Chương 84: Thượng đế

Hình như là tổ chức Sharei để ý đến khu đất của trường tiểu học Raigufirudo này, muốn lấy đất xây dựng thêm một cái khách sạn mới.

Nhưng là bởi vì hiệu trưởng trường tiểu học này vẫn luôn không đồng ý, cho nên cái hạng mục này cũng vẫn chưa được thực hiện.

Mấy ngày gần đây cảnh sát theo dõi chặt chẽ tổ chức Sharei, tra xét rất nhiều sản nghiệp của chúng, nên điều tra thì đều điều tra, nên phong toả thì đều phong toả.

Làm cho thế lực xã hội đen lớn nhất Tokyo biến thành cái dạng này, mặt khác một ít bang phái nhỏ khác cũng đều cảm thấy bất an.

Tuy rằng ở Nhật Bản các thế lực Yakuza(*) cũng được pháp luật cho phép, nhưng là hoạt động trong một phạm vi nhất định mà thôi.

Những thế lực này đối với Chính phủ Quốc gia mà nói để thì không thu được, mà bỏ thì đáng tiếc.

“Trong những năm đầu, Chính phủ Nhật Bản cần các thế lực ngầm giúp đất nước duy trì trật tự, nhưng hiện tại quốc thái dân an, các thế lực xã hội đen này đã không còn trợ giúp gì lớn đối với quốc gia nữa.” Teizaiha Kiri đi theo phía sau Kawaori Rino, trong tay cầm lá thư ủy thác kia nói qua những chuyện bản thân điều tra được gần đây cho Kawaori Rino nghe.

Cậu ta đối với chuyện này hiểu biết rộng làm Kawaori Rino hơi xem trọng cậu ta thêm một chút, liếc mắt một cái.

Loại chuyện này Kawaori Rino trước cũng nghe Scotch nói qua rồi.

Những ngày đầu thành lập đất nước.

Bởi vì lúc ấy chính phủ cũng tồn tại nhiều vấn đề mà dẫn tới Nhật Bản có nhiều nguyên nhân lũng loạn xao động.

Lúc đó không biết là nhân vật chính trị gia nào đầu óc thiếu canxi nghĩ ra một cái biện pháp chính là bồi dưỡng thế lực màu xám thuộc về quốc gia, làm cho những băng nhóm ấy trợ giúp dẹp yên đất nước, hơn nữa còn hứa hẹn được nhiều lợi ích.

Trước mắt trong Hiến pháp Nhật Bản điều số 21 chính là đặc quyền lớn nhất cho những thế lực xám này.

——【 Quyền tự do hội họp, hiệp hội, ngôn luận và các biểu đạt khác, và bảo mật thông tin liên lạc 】

Điều này đảm bảo quyền tự do ngôn luận và biểu đạt của nhóm thế lực xám này. Họ không thể bị kiểm duyệt cũng như không thể xâm phạm tính bảo mật của thông tin liên lạc của họ.

Cho nên khi xã hội đổi mới, bộ phận cảnh sát bắt đầu xử lý những thế lực cũ không phù hợp với đất nước trở thành một đề bài khó khăn, cần phải bắt được những thông tin tình báo mới có thể xử lý.

Tuy rằng lúc trước kiến tạo bồi dưỡng những thế lực này để củng cố địa vị quốc gia xác thật là cũng có tác dụng một chút, nhưng rõ ràng là những thế lực này cũng bắt đầu không chịu nằm yên muốn thoát khỏi khống chế để phát triển mạnh mẽ kiếm nhiều tiền tài hơn.

Mà lúc trước chế định điều lệnh kia cho phép thành lập thế lực ngầm, hiện tại cũng thành cái khiến quốc gia đau đầu nhất.

Mấy cái hành động tự do ngoài vòng pháp luật trên đất Nhật thôi cũng đã mang đến cả đống chuyện phiền toái rắc rối liên quan đến nhau.

Cho nên hiện tại, cảnh sát liền mạnh mẽ chỉnh đốn lại những thế lực màu xám này.

Đơn giản nói một lời chính là khi tôi cho phép các người thành lập các người liền có thể thành lập, nhưng là khi quốc thái dân an không cần các người thì các người liền không thể thành lập.

Teizaiha Kiri đi theo sau Kawaori Rino, hai người đứng ở sau cổng trường Raigufirudo, dọc theo vách tường phía tây mà đi.

Kawaori Rino thấy được cảnh tượng so với lần trước đến đây hoàn toàn bất đồng.

Những vách tường đã loang lổ bóc ra bị vẽ đầy sơn đỏ.

Có thậm chí còn bị xẻng đập vỡ lộ ra những cây sắt thép sau lớp si măng.

Hoàn toàn chính là kết quả của bạo lực thúc giục.

Ngôi trường tiểu học này giống như là biến thành một cái cây già cỗi khô cằn, hơi thở thoi thóp.

Lần trước tới đây, gần trường tiểu học còn có rất nhiều cửa hàng nhỏ, sẽ buôn bán một ít đồ ăn vặt nước có ga linh tinh, nhưng giờ những cửa hàng đó đều đã đóng cửa.

Ánh sáng mặt trời loá mắt chiếu lên đường phố làm nơi đây cảm giác tràn ngập niên đại.

Nơi xa có một cây cầu vượt, đó là lần trước Kawaori Rino đứng bên trên hồi lâu nhìn xuống ngôi trường này.

Cũng là ở trên cầu kia, Scotch lần đầu tiên chủ động cầm tay Kawaori Rino.

Đó là nơi có ý nghĩa đặc biệt.

Có mấy đứa trẻ cùng bạn ở đó, từ trên cầu đi xuống là có thể tới cổng trường Raigufirudo.

Khi bọn trẻ xuống tới nơi có một đứa bé mập mạp nhận ra Kawaori Rino: “Ô? Đây không phải là chị gái hỗ trợ làm chocolate cho thầy giáo hay sao?” Một bé trai khác cũng nhận ra Kawaori Rino, hai người vây quanh cô mồm năm miệng mười hỏi.

“Fushimi-sensei đã thật lâu không có tới, rất nhiều bạn nữ ở trường chúng em còn muốn học đàn của thầy ấy nữa.”

“Gần đây trường học đã xảy ra rất nhiều chuyện, có rất nhiều người kỳ lạ tới gây chuyện ở đây, bọn em đã một tuần không có đi học rồi.”

“Kawai-sensei, cô có thể giúp bọn em liên hệ với Fushimi-sensei không ạ?”

Kawaori Rino bị hai đứa trẻ vây quanh có chút đau đầu, cô tuy rằng cũng không tin cảnh sát, nhưng dưới loại tình huống như này, thân là người dân trước tiên không phải là nên đi báo án hay sao?

Cậu bé mập mạp trên mặt lộ ra biểu tình buồn rầu: “Bởi vì nhóm người tới thực sự rất đáng sợ, trước đó hiệu trưởng Aika đã đi báo cảnh sát một lần rồi nhưng cảnh sát lúc ấy lại nói một câu, có lẽ chỉ là trò đùa dai thôi, một thời gian là qua.”

Ừm, nằm trong dự kiến.

Nếu cảnh sát mà xử lý được thì bà Aika cũng sẽ không tìm một tên thám tử gà mờ để ủy thác.

“Đã biết, nhóc dẫn chị đi tìm hiệu trưởng Aika.” Kawaori Rino duỗi tay sờ sờ đầu cậu bé mập mạp, tựa như ngày thường Scotch sẽ vuốt ve cô.

Tóc của thằng bé ngắn ngắn cọ vào tay, thoạt nhìn giống như là một con nhím nhỏ.

Teizaiha Kiri tầm mắt dọc theo không khí hơi chút ẩm ướt, dừng ở trên người Kawaori Rino. Đuôi mắt cậu ta cong cong, giống như là một học sinh trung học không biết tình thế, mặc dù đã thành niên nhưng trên mặt vẫn còn tính trẻ con vừa mới ra khỏi cổng trường.

Cậu ta tò mò theo sau hỏi: “A? Trước đây cô từng tới cái trường tiểu học này rồi sao? Bọn họ nói thầy Fushimi lại là ai vậy?”

Kawaori Rino kỳ thật cũng không muốn quản cái mồm của tên này.

Dọc theo đường đi liên mồm hỏi bảy tám câu, hỏi cô đối với biểu hiện của “trợ lý nhỏ” này có vừa lòng không.

Nhưng vấn đề là Kawaori Rino căn bản là không có nói muốn cậu ta đi theo mình mà.

Cục diện hiện tại bởi vì Bourbon cùng Scotch đột nhập vào biệt quán đã vô cùng hỗn loạn, Kawaori Rino một chút đều không tính toán lại cho chính mình tìm một cái phiền toái khác.

Hai đứa bé trai lại cảm thấy đây không phải là chuyện cần phải dấu diếm, sôi nổi hưng phấn lớn tiếng nói: “Là bạn trai của Kawai-sensei!”

“Ôi? Rino-san có bạn trai sao?” Teizaiha Kiri tiếc hận mà thở dài. “Tôi còn tưởng rằng bản thân có cơ hội đâu.”

“?”Kawaori Rino.

Ai cho cậu được phép gọi tên tôi. Cậu nghĩ cậu là ai?!!

Tưởng tượng của trẻ con so với người lớn còn bay cao bay xa hơn nhiều, bọn họ đánh giá Teizaiha Kiri một chút, trước đây không có gặp qua, cảm giác cũng là một anh trai rất có sức hấp dẫn.

Nhưng mà…… Cảm giác vẫn là Fushimi-sensei cùng Kawai-sensei ở bên nhau tương đối làm người ta cảm thấy ấm áp.

Bởi vì, hiện tại biểu tình của Kawai-sensei thật là đáng sợ.

Teizaiha Kiri đôi tay nâng mặt, duỗi tay nghịch tóc của mình, bắt đầu ảo não tại chỗ: “Thật là quá đáng tiếc, quá đáng tiếc. Nhưng là tôi sẽ không từ bỏ, chỉ cần còn có một tia hy vọng, ai nói yêu đương nhất định sẽ kết hôn đâu, nếu là chia tay, tôi sẽ có cơ hội…… Ai u.”

Teizaiha Kiri che lại mắt phải vừa bị đánh của mình, cả người đều đau đến mức ngồi xổm xuống.

Kawaori Rino thổi thổi mu bàn tay nắm thành quyền của mình, tổng cảm thấy bản thân vừa rồi hẳn là lại đã nhẹ tay rồi.

Hai đứa trẻ thấy một màn như vậy đều thiếu chút nữa không phản ứng lại đây.

Động tác của Kawai-sensei thật sự là quá nhanh.

Nắm tay đấm tới cơ hồ chính là chuyện chớp mắt, còn chưa có nhìn thấy ra quyền như thế nào liền thấy hốc mắt Teizaiha Kiri tím bầm một khối.

Kawaori Rino cũng chả để ý đến cậu ta, túm hai bé trai hướng đến cổng trường Raigufirudo.

Thằng ngố kia suốt ngày nói năng lung tung, không biết muốn làm gì, quả thực chính là một tên ấu trĩ bệnh thần kinh.

Nhưng không nghĩ tới.

Kawaori Rino mới vừa đi được vài bước, Teizaiha Kiri lại đuổi theo: “Cái thầy Fushimi kia chính là vị thanh niên tóc vàng ở khách sạn kia sao? Hay là vị tóc đen có râu?”

“Việc của cậu à? Sao mà lắm lời thế? Còn muốn bị đánh sao?” Kawaori Rino hướng về phía cậu ta vẫy vẫy nắm đấm.

Teizaiha Kiri che lại mắt phải bị đánh, gương mặt không biết vì cái gì đỏ bừng, giống như là toàn bộ máu dồn hết về mặt. Cậu ta như một cái dây thừng buộc trên người Kawaori Rino, đi theo phía sau cô nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ mẹ tôi ra, chưa từng có người đánh tôi.”

“?”Kawaori Rino.

“Cô quá đáng yêu.” Hắn từ đáy lòng khích lệ.

Nai con trong mắt đen như là nhiễm một tầng tinh quang, giống như biển sao cuồn cuộn, có chứa một loại mỹ lệ mê mang.

Cái đôi mắt này làm Kawaori Rino cảm thấy có chút quen thuộc.

Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Teizaiha Kiri liền cảm thấy thực quen mắt.

Nhưng lại nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào……

Trước đây lúc phổ cập kiến thức tình yêu có chia ra vài cái cấp bậc, trong đó có cái phân loại Kawaori Rino vẫn chưa thể hiểu.

Đó chính là S&M.

Ninomiya Yuna giải thích với Kawaori Rino…… Chính là có một loại người từ việc thích bị ngược đãi lấy đó làm vui sướng.

Kawaori Rino vẫn luôn cảm thấy loại người này đầu óc đều có bệnh.

Ai sẽ nguyện ý bị đánh đâu?

Hiện tại…… Cô đã biết.

Teizaiha Kiri dọc theo đường đi đi theo Kawaori Rino, miệng chưa bao giờ dừng lại.

Nói cũng toàn là mấy việc vặt linh tinh, lỗ tai Kawaori Rino đều bị mấy cái vô nghĩa này nhét đầy, nhưng hai đứa nhóc kia lại cùng Teizaiha Kiri trò chuyện lên.

“Những người kỳ quái đó đặc biệt thích vây quanh lấp kín cửa trường, không cho học sinh bọn em đi vào trong, còn có mấy lần vẽ sơn đỏ lên trên tường, sau đó viết rất nhiều những câu nói ghê tởm.” Cậu bé mập trên người mang theo một chiếc cặp sách, thằng bé là một trong những lứa học sinh sớm nhất của hiệu trưởng Aika, quan hệ với hiệu trưởng Aika cũng rất tốt, sẽ thân thiết xưng hô hiệu trưởng Aika là “bà Aika”.

Ở trường tiểu học có rất nhiều đứa trẻ đều gọi hiệu trưởng là “bà Aika”.

“Còn có rất nhiều người đã từ trường tiểu học này tốt nghiệp nhiều năm đều sẽ thường thường trở về thăm hỏi. Bà mở trường tiểu học này đã hơn hai mươi năm, nơi này rất có ý nghĩa với bọn em…… Tựa như là ‘nhà’ vậy.” Xen lẫn tiếng của nhóc mập là tiếng còi xe.

Đường đi ở nơi đây cũng không phải quá tốt.

Thường thường còn sẽ có xe buýt đi qua cuốn theo đá vụn.

Nhà.

Cái từ này đối với Kawaori Rino mà nói thực xa lạ.

Nhưng Scotch đã giải thích với cô.

Chính là nơi có thể giúp bản thân cảm thấy an tâm thoải mái.

Trong trường chỉ có hai giáo viên là lãnh tiền lương thường trú, những người khác đều là dạy học bán thời gian.

Ví dụ như mỗi tuần Scotch sẽ tới dạy hai lần.

Hơn nữa cũng là, bởi vì không có tiền lương, cho nên rất nhiều giáo viên đều là xuất phát từ một loại tâm huyết dâng trào đến để dạy học.

Nhưng là thời gian một lâu dài cơ bản đều sẽ rời đi.

Scotch giáo viên bán thời gian lâu nhất ở đây.

Chỉ là dạo gần đây bỗng nhiên không đến dạy.

“Nhiều bạn nữ ở trường bọn em đều cảm thấy rất buồn, thầy giáo đẹp trai như vậy bỗng nhiên không tới, bọn họ tựa như thất tình mà cảm thấy buồn rầu.” Nhóc mập duỗi tay bắt lấy quai đeo cặp sách của mình, đứng trước cổng trường Raigufirudo, đứng dậy chui vào cánh cửa chống trộm ấn mở chốt mở cửa giúp Kawaori Rino bọn họ.

Ngôi trường này cũng đã cũ rồi. Căn bản không có cái gì phòng trộm đáng nói.

Nhưng nơi này lại trở thành cảng chắn an toàn nhất của lũ trẻ.

Bọn họ đều không hy vọng trường Raigufīrudo biến mất.

Kawaori Rino xoa eo, duỗi tay hoạt động vai cùng cánh tay, cả người trên mặt đều lộ ra một loại lười nhác. Cô thượng thân cốt cách hoạt động, phát ra tiếng “kẽo kẹt” thanh thúy, giống như là pháo đài thượng hỏa dược.

Cô ở trước mặt hai đứa nhỏ, duỗi tay vãn khởi phía tóc dài bên phải, tươi cười hoa mỹ lại có chứa nào đó khinh thường châm chọc.

“Yên tâm đi, ngôi trường tiểu học này sẽ không biến mất.”

Teizaiha Kiri đứng ở bên cạnh cái ao cầm khăn lông ướt che lại đôi mắt, còn không có kịp để tròng mắt giảm bớt đau đớn, liền nhìn đến một trận màu đỏ máy khoan vào trong trường. Trên tầng trên còn bị người khác vẽ lời ô uế.

——【 Rác rưởi biến mất 】

——【 Nghèo nàn lạc hậu 】

——【 Nhanh chết đi 】

——【 Thật ghê tởm 】

Những chữ này còn có một ít dấu vết sơn đè lên.

Rõ ràng là trước đó có người đã viết qua, nhưng là sau khi tẩy đi lại viết lên tiếp.

Loại xi măng xây lên ngôi trường này là như vậy, thời gian càng lâu sẽ tản ra kiểu lạc hậu lỗi thời.

Kawaori Rino đi vào trong trường liền nghe tầng trên có tiếng khắc khẩu.

Cơ bản đều là thanh âm của đàn ông, hơn nữa dùng từ thô bỉ, còn nói những lời khó coi thô tục.

“Này, chúng tôi ra giá không thấp. Khuyên bà vẫn là nhanh ký tên đi, khu đất này chúng tôi muốn rồi!”

“Nếu bà cấp mặt không biết xấu hổ nói, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí. Người của tổ chức Sharei chính là rất có thủ đoạn, mấy ngày nay nói vậy bà cũng đã lĩnh giáo rồi đi?”

“Một ngôi trường chả kiếm được bao nhiêu tiền, thật không biết bà kinh doanh cái địa phương này có cái ý nghĩa gì. Tuổi cũng lớn như này rồi, vì cái gì không ở nhà ngốc, còn phải làm cái chuyện nhàm chán này làm gì?”

“Thật ghê tởm.”

Kawaori Rino đứng ở cửa, nhìn qua khe cửa thấy ba tên đàn ông vây quanh một bà lão ngồi ở trên ghế bập bênh đưa lưng về phía cửa.

Ba tên đàn ông kia hết thoá mạ lại đấm bàn, đứng lên vui cười vài câu, cười nhạo nơi này lạc hậu cũ kỹ.

Kawaori Rino bỗng nhiên nhớ tới kiếp đầu tiên.

Chính mình cũng dùng những loại lời nói tương tự như này cười nhạo Scotch.

Nói hắn làm mấy chuyện thật buồn cười.

Đáng giận.

Mấy tên khốn đáng chết này.

Kawaori Rino nâng chân lên, lúc Teizaiha Kiri che lại đôi mắt, thẳng tắp đá vào cái cửa gỗ vốn chả rắn chắc là mấy.

“Bẹp” cửa gỗ từ trực tiếp mở tung.

Kawaori Rino đứng ở ngoài cửa, giống như ngọn lửa hừng hực xông vào.

Động tác cô như nước chảy mây trôi, giống như là một cái lưỡi dao sắc bén.

Ở phòng trong ba người còn ngây ra, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, cũng đã bị một người Kawaori Rino xách từ cửa sổ tầng hai trực tiếp ném xuống.

Một tên bị quăng ngã chảy máu đầu, một tên bị quăng ngã đứng dậy không nổi.

Còn thừa một tên đứng ở bên cửa sổ như là bị người đánh thành ngu, phản ứng không kịp.

“Cô, cô là ai a, cô……”

Kawaori Rino nhìn thoáng qua hiệu trưởng Aika ngồi ở ghế bập bênh bên cạnh nhắm mắt phơi nắng, trên khuôn mặt già nua của bà không có bất luận cái gì cảm xúc biến hóa, vừa rồi mấy kẻ náo loạn trong phòng bà căn bản là không có tác động đến cảm xúc của bà.

Bà ấy như là không hề hay biết, dường như bản thân rất hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa.

Kawaori Rino lại nhìn thoáng qua trên bàn bên cạnh bày mấy cái văn kiện, bên trên viết những cái cô cũng xem không hiểu, nhưng là cảm thấy thực chướng mắt.

Vì thế, Kawaori Rino duỗi tay cầm lấy giấy tờ hợp đồng xé nát, một bàn tay bóp cổ tên đàn ông kia, một tay đem đống giấy xoa thành đoàn nhét vào trong miệng tên đó.

“Tổ chức Sharei đúng không? Hôm nay trở về nói cho thủ lĩnh của chúng mày. Bảo ông ta cẩn thận một chút, thượng đế muốn đi thăm hỏi cái vết thương trên đầu bị chai rượu đập vào đã tốt lên hay chưa.”

Sau đó.

Cái tên đàn ông miệng bị nhét đầy giấy cũng bị ném xuống.

--•--•--•--•--•--

(*) Yakuza (やくざ hay ヤクザ): còn được biết đến với tên gọi gokudō (極道), là thành viên của các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới. Các Yakuza thường có đặc điểm để nhận biết, đó là hình xăm Irezumi (hình xăm truyền thống của Nhật Bản).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro