảm giác được, thủ lĩnh của mình hít thở ngày càng mạnh, trở nên cuồng bạo.
Cuối cùng, ngưng tụ thành một câu từ ngực rít gào ra.
Shareikawa chỉ vào thanh niên, giận dữ hét: “Mày cút ngay cho tao!!!!”
Thanh niên không giận lại cười, hắn cười kéo khăn tắm từ đỉnh đầu xuống, đôi mắt cong cong tối tăm bóng chồng đan chéo đáng sợ.
“Ai nha nha, người cha ngu xuẩn của con ơi. Nếu con lăn, liền không có người nào giúp cha xử lý những tên cảnh sát đáng ghét đó nữa.”
“Đây cũng là —— mục đích người gọi con từ nước ngoài trở về, không phải sao?”
Phòng trong mấy cái thuộc hạ đều thấy được.
Gương mặt của cậu thanh niên kia hoàn toàn bất đồng với Shareikawa, hắn tựa hồ là giống với người mẹ đã mất từ nhiều năm trước đây, vị kia đã từng là phu nhân thủ lĩnh Shareikawa, cùng nhau quản lý Sharei.
Người thanh niên này ngẩng đầu lên, trên mặt miêu tả một hồi tà khí ác mộng.
Con ngươi đen láy, tươi cười nguy hiểm mà lại điên cuồng.
Đây là…… thiếu gia của Sharei.
Nhưng mà quan hệ cha con này là như nào đây.
Tựa hồ phi thường không hòa hợp.
Scotch trở lại tổ tài vụ liền cảm giác có gì đó không đúng.
Tầng 1 có dấu vết giống như có khách tới.
Trên bàn còn bày đĩa trái cây chưa ăn xong, mà TV ở chính sảnh vẫn còn nóng ấm, rõ ràng là kết quả hoạt động nguyên một buổi trưa.
Mấy ngày nay hắn cùng Bourbon đều bận rộn xử lý như thế nào để cho Kawaori Rino báo cáo kết quả công tác cho Boss về chuyện này, thuận tiện còn xử lý một ít mấy việc lặt vặt. Đã hai ba ngày không có tới tìm cô, phỏng chừng muốn phát chút tiểu tính tình.
Scotch đem hộp bass đặt ở tầng 1, đứng dậy đi lên trên tầng.
Thời điểm tới tầng 5, trong lòng anh càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nguyên bản cả tầng 5 chỉ có căn phòng tận cùng bên trong kia là nơi Kawaori Rino ở đó, các phòng khác đều không sử dụng, cô không cần cũng không cho người khác dùng, nhưng mấy ngày Scotch không có tới, nơi này giống như tân trang lại thành kiểu giống nhà ở hơn rồi.
Một phòng còn được trang bị một số thiết bị gia dụng thông thường như bếp, gas và máy hút mùi.
Thiết kế cũng rất sang trọng với hoạ tiết kim loại màu bạc, thoạt nhìn mới tinh.
Đây là…… Tình huống gì vậy?
Scotch đi đến cuối cùng, đưa tay gõ cửa phòng Kawaori Rino.
Bên trong cửa không có động tĩnh gì, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được một bóng người đong đưa dưới khe cửa.
Bé con này lại suy nghĩ cái ý đồ xấu gì đây?
Scotch đưa tay mở cửa, sau đó bị một vòng tay nhỏ ấm áp trong bóng tối ôm lấy cổ, một nụ hôn mềm mại, mát lạnh rơi lên má anh.
“Hoan nghênh về nhà, chồng của em.” Kawaori Rino bắt chước nữ chính trong phim, giọng nói õng ẹo đến mức cô không thể chịu đựng được, sau đó cô cảm nhận được hơi nóng và một số thay đổi trong cơ thể cứng rắn của Scotch.
Chỉ cần một giây.
Sau khi nhìn khung cảnh trong nhà sạch sẽ cùng chiếc áo ống đen và quần bó sát hông mà Kawaori Rino đang mặc, Scotch liền biết…… Cô ấy khẳng định là đã chuẩn bị kỹ càng.
Scotch ôm lấy cô, duỗi chân câu lấy cửa đóng lại, hai người thân dính sát không một kẽ hở, ôm hôn đi vào trong phòng.
Scotch trên người có mùi hương ban đêm thoải mái.
Cô bắt đầu dùng tay cởi cúc áo hắn để mùi hương càng lan tỏa nồng nàn hơn.
Nếu Kawaori Rino bắt buộc phải lựa chọn một loại hình thức tử vong.
Cô sẽ không chút do dự lựa chọn chết ở trên người Scotch.
Kawaori Rino được nâng lên một góc, cô thích mở mắt ra trong khi hôn và nhìn vào khóe mắt Scotch đỏ bừng vì sóng nhiệt và từng sợi lông mi của hắn.
Nụ hôn tưởng chừng như kéo dài vô tận cuối cùng cũng kết thúc.
Kawaori Rino từ trên sofa rút ra một cái đồ vật, nhét vào tay Scotch: “Anh có thể mặc cái này cho em xem được không?”
Scotch cúi đầu nhìn thoáng qua.
Đó là một cái…… Màu hồng phấn, so với người hắn càng như là yếm, mà không thể gọi là…… Tạp dề.
“……” Scotch.
Nhất định cô ấy lại xem mấy thứ không nên xem rồi.
Scotch đang định nói cho cô biết thứ này không phù hợp với hình tượng của hắn như thế nào, khi hắn thực sự không thể vượt qua sự xấu hổ trong lòng mà mặc loại đồ này, Kawaori Rino lại nói thêm một câu.
“Chỉ mặc cái này thôi.”
“……” Scotch.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro