Chương 2: Giữ lấy nàng.
Cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, bầu không khí ngay lập tức thay đổi. Vẻ mặt ngây thơ, ngoan ngoãn trên khuôn mặt Conan và Haibara Ai biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là sự nghiêm nghị và cảnh giác của những người trưởng thành trong thân xác trẻ nhỏ.
Hai người họ không nói lời nào, trao đổi một ánh mắt hiểu ý rồi cùng hướng về một góc không người, đồng thời không bị camera bệnh viện quay tới. Conan tựa vào bức tường ốp gạch men trắng xóa, cậu cào loạn mái tóc của mình, thở dài trong hoang mang.
"Haibara, cậu nói đi... Gin đó, hắn có còn thân thích gì không?"
Conan nhìn thẳng vào cô bạn nhỏ, giọng điệu hoàn toàn khác với giọng trẻ con lúc nãy.
"Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, cô gái kia thực sự quá giống hắn. Mái tóc bạch kim dài quá eo, đôi mắt xanh lục. Nếu không phải tôi biết chắc Gin vẫn đang hoạt động, tôi gần như tin rằng hắn ta đã cải trang rồi."
Haibara Ai bình tĩnh ngồi xuống ghế, đôi mắt nâu trà lạnh lùng.
"Nhưng chúng ta đã kiểm tra cơ thể cô ta. Mặc dù có vết chai tay, nhưng đó là vết chai của người phải cầm bút học tập trong thời gian dài, không phải vết kén súng. Trên người cô ta cũng có vài vết sẹo, nhưng phần lớn cơ thể vẫn khá 'sạch sẽ'. Vậy nên, có thể loại trừ khả năng Gin uống nhầm APTX-4869 và bị đảo tính."
Conan nhăn mặt:
"Đôi khi tôi thà rằng hắn bị đảo tính còn hơn. Một Gin bị teo nhỏ, dù sao cũng dễ xử lý hơn cô gái bí ẩn này."
Hai người họ đã lén điều tra qua, nhưng kết quả khiến họ càng thêm hoang mang. Kurosawa Hitomi dường như đột nhiên mọc ra từ dưới đất. Ngoài một số thông tin mơ hồ về việc từng bị truy sát ở nước ngoài khoảng mười năm trước, mọi thông tin cá nhân của cô đều như bị một thế lực nào đó cố tình che giấu, không để lại dấu vết. Họ không dám điều tra sâu, sợ rằng hành động vô ý sẽ khiến họ bị lộ.
Haibara im lặng một lúc lâu, không khí trong phòng dường như đông đặc lại. Rồi cô bé chậm rãi lên tiếng, giọng điệu kiên quyết: "Tôi muốn giữ cô ta lại."
Conan giật mình: "Nhưng..."
Haibara ngắt lời: "Cô ta sẽ ở nhà Kudo."
Conan trợn mắt:
"Cậu đùa à? Nhà tôi bây giờ..."
Cậu không muốn để Hitomi chạy loạn bên ngoài, nhưng việc đưa một nhân vật bí ẩn như cô về nhà mình, nơi còn có Akai Shuichi đang ẩn náu dưới thân phận Okiya Subaru, thực sự là một mối nguy hiểm khó lường. Không bàn tới việc FBI kia có bại lộ hay không, chỉ riêng việc để một nam một nữ chung nhà riêng đã đủ đáng lo rồi. Cho dù Akai Shuichi không giống kiểu người đó, nhưng bảo thám tử nhí yên tâm sao mà được.
Haibara Ai lạnh lùng nói, không chút dao động:
"Trước khi xác định cô ta là người bình thường, cô ta phải bị giám sát. Còn vị FBI kia..."
Một nụ cười mỉa mai thoáng hiện trên khóe môi cô bé.
"Hắn ta sớm đã biết chúng ta nhặt được cô gái này rồi. Chỉ là đang chờ cậu chủ động nói ra thôi. Đừng đánh giá thấp khả năng tình báo của hắn."
Nói xong, Haibara đứng dậy, bỏ mặc Conan đang nhíu mày suy tư ở lại. Cô bé từng bước một quay trở lại phòng của Hitomi. Trên khuôn mặt non nớt lại hiện lên vẻ ngoan ngoãn, vô hại như mọi khi, nhưng trong đáy mắt, một tia cảnh giác và quyết đoán lóe lên.
Cô biết, việc giữ Kurosawa Hitomi lại là một canh bạc, nhưng đôi khi, chính trong nguy hiểm mới ẩn chứa những manh mối quan trọng nhất. Và hơn hết, dung mạo quá giống Gin kia khiến trái tim từng thuộc về tổ chức của cô không thể yên lặng.
Khi lũ trẻ rời khỏi phòng, Kurosawa Hitomi mới cho phép nàng chìm vào sự cô đơn và bất an. Cô nàng nhìn đôi bàn tay trắng muốt của mình, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang khó tả. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, nàng đã phá hủy điện thoại, vứt bỏ tất cả giấy tờ tùy thân, gần như cắt đứt mọi liên hệ với thân phận quá khứ của mình.
Nàng đã sẵn sàng cho một cuộc ra đi không trở lại. Nhưng giờ đây, khi may mắn sống sót, nàng lại không biết mình nên đi về đâu.
"Không thể trở thành gánh nặng cho người khác," Hitomi thì thầm với chính mình, đôi mắt xanh lục kiên định.
"Mình phải tự tìm cách sinh tồn." Nhưng làm thế nào? Với một thân phận không tồn tại, không xu dính túi, và đang bị truy đuổi?
Đúng lúc cô đang mất phương hướng, cửa phòng mở ra, Haibara Ai bước vào. Điều khiến Hitomi ngạc nhiên là cô bé còn mang theo chiếc áo choàng đen đã được giặt sạch sẽ và là phẳng phiu.
Haibara nhẹ nhàng đưa chiếc áo choàng cho Hitomi, sau đó khéo léo trèo lên chiếc ghế bên cạnh giường, ngồi xuống một cách yên lặng. Hitomi ôm lấy chiếc áo choàng, trên vải vẫn còn lưu lại mùi hương của bột giặt. Một cảm giác ấm áp kỳ lạ chạm vào trái tim đã lâu không được an ủi của cô.
"Cảm ơn em."
Hitomi khẽ nói, giọng có phần nho nhỏ.
Haibara Ai quan sát cử chỉ trân trọng chiếc áo choàng của Hitomi, trong lòng dấy lên một sự rung động mơ hồ. Cô bé chậm rãi lên tiếng, giọng điệu vẫn giữ vẻ trầm tĩnh vốn có:
"Bọn em không biết chuyện gì đã xảy ra với chị, nhưng có vẻ như chị đang gặp nguy hiểm. Giáo sư Agasa không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về chị... Có phải có người đang truy tìm chị không?"
Hitomi nhìn vào đôi mắt nâu trà sâu thẳm của cô bé, trong lòng dâng lên một sự mệt mỏi khôn tả. Cô gật đầu, không cố che giấu:
"Ừm. Có người muốn lấy mạng tôi."
Cô ôm chặt chiếc áo choàng trước ngực, như tìm kiếm chút dũng khí cuối cùng.
"Tôi thực sự rất cảm kích lòng tốt của mọi người. Nhưng... tôi sẽ sớm rời đi. Nếu ở lại bên cạnh mọi người, các người sẽ gặp nguy hiểm."
Haibara im lặng lắng nghe, những lời nói chân thành và tuyệt vọng của Hitomi khiến trái tim từng trải nghiệm sự tàn khốc của tổ chức cô bé xót xa. Cô không cảm nhận được bất kỳ sự giả dối hay ác ý nào từ Hitomi. Ngược lại, sự thuần khiết trong việc muốn bảo vệ người khác khiến cô bé liên tưởng đến chính mình ngày trước. Dù là vì đồng cảm, hay vì manh mối, cô bé vẫn biết rõ, mình sẽ không để Kurosawa Hitomi rời đi.
"Giáo sư Agasa có thể giúp chị." Haibara nhẹ nhàng nói, giọng điệu kiên định.
"Hơn nữa, dù chị có rời đi, thì chị định làm gì? Mọi thông tin về chị dường như đều đang bị ai đó để mắt tới."
Hitomi khẽ cắn môi, điều này cô hiểu rõ hơn ai hết.
Haibara tiếp tục thuyết phục: "Chị cứ ở lại đây đi. Ít nhất... cho đến khi chị hoàn toàn bình phục và tìm được nơi an toàn."
Cô bé dừng một chút, rồi nói thêm: "Tiến sĩ Agasa có thể giúp chị che dấu thân phận."
Sau một hồi do dự, ánh mắt Hitomi dần trở nên kiên định. Cô gật đầu: "Được rồi, thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều."
Rồi như sợ làm phiền người khác, nàng vội nói thêm: "Tôi biết nấu ăn, cũng có thể chịu khổ. Nếu mọi người sẵn lòng giúp đỡ, xin hãy cho tôi tìm một công việc. Nhất định tôi sẽ đền đáp lại."
Nhìn vẻ mặt chân thành và đầy thiện chí của Hitomi, Haibara khẽ gật đầu, trong lòng đã có chủ ý. Ở nhà Kudo, Hitomi sẽ chịu sự giám sát của FBI. Công việc thì cứ để cô nàng làm bồi bàn ở tiệm cà phê dưới lầu văn phòng thám tử.
Tính toán vẹn cả đôi đường, Haibara Ai gọi y tá đến kiểm tra giúp Hitomi một vòng, xác định nàng đã ổn thì liền xin đơn xuất viện, đưa người về nhà Kudo. Edogawa Conan sớm báo một vòng tình báo cho ba mẹ, mà Mori Ran, vừa đi học về cũng tranh thủ ghé đến giúp đỡ.
May mắn có Ran, cô bé cấp ba tinh tế hơn nhóm thám tử nhí rất nhiều. Cô sớm giúp nàng chuẩn bị một số quần áo mới, để Hitomi đổi quần áo bệnh nhân xong, cô vui vẻ đưa người về cùng đoàn thám tử nhí. Xe của tiến sĩ không đủ chỗ cho mọi người, thành thử ra khi vừa rời bệnh viện, Hitomi đã được bạn cùng nhà trong thời gian sắp tới chủ động đến rước.
Nhưng có ai giải thích cho Conan rằng, Akai không chỉ đến, còn mang cả Yukiko đến không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro